Tối hôm đó, Vũ Phong đưa Dương Thùy Sam về nhà, kết quả cô nằm trên giường trở qua trở lại không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ về Vũ Phong, cả người dường như đều trúng tà, muốn cố gắng tìm cách xua đi mà không thể.
“Thật sự không có ý định yêu anh ấy à?” Hoàng Ngân hỏi dò.
“Không yêu nữa!!”
Cô nào còn dám!
Sự mất mát của 4 năm trước, đã đủ làm cô tỉnh ngộ.
“Suy nghĩ duy nhất bây giờ của em là làm sao “Đá” anh ta đi, cứ bị anh ta đeo bám, cả đời này em sẽ không lấy chồng được mất.”
Thùy Sam nói xong thở dài.
“Muốn để anh ta không bám theo em rất đơn giản, em tìm bạn trai đi!”
Hoàng Ngân vu vơ nói.
“Thật ạ?”
Ánh mắt Dương Thùy Sam sáng lên.
“Thật cái đầu em! Chị chỉ nói vu vơ vậy mà em tưởng thật à! Em rõ ràng thích anh ta, làm sao tìm bạn trai? Tiểu Sam, chị thấy cả đời em ngã dưới móng vuốt của người đàn ông này rồi!”
Đối với lời nói của Hoàng Ngân, Dương Thùy Sam làm lơ, nhưng cô thật ra lại rất nghiêm túc suy nghĩ những lời trước đó: “Chị Hoàng Ngân em thấy chị nói rất có lí, nếu em có bạn trai, anh ta nhất định sẽ ngại làm phiền em! Đúng, vậy cứ như thế đi!!”
Dương Thùy Sam nghĩ một lúc: “Nói thật, thầy Cao đã từng kết hôn rồi, hơn nữa anh ấy hình như cũng không có ý định li hôn, nếu đã như vậy, chị Hoàng Ngân nếu chị vẫn nhớ anh ấy, quả thực em cảm thấy không cần thiết.”
Dương Thùy Sam mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Em cảm thấy con gái nên nghĩ cho bản thân, em luôn nghĩ, nếu em cũng như chị cố chấp thì năm đó em đã bị Vũ Phong tổn thương thành thế nào rồi? Cho nên, chị Hoàng Ngân, lúc nên buông tay thì buông tay, có thể bản thân sẽ tốt hơn một chút, trên thế giới này đâu có loại tình cảm nào là không buông bỏ được?”
Trên thế giới này không có loại tình cảm nào là không buông bỏ được? Chính xác như vậy! Thời gian sẽ dạy bạn buông bỏ tất cả!
Thở gấp lo lắng, mỉm cười: “Chiếc nhẫn, em nhận rồi.......”
Cô nói rất súc tích.
Nhưng Louis hiểu được!
Trong đôi mắt xanh kia hiện lên niềm phấn chấn: “Thật sao?”
Anh ta hớn hở ra mặt, nhìn Hoàng Ngân chắc chắn gật đầu, anh ta vui sướng ôm Hoàng Ngân, vui sướng đến nỗi quay mấy vòng: “Tốt quá!! Em yêu, ba mươi năm nay đây là lời rung động nhất mà Louis anh từng nghe.....”
Cảm xúc của anh có chút kích động, ngay cả giọng nói cũng run run.
Quay mấy vòng khiến Hoàng Ngân hơi choáng váng, dường như sự vui sướng của anh đã truyền sang cô, cô cũng khanh khách cười với anh.
Trong lòng lại không thể hiểu nổi, nặng nề không nói nên lời.........
Hình như có gì đó đè nén khiến cô không thể lấy lại được tinh thần.