Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 169: Trò chơi kết thúc



Cô chống cự, hai tay không ngừng đánh vào lồng ngực của anh: “Vũ Phong, tôi phải tố cáo anh! Anh... Anh đây là cưỡng bức!”

“Được, em cứ tố cáo tôi đi. Chỉ cần em cam lòng để tôi ngồi tù, tôi chắc chắn chịu tội.”

“...”

Còn có người da mặt dày hơn tên này sao?

Dương Thùy Sam khó thở, đập anh rất lâu. Cuối cùng, liền bất chấp cắn vào đầu vai anh một cái.

Kết quả đổi lại là Vũ Phong càng lúc càng tiến công mạnh mẽ.

“A...”

“Ư ư... Đừng vậy mà”

“Vũ Phong, Vũ Phong, tôi xin anh... Aaa...”

Dương Thùy Sam vùi vào ngực anh, khóc sướt mướt.

Vũ Phong làm với cô liên tục gần nửa tiếng, nhưng vẫn chưa xong. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đẫm lệ, anh hơi đau lòng: “Làm tình với tôi thật sự đau khổ vậy sao?”

“Đau chết mất!!”

Dương Thùy Sam vẫn còn rơi nước mắt.

Tại sao chưa có ai từng nói với cô, làm loại việc này lại có thể đau đớn như vậy.

“Chỉ đau, không khổ.”

Vũ Phong tổng kết.

Hình như anh rất hài lòng với đáp án này. Anh không kìm chế được, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng đáng yêu của cô, sau đó ngậm môi cô giật nhẹ: “Một lát nữa sẽ hết đau...”

“Mẹ tôi nói lần đầu tiên của con gái phải dành cho chồng mình.”

Dương Thùy Sam không ngừng lau nước mắt.

Vũ Phong bật cười: “Nếu tương lai tôi trở thành chồng em thật thì sao?”

Gương mặt trắng nõn của Dương Thùy Sam chợt đỏ ửng như ráng chiều.

Cô thẹn thùng vùi đầu vào ngực anh, mặc cho anh tiếp tục rong ruổi trên người mình.

Mà hình như sự đau nhức kia cũng dần dần biến mất, chầm chậm thay thế bởi một loại khoái cảm không nói rõ được.

Cảm giác này...

Dương Thùy Sam không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung, có lẽ cũng không thể tìm được từ ngữ thích hợp. Cô chỉ cảm thấy rất ngượng ngùng, rất xúc động.

Một khắc này, dường như cô đã coi mình là... người phụ nữ của Vũ Phong!

Ở trong nước, Vũ Phong đổi ba tư thế, kéo dài ròng rã một giờ, mới bắn vào trong thân thể cô.

Thật ra, thân thể cô thật chặt thật mềm, nhiều lần anh suýt không nhịn được mà bắn ra ngoài nhưng lại không nỡ. Không thể phủ nhận, anh thích hương vị cơ thể cô, đến mức vừa mới kết thúc lại không kìm nén được mà muốn cô lần thứ hai, lần thứ ba...

Thật ra Dương Thùy Sam khá bất ngờ khi quan hệ giữa bọn họ bỗng nhiên phát triển thành thế này.

Nhưng ngoài sợ hãi, dường như cô cũng không đặc biệt bài xích, ít nhất... cũng không tính là rất chán ghét?

Cô cả người mềm nhũn vô lực, được Vũ Phong ôm nằm trên trên ghế dựa. Toàn thân cô trống trải, chỉ được che bởi cái khăn tắm.

Dương Thùy Sam vô cùng xấu hổ: “Vừa nãy, chúng ta làm vậy, liệu có bị đám người Hân Lam nhìn thấy không?”

“Họ không dám nhìn đâu!” Vũ Phong vô cùng chắc chắn.

“...”

Dương Thùy Sam.....

Các cô ấy thật không dám nhìn hay xấu hổ không nhìn? Cô dứt khoát phải tìm cái lỗ mà chui xuống mới được!

Buổi tối, ăn cơm xong, Vũ Phong mới đưa Dương Thùy Sam về nhà.

Theo ý Dương Thùy Sam, anh chỉ đưa cô đến ngã tư đường cái gần cổng khu tập thể.

“Chưa từng thấy đứa con nào sợ cha mẹ như em!”

Vừa nói, Vũ Phong vừa cởi dây an toàn cho Thùy Sam.

“Cha mẹ mà biết em yêu sớm, chắc chắn sẽ đánh em.”

Thật ra, cô muốn nói, nếu như cha mẹ biết cô sớm như vậy đã cùng đàn ông làm chuyện đó, chắc chắn sẽ cầm chổi lông gà đánh cô.

Vũ Phong cưng chiều vuốt vuốt tóc cô, nhỏ giọng, mập mờ hỏi: “Chỗ ấy thế nào? Còn đau không?”

Dương Thùy Sam đỏ mặt, cắn môi không đáp, đẩy cửa ra muốn xuống xe.

“Ơ...”

Dường như Vũ Phong vẫn không cam lòng.

Anh khẽ vươn tay, giữ khuỷu tay cô lại: “Nếu đau quá thì tự thoa thuốc nhé.”

“Em biết rồi!!”

Dương Thùy Sam cố ý giả bộ sốt ruột, hất tay anh ra: “Anh đi nhanh lên.”

Vũ Phong không vội đi: “Em biết hôm nay là ngày gì không?”

“Em không biết.” Dương Thùy Sam lắc đầu, như thể cô chẳng có chút hứng thú nào với việc hôm này là ngày gì. Giờ cô chỉ có suy nghĩ duy nhất là sau khi cha mẹ biết chuyện kia sẽ đối xử với cô thế nào.

Vừa nghĩ đến những điều này, cô liền cảm giác tê cả da đầu, vẫy tay với Vũ Phong: “Em vào đã, ngày mai gặp lại.”

“Được, ngày mai gặp!”

.........

Hôm sau

Dương Thùy Sam mang theo bữa sáng chuẩn bị công phu cho hai người đến cao ốc.

“Ồ! Thùy Sam, đi làm sớm thế!”

“Ừ! Không ngủ được, cho nên đi sớm.”

Y tá cô gặp trên đường đi nhiệt tình chào hỏi.

Hôm qua, quả thật cô cả đêm chưa ngủ.

Dù sao cô cũng chỉ là cô gái nhỏ lần đầu tiên trải đời, một nụ hôn cũng đã đủ khiến cô mất ngủ cả đêm, huống hồ còn là loại việc đó, hơn nữa còn phát sinh dưới tình huống mãnh liệt như thế. Nói chung, Tối qua cô lăn qua lăn lại trên giường cả đêm, suy nghĩ cả đêm, còn đếm cừu cả đêm. Cuối cùng năm giờ sáng, cô vẫn không có chút dấu hiệu buồn ngủ. Vì thế dứt khoát dậy chuẩn bị bữa sáng cho Vũ Phong.

Tuy suốt đêm không ngủ, nhưng tinh thần cô vẫn rất tốt. Hơn nữa, tâm trạng cũng không tệ.

Cô khẽ hát, đi vào trong cao ốc.

Lúc đi đến vườn hoa nhỏ ở tầng 1, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bước chân cũng theo đó dừng lại.

Trên ghế dài vườn hoa, chỉ thấy một đôi nam nữ ngồi quay lưng lại phía cô.

Dù không nhìn thấy mặt người đàn ông, nhưng chỉ dựa vào bóng lưng, Thùy Sam cũng có thể nhận ngay ra anh.

Ngoài Vũ Phong, còn là ai nữa chứ?

Một cô gái xinh đẹp đang thân mật dựa vào bên cạnh anh, còn ân cần đút cho anh một miếng sủi cảo. Mà Vũ Phong cũng không từ chối, một ngụm liền nuốt xuống.

Dương Thùy Sam đứng ở phía sau, lặng lẽ nhìn. Hàng lông mày thanh tú đáng yêu không kìm được hơi nhăn lại.

Thấy cô gái vừa cười vừa đút bữa sáng cho anh, Thùy Sam cúi đầu nhìn bữa sáng mà cô đã vì người đàn ông đó chuẩn bị công phu trong tay. Cặp mày thanh tú càng nhíu chặt hơn.

“Ăn ngon không?”

Cô gái cười ngọt ngào, hỏi Vũ Phong.

Không thể phủ nhận, nụ cười đó thật rất đẹp. Ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng cảm thấy say mê!

“Em làm cho anh à?” Vũ Phong co hai tay trên ghế dựa, áp sát đến bên cạnh cô gái. Khoảng cách giữa hai người trở nên hơi mập mờ.

“Vâng.”

Cô gái thẹn thùng gật đầu, vừa ngượng ngùng hỏi anh: “Anh có thích không?”

“Anh cũng ăn hết rồi, em cảm thấy anh có thích không?”

Vũ Phong cười quyến rũ, dáng vẻ lưu manh như rất giống một công tử ăn chơi.

Mắt chăm chú nhìn cô gái nóng bỏng đến mức có thể đốt cháy ra một cái lỗ.

Thật ra, người tinh ý vừa nghe đã biết, anh không đơn giản chỉ thích bữa sáng của cô mà là cả người cô ấy!

Dương Thùy Sam nhìn bữa sáng trong tay, trái tim như bị ngâm trong axit, ê ẩm, căng trướng, cảm giác vô cùng khó chịu.

Chẳng phải hôm qua hai người bọn họ mới...

Cô cắn môi dưới. Lẽ nào mọi việc xảy ra trong suối nước nóng hôm qua chỉ là một trận giấc mơ phù phiếm?

Cuối cùng, cô vẫn xách bữa sáng đi về phía bọn họ.

“Chào buổi sáng.”

Cô đứng trước mặt Vũ Phong, tự nhiên cười nói và chào hỏi anh.

Nhưng chỉ có cô biết, đằng sau nụ cười kia là bao nhiêu chua xót, khổ sở.

Nhìn thấy Dương Thùy Sam, hình như Vũ Phong hơi sửng sốt. Sau đó, anh nhíu mày cười: “Hôm nay, sao em đến sớm vậy?”

“Anh không giới thiệu một chút à?”

Dương Thùy Sam chỉ chỉ người đẹp bên cạnh anh.

“Tôi cũng đang muốn giới thiệu các em với nhau đấy!”

Vũ Phong nói, khẽ vươn tay kéo bả vai cô gái bên cạnh qua.

Dương Thùy Sam nhìn thấy, hơi nhíu mày.

“Đây là Tần Vũ, bạn gái tôi.”

Anh nói rất tự nhiên, không hề giấu diếm.

“Còn đây là đồng nghiệp của anh, Dương Thùy Sam.”

Anh cũng thản nhiên giới thiệu.

Hai chữ “đồng nghiệp” đập vào ngực Dương Thùy Sam, khiến cô hơi giật mình.

Cô trừng mắt nhìn Vũ Phong.

Ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua người anh.

“Thùy Sam, chào cô.”

Nghe Vũ Phong giới thiệu như vậy, cô gái càng thêm thẹn thùng, khuôn mặt đỏ ửng như gấc, vội chủ động đứng dậy chào hỏi Thùy Sam: “Sau này mong được cô quan tâm nhiều.”

Dương Thùy Sam nghiêng đầu hiền lành, nhìn khóe miệng cười xinh đẹp của cô gái. Khoảnh khắc đó, vẻ mặt cô đờ đẫn, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Cô bỗng nhiên sững sờ, bỗng nhớ tới cá cược của hai người ba tháng trước.

Nếu như cô nhớ không lầm...

Hình như, đúng hôm nay là.... kết thúc!

Khó trách hôm qua lúc đưa cô trở về, anh hỏi còn nhớ hôm qua là ngày gì hay không! Thì ra là thế!

“Dương Thùy Sam, nếu như tôi yêu em thì coi như em thắng! Vậy thì từ nay về sau tôi quyết không quan hệ lăng nhăng nữa.”

“Nếu như chúng ta đều yêu đối phương, vậy thì chúng ta sẽ ở cùng nhau!”

Mà bây giờ...

Đáp án đã rất rõ ràng!

Là cô, Dương Thùy Sam đã thua.

Cô cười sảng khoái, nắm chặt tay cô gái đối diện, đúng mực: “Chào cô! Rất vui được biết cô.”

Cô lần nữa hiểu được tên công tử phong lưu Vũ Phong.

Cô quay qua nhìn Vũ Phong, khóe miệng cười như có như không, hất tóc, ung dung rời đi.

Khi đến gần hành lang, cô vẫn cười rạng rỡ và nhiệt tình chào hỏi các y tá, bác sĩ đi qua.

Vũ Phong nhìn bóng lưng cô rời đi, hơi nhíu mày.

Anh cho rằng lúc cô nhìn thấy mình và những phụ nữ khác cùng một chỗ, ít nhất cô sẽ có chút biểu hiện không vui? Thật không ngờ, cô còn cười xán lạn hơn anh. Hóa ra việc anh tìm bạn gái mới không hề tổn thương cô! Cô còn hào phóng tiêu sái hơn cả anh chứ!........! Thế cũng giảm bớt áy này và lo lắng trong lòng anh!

Cũng may anh sớm đã đoán được cô sẽ không coi đó là việc to tát gì. Cho nên lúc này anh mới không dằn nổi mà trêu chọc cô nàng! Vốn còn do dự, bây giờ thấy phản ứng của cô thì anh có thể quyết định luôn rồi! Nếu bản thân còn do dự, thì anh sẽ thua lần cá cược này mất!

Nhưng anh không biết, Dương Thùy Sam mang theo bữa sáng của mình vào nhà ăn, lẻ loi một mình ngồi ở bàn ăn trong góc. Cô vừa ngấu nghiến bữa sáng hai người được chuẩn bị công phu, trong lòng vừa mắng té tát Vũ Phong. Sau cùng, cô vừa lau mặt, mới phát hiện mặt đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ.

Nhưng nước mắt của cô, rất quý giá, xong rồi thì cũng coi như không có gì nữa.

Tình cảm của cô, cũng như nước mắt, kiêu ngạo không cho bất cứ kẻ nào chà đạp! Dù cô còn chưa vượt qua, còn để ý, thì cô cũng sẽ giả vờ như không có gì xảy ra.

Dương Thùy Sam, mày việc gì phải đau lòng chứ, chẳng phải vừa bắt đầu đã biết rõ đây chỉ là trò chơi thôi sao? Bây giờ, trò chơi đã kết thúc, nên quay về chính đạo rồi!

Cô sẽ cắt đứt hoàn toàn tất cả nhớ nhung với tên đàn ông xấu xa đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.