Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 161: Thế giới này thật trùng hợp



Dương Thùy Sam lườm anh ta bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Anh tránh ra!! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!!”

Nói xong, nước mắt cô lưng tròng.

Bàn tay vừa mới nắm vào chỗ đó của anh giờ vẫn còn đang nóng hôi hổi, cảm giác giống như muốn đốt cháy đến tận cả tim gan cô.

Cô mở tay ra, không ngừng vuốt lên thân xe, cảm giác làm như vậy có thể tuột bỏ cái sức nóng kia đi.

“Cô làm gì vậy!!” Vũ Phong kéo tay cô, “Mạnh tay như vậy cô không đau à!! Chiếc xe này đã lâu không được cọ rửa rồi, cô không thấy bẩn sao!!”

“Kể cả thế nó vẫn sạch hơn anh!!” Dương Thùy Sam chặn họng anh ta ngay mà không nghĩ nhiều.

Vũ Phong sầm mặt lại.

Rất lâu sau anh vẫn không nói câu nào, miệng động đậy, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào khuôn mặt bị thương của Dương Thùy Sam, kìm nén sự bực bội trong lồng ngực xuống, nói: “Đúng, tôi xin lỗi, hành động lúc nãy của tôi đúng là có chút quá đáng! Nhưng…” yết hầu Vũ Phong khẽ động đậy, “Nhưng tôi là đàn ông, mẹ nó chứ, tôi có ý với cô đâu phải tự tôi có thể khống chế được, trêu cô là tôi không nên, nhưng cô làm đau tôi cũng là thật, với lại...cũng chỉ có cô mới khiến tôi trông thảm hại như thế này! Bây giờ tôi...cũng rất khó chịu đấy, cô biết không hả?”

Ngay bây giờ, phía dưới của anh đang cương cứng hết lên! Anh có thể thấy dễ chịu được sao?

“Điều đó cũng không liên quan gì đến tôi!! Loại người t*ng trùng đầy não như anh, gặp gái là “hứng” cả lên, trách tôi được sao?”

Dương Thùy Sam ấm ức lau nước mắt.

Sắc mặt Vũ Phong lần này thực sự rất khó coi, anh áp sát lên người Dương Thùy Sam, đè cô lên xe, một tay vòng lấy cơ thể ngọ nguậy của cô, nghiêm mặt nhìn cô: “Đúng, tôi thừa nhận là tôi “hứng” khi tôi nhìn thấy cô, nhưng cô nói gặp ai tôi cũng “hứng”, lời nói ra không chút căn cứ, là cô vu oan giá họa cho tôi!! Tôi không chấp nhận!! Vũ Phong tôi tuy từng có không ít bạn gái, nhưng muốn cái đó “cương cứng” lên cũng phải có điều kiện nhé! Nó không “dễ dãi” như cô nghĩ đâu, nó phải gặp người nó thích thì nó mới có cảm giác, mới “cứng” lên được!!”

Vậy nên…

Câu này ý là đang muốn nói với cô, anh thích cô? Anh có cảm tình với cô?

Hay là...chỉ có cái kia của anh mới thích cô, mới có cảm tình với cô?!!

Dương Thùy Sam bặm môi, mắt đỏ lên, ấm ức lườm anh ta: “Tóm lại, hôm nay anh hết lần này đến lần khác làm trái với điều ước!! Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao?”“

“Gì mà hết lần này đến lần khác làm trái điều với ước? Nụ hôn đó, tôi thừa nhận, là tôi vi phạm, nhưng chỉ có lần đó thôi, sao lại thành hết lần này đến lần khác?”

Vũ Phong vừa nói vừa lau nước mắt cho cô, “Hừ, chưa thấy ai mau nước mắt như cô! Ai biết cô rồi mới nghĩ là cô trong sáng, ai không biết còn tưởng tôi làm gì cô!”

“...”

Lẽ nào vữa nãy anh không làm gì cô sao?

“Vụ xem phim kia, tính thế nào đây?”

Dương Thúy Sam sụt sit mũi, hỏi anh.

“Xem phim?” Vũ Phong chớp chớp mắt, ngay sau đó cười phá lên, “Ây da! Lúc xem phim cô còn giả vờ ngủ! Vậy là cô cố ý rồi còn gì? Cô cố ý để đầu mình ngả xuống, rồi vừa hay ngả vào môi tôi, đúng chứ! Này, tôi nói mà, sao lại có thể ngả xuống đúng lúc như thế chứ! Cô giỏi lắm, hóa ra là cô đã tính cả rồi!! Ây, nếu nói như vậy thì rõ ràng là cô vi phạm trước? Là cô hôn tôi trước, nếu giờ để ai phải làm bữa sáng thì có phải là nên để cô làm bữa sáng trong ba tháng trước?”

Vũ Phong ôm ngực, khuôn mặt cười nhạo nhìn cô.

“Tôi không có!! Tôi không có giả vờ ngủ!!”

Dương Thùy Sam vội vã giải thích, “Là tôi ngủ thật, tôi ngả vào người anh xong liền tỉnh dậy luôn, anh đừng có mà vu oan cho tôi, tôi không cố ý mà!!”

Nhìn cô cuống lên!!

“Được rồi, được rồi!! Tôi đâu có trách gì cô đâu!”

Vũ Phong bộ dạng vừa ăn cướp vừa la làng.

Anh lấy tay đang giữ chặt cô, vỗ vỗ vào lưng cô, vỗ về: “Sao lại giống như đứa con nít vậy, cuống thành ra thế này!! Cô nghĩ là tôi giống cô sao, tôi còn lâu mới thèm tính toán với cô nhé! Nếu cô thấy nụ hôn của tôi vừa rồi là vi phạm điều ước, nhất thì tôi làm ba tháng bữa sáng cho cô, không sao hết, tôi chịu phạt, chỉ cần cô đừng giận nữa là được?”

“Thật không?”

Dương Thùy Sam mắt sáng lên.

“Tôi lại phải lừa cô sao?”

“Hứ!!”

Dương Thùy Sam lầm bầm.

Vũ Phong thấy cô bớt giận rồi, lúc này mới khuyên cô lên xe, “Được rồi, lên xe đi, đứng ngoài kẻo lạnh.”

“Trong xe anh có nước không?”

“Có.”

Vũ Phong tưởng nha đầu này muốn uống nước, vội đi ra phía sau xe lấy nước, mở nắp rồi đưa Dương Thùy Sam: “Hơi lạnh đấy, uống được không?”

Ai biết rằng Dương Thùy Sam lấy được chai nước liền đổ vào bàn tay vừa mới chạm vào cái kia của anh rồi rửa.

Sắc mặt Vũ Phong thay đổi, nghiến răng kèn kẹt chửi thề, “Đáng chết!! Người phụ nữ này…”

Dương Thùy Sam không để ý đến anh, rửa sach tay xong mới đưa nước lại cho Vũ Phong gương mặt giờ đang đen như cái đít nồi, quay đầu ngồi vào trong xe.

“Mau lái xe đi, tôi muốn về nhà!!”

Dương Thúy Sam ới lên.

Vũ Phong nghiến chặt răng, hậm hực đóng chai nước, coi cái nắp chai đấy như là đầu của Dương Thúy Sam mà vặn.

Người phụ nữ này, càng ngày càng không coi ai ra gì rồi!!

————————————————————————————

Tại thành phố S

“Số 7901, đi ra đi, có người đến thăm!”

Nghe có người đến, Cao Lâm Tuấn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có người thân nào đó nghe được tin nên đến thăm ông, hai tay đeo còng, theo quản tù hướng về phía phòng thăm nom.

Vừa bước vào phòng thăm nom, nhìn thấy Trần Lan ngồi ở phía bên kia tấm kính, Cao Lâm Tuấn đứng hình mấy giây, cảm giác giống như bản thân đang nằm mơ.

Nửa phút trôi qua, đến khi ông chắc chắn đây không phải là giấc mơ ông mới nhẹ nhàng điều chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt, bước về phía Trần Lan.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang tới gần, Trần Lan vội vã ngẩng đầu, nhìn thấy bóng hình cao to mặc bộ quần áo tù nhân màu xanh ấy, từng bước vững vàng tiến về phía bà.

Tuy là đang ở trong tù, nhưng đâu đó vẫn là phong thái ấy, vẫn là sự ung dung, bình tĩnh ấy.

Gương mặt điển trai tuy rằng đã có chút dấu vết lưu lại của tháng năm, thậm chí còn có chút phóng khoáng, nhưng mị lực đến phi thường...

Giây phút đó, Trần Lan như nhìn thấy ông của những năm 20 tuổi, ôm trái bóng rổ, khoác lên mình đồng phục của đội bóng, nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời, bước về phía bà…

Vành mắt bà bỗng chốc thấy ươn ướt.

“A Lan.”

Thấy Trần Lan nhìn mình chăm chú, Cao Lâm Tuấn lúc này mới lên tiếng gọi bà.

Trần Lan vẫn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, thất thần.

“Câu muội thối!!!”

Cao Lâm Tuấn gọi lại lần nữa.

Trần Lan ngớ ra, hoàn hồn trở lại.

Bà vội lau đi những giọt nước mắt, cười nói với ông: “Ông...vẫn khỏe chứ?”

Cao Lâm Tuấn nhìn bà chằm chằm, nhìn vào vành mắt đo đỏ của bà, nhìn vào khuôn mặt hao mòn đi bởi năm tháng, ông không kìm lòng được đưa tay ra vuốt: “Sao bà lại qua đây?”

Dường như, tất cả những hành động này chỉ là điều đương nhiên mà thôi.

Đúng vây! Họ năm 6 tuổi đã ở bên nhau, tất cả những cử chỉ thân mật này đối với họ mà nói, sớm đã trở thành thói quen, chỉ là đột nhiên đối diện với sự dịu dàng này của ông, Trần Lan có chút đau lòng, nhưng vẫn không quay mặt đi, “Tôi...tôi đến đây thăm ông, xem ông ở đây có tốt không?”

Trần Lan hít một hơi, vành mắt hơi ướt, “Thực ra tôi cũng chỉ là thử vận may chút thôi, bọn họ nói giám quan chỉ cho người nhà đến thăm, nhưng cậu đội trưởng kia vừa biết tôi là bạn của thị trưởng Cao liền chô tôi vào, chứng tỏ họ đối xử với anh cũng khá tốt.”

“Ừm, họ đối xử với tôi rất tốt! Bà nhìn tôi đi, tuy là bị còng tay chân, nhưng so với những bạn tù khác, tôi sống cũng không đến nỗi tệ! Bà yên tâm, tôi khỏe lắm.”

Cao Lâm Tuấn an ủi Trần Lan, hai người tuy đã nhiều năm chưa gặp nhưng lại không hề cảm thấy xa cách, vẫn thân thiết như xưa, vẫn khiến ông sóng lòng trào dâng như vậy.

Hoặc, cả đời này người phụ nữ duy nhất có thể khiến ông động lòng cũng chỉ có mình bà mà thôi, cho dù bây giờ họ đều đã già cả rồi.

“Lâm Tuấn…”

Trần Lan gọi ông, bà nhấp nháy môi: “Tôi gặp con trai của ông rồi, rất ưu tú, rất giống với ông năm đó, bây giờ đang là một bác sĩ rất xuất sắc! Ngày trước khi tôi bị bệnh, là cậu ấy giúp tôi phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công.”

Nhắc đến con trai của mình, đôi mắt khó đoán của Cao Lâm Tuấn sáng lên: “Thế giới này bé thật.”

Cuối cùng hỏi: “ Bà bị bệnh gì vậy? Giờ đã khỏi chưa?”

Ông lại không kìm được đánh mắt nhìn bà từ trên xuống dưới, gầy đi rồi!

Chẳng phải nói rằng phụ nữ khi già đi thì sẽ béo ra sao? Sao bà lại gầy đi thế này, bà bây giờ gầy hơn rất nhiều so với 20 năm về trước.

“Tôi khỏi bệnh rồi, không có gì đáng lo đâu!” thấy Cao Lâm Tuấn vẫn quan tâm đến mình, Trần Lan cảm động.

“Có chuyện ông vẫn chưa biết đúng không? Con trai ông...và con gái tôi, đang yêu nhau!”

Nói đến đây, vành mắt Trần Lan lúc này nước mắt giàn giụa.

Cao Lâm Tuấn nghe tin, sững người mất nửa phút.

Xong mới nói cảm thản một câu, cười cay đắng, “Thế giới này mới trùng hợp làm sao.”

Đây có lẽ là ý trời!

Tình yêu năm xưa không thể tiếp diễn của họ, tình cảnh ấy giờ lại rơi vào con cái của hai người, như thể để cho chúng tiếp tục chặng đường tình yêu đầy tiếc nuối khi đó họ chẳng thể tiếp tục…

Thật tốt quá!!

“Chúng rất yêu nhau, yêu được 6 năm rồi!! Với lại, chúng đã có một đứa con 3 tuổi, đứa bé rất đáng yêu, càng ngày càng giống bố của nó!”

Cao Lâm Tuấn nghe đến đây có chút ngạc nhiên: “Thật sao? Tôi được lên chức ông nội rồi sao?”

Niềm vui không nói thành lời, kể từ khi ông bị giam vào đây đến nay đây là lần đầu tiên ông để lộ ra nụ cười của mình.

Khi cười lên trông ông vẫn rạng ngời như thế.

“Đúng thế!”

Trần Lan gật đầu, bà lục lọi túi áo, lấy ra một tấm hình nhỏ, tấm hình này là do bà đặc biệt đem tới cho ông xem: “Ông nhìn đi, đây là hình của đứa bé! Nó tên là Hướng Dương, nghĩa là hướng về phía mặt trời. Giờ nó đang sống cùng với chúng tôi.”

Cao Lâm Tuấn nhìn vào tấm hình một hồi lâu, ánh mắt xúc động, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Giống Dương Thành ngày bé y đúc! Rất đẹp trai!! A! Đã lớn như này rồi, tôi vẫn chưa gặp thằng bé lần nào, chưa nghe thằng bé gọi tiếng ông nội bao giờ! Ngạc nhiên thật, hóa ra trên thế giới này tôi đã có thêm một người thân nữa, cảm giác này...thực sự rất lạ!! Tốt, tốt quá…”

“Chờ ông ra tù, là có cơ hội gặp thằng bé rồi.”

Trần Lan không nhắc đến chuyện Hướng Dương bị bệnh.

Bà cất tấm ảnh đi, nhìn vào Cao Lâm Tuấn đang ngồi đối diện, do dự rồi lại nhấp nháy môi, nói tiếp: “ Lâm Tuấn, thật ra lần này tới tìm ông là có một chuyện muốn cầu xin ông…”

“Bà đang nói cái gì vậy? Cầu xin gì chứ? Sao lại khách sáo với tôi như thế?”

Câu nói này của Trần Lan khiến ông nhớ lại chuyện của 20 năm về trước, bà ôm đứa con gái sắp chết của mình đến cầu xin ông.

Lúc đó, bà quỳ dưới nền tuyết khóc không ngừng, khóc cầu xin ông cho bà vay tiền chữa trị cho con gái, nhìn bà như vậy, trái tim ông như bị bóp nghẹt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.