Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 196: Gia đình ba người



“Nhưng mà người ta nói rằng mẹ cậu ấy tên là Đỗ Hoàng Ngân! …”

“Có thật như vậy không?”

Hoàng Ngân ngẩn ra một lúc rồi đứng dậy.

Mặt biến sắc.

“Không thể nào, con trai tôi đang ở bên Pháp mà!”

“Không sai được đâu! Thằng bé nói nó tên là Đỗ Hướng Dương! Nhìn nó trông giống giám đốc Cao y đúc.”

“Được rồi, tôi không phí lời với cậu nữa, cúp máy trước đây, đang vội!”

Hoàng Ngân vội vàng cúp điện thoại của Tiểu Bát, rồi ngay lập tức gọi cho Hướng Dương.

Hướng Dương lúc này rung chân ngồi trên sa pha của ba, bộ dạng như người lớn, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu lên, nhìn người ba cao quá thể cao của mình: “Ba, nể mặt ba đích thân hôm nay đi đón con, con bán cho ba một tin.”

Cao Dương Thành hất hất lông mày, mặt không cảm xúc: “Ba không có chút hứng thú nào với cái tin nhỏ nhặt đó của con.”

“Thật ạ?”

Cậu nhóc cũng học theo anh hất hất lông mày, lẩm bẩm: “Ba đừng có mà hối hận đấy!”

Cao Dương Thành không quan tâm, hai tay đút vào túi áo, đứng trước mặt cậu, nhìn cậu từ trên cao nhìn xuống: “Gọi điện cho mẹ của con đi, tránh để mẹ con lo lắng!”

Vừa dứt lời, điện thoại đeo ở trên cổ Hướng Dương kêu lên.

“Em yêu anh, em yêu anh, giống như chuột yêu gạo, bất kể bão tố ra sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh…”

“...”

Miệng Cao Dương Thành giật giật, bực bội chỉ vào cái điện thoại ở trên ngực Hướng Dương: “Thứ nhất, lần sau không được treo điện thoại ở trên cổ như thế này, sóng điện từ lớn không tốt cho ngực; Thứ hai, thay nhạc chuông ngay cho ba, thay luôn bây giờ!”

Cậu nhóc kiên quyết.

“...”

Cao Cảnh Dương day thái dương.

“Chuột yêu gạo?” Nếu nó mà giống như cái bài gì mà “Buôn bán tình yêu”! Người phụ nữ này, quả là rất quá quắt!!

Cậu nhóc vừa mở máy ra nghe, ngay lập tức mách với Hoàng Ngân đang nói trong điện thoại: “Mẹ Hoàng Ngân, ba không thích nhạc chuông của con, muốn con đổi sang bài khác!”

“Đỗ Hướng Dương, con nói với mẹ trước, tại sao con lại ở đây? Con đi với ai qua đây? Bà ngoại con đâu?”

Tiếng Hoàng Ngân nói ở trong điện thoại ré lên như muốn rách tai Hướng Dương, nói vọng cả ra bên ngoài cũng nghe thấy tiếng.

Không đợi Hướng Dương trả lời, Cao Dương Thành lấy điện thoại từ trong tay cậu bé ra: “Con nó vẫn còn nhỏ, cô dịu dàng với nó một chút, cô dọa nó rồi đấy.”

Hừ!!

Hoàng Ngân thầm mắng: “Nó mới là người dọa tôi! Anh đưa điện thoại cho con, tôi phải hỏi nó vài câu đã!”

Hoàng Ngân không kiềm chế được nữa, giọng điệu trong điện thoại rất không tốt.

“Cô đến SSE trước đi đã.”

Cao Dương Thành giọng nói bình tĩnh, rất tự nhiên.

“Được!” Hoàng Ngân nghiến răng: “Bảo nó đợi đấy cho tôi, giữ mông cho chắc vào!!”

Cao Dương Thành mặt tối sầm.

Điện thoại ngắt rồi.

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn ba mình: “Mẹ nói gì vậy ba?”

“Mẹ nói con giữ mông cho chắc vào!”

“...”

Hoàng Ngân lửa giận đùng đùng đi thẳng tới SSE.

Không nghĩ ngợi gì cứ vậy đi thẳng vào, nhưng lại bị nhân viên bảo an giữ lại.

Cô vốn bụng đang ôm một cục tức, lại bị giữ lại như thế này, cả người như được châm thuốc pháo, tóc gáy dựng ngược lên, gọi thẳng cho Cao Dương Thành, điện thoại vừa có người nhấc máy, cô liền hét lên với anh: “Cao Dương Thành, công ty anh bây giờ còn phải nhìn mặt rồi mới cho vào đúng không? Diện mạo tôi như thế này còn không cho vào hả?” Đối mặt với sự tức giận của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành cực kì bình tĩnh, đứng ra cạnh phía cửa sổ, nhìn xuống tầng một nơi chẳng thể thấy rõ được bóng dáng của ai, nhấp nháy môi: “Ai trông xấu quá công ty anh đều không cho vào, tránh để ảnh hưởng đến hình tượng của công ty.”

Đậu xanh rau má!!

Hoàng Ngân ở đầu dây bên kia hít vào rồi lại thở ra, cô cảm giác nếu còn giằng co với anh thêm ít nữa chắc cô sẽ tốn mất mấy năm tuổi thọ mất.

Tính qua tính lại vẫn là tính không lại anh!

Cô kìm lại cơn giận của mình xuống: “Được!” cô lạnh lùng nói: “Thế thì anh ném con ra ngoài này!”

Cao Dương Thành quay đầu nhìn về sa pha, đứa con trai đang mở to đôi mắt hiếu kì nhìn anh, cười nhẹ nhàng: “Con trai, mẹ con muốn ba ném con từ trên tầng 38 này xuống! Con thấy sao?”

Xoẹt!!

Hoàng Ngân cảm giác tim mình như có hàng ngàn hàng vạn con ngựa đang lao qua.

Từ “ném” mà cô nói, không phải theo nghĩa đen kia, cô chỉ là ngữ khí nói nặng thêm đôi phần, đơn thuần thể hiện sự tức giận với tên nhóc kia mà thôi! Hơn nữa cô đâu có nói để người ta đem bảo bai của cô ném từ tầng 38 xuống đâu, cô nói là tầng một, tầng một có được không hả!!

Cậu nhóc ngồi trên ghế sa pha mắt mở to, một lúc sau vẫn không có phản ứng, hút một hơi nước rồi lại hút thêm hơi nước nữa.

Hoàng Ngân gấp gáp: “Cao Dương Thành, anh đừng có tỏ vẻ cao thượng trước mặt con trai tôi, con trai tôi sẽ không tin anh đâu!!”

Cô nghe người khác đều nói rằng ba thường rất hay thích chia rẽ mối quan hệ giữa con trai và mẹ, ha ha ha!!! Hoàng Ngân cười lạnh, hôm nay quả thực là đã mở mang tầm mắt rồi!!

Tên khốn!! Bỉ ổi!!

“Cô đưa điện thoại cho bảo vệ đi!!”

Cao Dương Thành không chọc Hoàng Ngân nữa.

“Để làm gì?” Hoàng Ngân bực bội hỏi anh.

“Cô không muốn vào nữa hả? Cô định để con trai nhảy từ tầng 38 xuống hả?”

“...”

Đậu xanh rau má!!

Hoàng Ngân tức đến nỗi nghiến răng ken két, tên này nói chuyện chẳng nói được câu nào tử tế, để con trai đi cầu thang máy từ tầng 38 xuống chẳng nhẽ không được sao? Không phải ném thì cũng là nhảy? Rốt cục thì anh ta có phải là ba đẻ của Hướng Dương không vậy?! Có phải là cậy Dương Dương có khuôn mặt giống anh ta nên như vậy không?

Hoàng Ngân phẫn nộ đưa điện thoại cho bảo vệ, cũng không biết Cao Dương Thành nói gì trong điện thoại, nói chung là rất nhanh liền để cô đi vào.

Cả đoạn đường cô bỏ qua tất cả những ánh nhìn thăm dò nhiều chuyện của đồng nghiệp, đi thẳng lên tầng 38.

Không gõ cửa mà cứ như một cơn gió đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.

Cửa vừa mở ra, hai tên một lớn một bé có gương mặt giống nhau đang ở trong văn phòng, trong cùng một khoảng thời gian, cùng một tư thế, cùng một biểu cảm quay đầu lại nhìn cô.

Giây phút đó, Hoàng Ngân thực sự có chút ngây ra.

Hai tên này, thực sự giống nhau quá đi mất!

Vừa nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của tên nhóc kia, cơn giận phừng phừng ban nãy của Hoàng Ngân liền nguôi đi hẳn, giống như trái bóng đang từ từ xì hơi vậy.

Cuối cùng mọi tức giận của cô đều bị gương mặt đáng yêu kia làm cho tan biến hết.

Cô hoàn toàn không để ý đến Cao Dương Thành đang ngồi trước mặt con trai, coi anh ta như người vô hình, đi thẳng về phía Hướng Dương: “Con trai à, con qua đây cùng với ai? Con có biết là con dọa mẹ chết khiếp rồi không! Bà ngoại con bị con dọa cho suýt thì nhập viện đó! Tại sao con bỗng dưng trở thành đứa trẻ hư như vậy hả?”

Đằng sau những lời trách mắng, đều là sự yêu thương và lo lắng.

“Mẹ Hoàng Ngân, con xin lỗi, con chỉ là muốn tận mắt chứng kiến cuộc sống của mẹ và dượng mà thôi!”

Nhóc con thành thật xin lỗi, đôi mắt long lanh vô tội, khiến người khác khó mà trách mắng.

Vậy mà chỉ một câu nói của Hướng Dương, lại giống như viên đá ném xuống mặt hồ yên ả, khiến cho lòng Cao Dương Thành dâng lên một làn sóng lớn.

Lạnh lùng quay sang Hoàng Ngân, trầm giọng nói: “Hạnh phúc gì cơ?”

Hoàng Ngân lờ anh đi, tỏ vẻ chả có bất cứ mối quan hệ gì với anh: “Không liên quan gì tới anh.”

“Ba à, mẹ con muốn kết hôn với dượng đó!”

Nhóc con hoàn toàn không nhìn Hoàng Ngân, hưng phấn quay sang nói với Cao Dương Thành.

Mặt Cao Dương Thành trong chốc lát trầm mặc hẳn xuống, cau mày, đôi mắt đen gợn sóng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân.

Rất lâu sau vẫn không nói tiếng nào.

Hoàng Ngân có cảm giác sắp bị anh nhìn xuyên thấu đến nơi, khắp người khó chịu, tim cũng không tự chủ được mà đập loạn lên.

“Khi nào thì kết hôn?”

Đột nhiên anh hỏi.

Mặt không cảm xúc, giọng nói trầm xuống.

Hoàng Ngân định nói vẫn chưa quyết định bao giờ cưới thì nhóc con không biết từ đâu nhào tới nói: “Nhanh thôi, nhanh thôi! Ba nhìn xem, nhẫn đính hôn cũng đeo rồi này! Woa, dượng của con cũng hào phóng quá đi, quả bí ngô to thật đấy!

Nhóc con khoa trương nói với ba mình xong lại quay ra Hoàng Ngân: “Mẹ, hai người kết hôn xong thì con mang họ gì? Đường Hướng Dương? Hay Louis Hướng Dương?

“...” Lại thế rồi.

Cậu nhóc hỏi xong liền quay đầu về phía ba mình, không để ý gì đến khuôn mặt đen như đít nồi của Cao Dương Thành, tiếp tục giả bộ đáng yêu hỏi han: “Ba, ba nói xem, cái nào hay hơn?”

“Cao Hướng Dương!!”

Mặt Cao Dương Thành đen lại, bước đôi chân dài lại gần con trai mình, một lần nữa xách thằng bé lên như nhấc bổng một chú gà con, bàn tay to hống hách nâng chiếc cằm nhỏ lên, phẫn nộ nói: “Con sinh ra là người của nhà họ Cao, chết cũng là người nhà họ Cao, con muốn theo họ gã nào khác, đừng có mơ!!”

Lời nói mạnh mẽ như này, nghe thì có vẻ như là đang nói cho con trai nghe, nhưng cảm giác sao giống như là…

“Còn nữa, cái nhẫn này trông cực kì trẻ con!!Có hợp với một người phụ nữ đã 30 như cô không?”

Lời này là anh muốn nói cho Hoàng Ngân nghe.

Hai chữ khinh thường viết rõ rành rành trên khuôn mặt lạnh tanh Cao Dương Thành.

Hoàng Ngân bị anh đá đểu cho vài câu, vốn là cô định tranh luận với anh thêm mấy lời nhưng cuối cùng nghĩ ngợi rồi cũng coi như không!

Không cần nữa rồi!!

“Không cần biết là nó trông trẻ con hay tuổi của tôi thực sự không phù hợp với nó, đều không quan trọng,tôi chỉ cần biết tôi thích nó là được.”

Hoàng Ngân nhìn thẳng vào anh, bình tĩnh trả lời: “Ngoài ra, tôi nói thêm một câu nữa, tôi vẫn chưa 30, mới 29! Nâng cao độ tuổi của phụ nữ lên đều là những tên… vô lại không có tố chất!”

Hoàng Ngân lườm anh, xong xuôi giang tay ôm Hướng Dương đang ở trong lòng anh ta: “Con yêu, chúng ta đi thôi.”

Nhưng tay còn chưa kịp giơ ra, Hướng Dương đã trốn vào lòng của ba mình: “Mẹ Hoàng Ngân, con muốn ở chỗ của ba cơ.”

“Cái gì cơ?”

Hoàng Ngân không ngừng tự nói với bản thân, nhất định là cô nghe nhầm rồi! Nhất định là do cô nghe nhầm, nghe nhầm, nghe nhầm rồi…

“Con nói con muốn ở cùng tôi!”

Cao Dương Thành sợ Hoàng Ngân không nghe thấy, vội vàng lặp lại câu nói vừa rồi của Hướng Dương.

Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô kia, đáy mắt tuyệt nhiên là….sự hả hê! Đắc ý!!

Hoàng Ngân trong chốc lát bị Cao Dương Thành kéo về hiện thực, dịu dàng bình tĩnh nói với Hướng Dương: “Không được! Con bắt buộc phải quay về với mẹ!”

Lời nói chắc như đinh đóng cột không thể thương lượng của Hoàng Ngân.

“Đỗ Hoàng Ngân, mong cô tôn trong quyết định của con trai tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.