"Chị Hoàng Ngân, đây là máy vi tính của một khách hàng mang tới sửa hôm qua, xem ra hai người có quan hệ không ít à nha! Trong máy tính này của anh ta có nhiều ảnh riêng về chị lắm!"
Hoàng Ngân gần như không dám tin tưởng khi nhìn những ảnh chụp bản thân trước mắt.
Những bức ảnh này đều của bốn năm về trước, toàn là những bức mà ngay cả cô còn chưa thấy bao giờ. Nhưng chỉ cần nhìn phông nền của ảnh và nụ cười trên mặt cô là biết.
"Chị Hoàng Ngân, nhìn mấy bức ảnh này thấy khi đó chị hạnh phúc thật!" Lý Minh Nhung trong điện thoại vẫn còn đang bùi ngùi xúc động.
Hoàng Ngân nhìn từng khuôn mặt tươi cười đơn thuần lướt qua trên màn hình máy tính, vành mắt chợt đỏ lên.
Đáy lòng bỗng chua xót tới mức có chút quặn đau...
Dường như có thứ gì đó đang không ngừng lên men rồi lan tràn ra khắp lục phủ ngũ tạng của cô.
Đó là thứ mà người ta gọi là hồi ức!
Rốt cuộc ảnh này được chụp vào lúc nào, tại sao cô không biết gì cả?
"Minh Nhung, em chờ chị ở quán của anh trai em. Tan làm chị sẽ lập tức qua đó tìm em."
"Dạ, vậy em sẽ chờ chị."
Hoàng Ngân cúp máy, vẫn còn ngẩn người với những hình ảnh của bản thân trên màn hình máy tính.
Ảnh này là do Cao Dương Thành chụp ư? Chắc là anh ấy rồi, ngoại trừ ở trước mặt anh ấy, có lúc nào cô cười tươi như thế này đâu?
Hoàng Ngân vừa tan làm là lập tức dọn đồ rồi chạy tới cửa hàng điện máy.
"Chị Hoàng Ngân, máy tính này của ai vậy?" Hoàng Ngân vội vàng xem ảnh chụp trong máy tính, Lý Minh Nhung tò mò thò đầu tới dò hỏi.
Hoàng Ngân không đáp, chỉ lắc đầu.
Cuối cùng, cô nhìn Lý Mạc Vương: "Mạc Vương, chị có thể sao chép những bức ảnh này không?"
Lý Mạc Vương gãi đầu: "Đây vốn là ảnh của chị, chắc là không có vấn đề gì đâu."
"Chị muốn xóa hết ảnh của mình khỏi máy tính của anh ta."
"Hả?" Lý Mạc Vương có chút khó xử: "Chủ yếu là lúc khách hàng đưa máy tới có dặn dò rất kỹ là không được động vào bất cứ thứ gì trong ổ F này."
"Nói thật khi thấy ảnh của mình bị người khác cất giấu trong máy tính, thật sự khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy, ai biết được bình thường anh ta lấy những tấm ảnh này đi làm gì! Nhỡ làm chuyện xấu thì sao? Thế chẳng phải khiến chị Hoàng Ngân oan quá còn gì." Minh Nhung cũng lên tiếng phụ họa.
Hoàng Ngân không muốn làm khó Lý Mạc Vương: "Không sao, không sao đâu."
Cô vẫy tay, cuối cùng lại nói: "Thật ra dù chúng ta có xóa những bức ảnh này đi, có khi chưa chắc anh ta đã biết."
Hoàng Ngân bấm chuột mở thuộc tính của folder ra: "Trước khi hai người mở folder này ra thì đã hai năm rồi không có ai mở nó, chứng tỏ chủ nhân của máy tính đã hoàn toàn quên mấy bức ảnh này, anh ta không hề coi trọng nó như chúng ta tưởng. Có khi anh ta quên xóa đi mà thôi..."
Hoàng Ngân thì thào một câu, trong giọng nói của cô lại chẳng thể che giấu hết được nỗi cô đơn man mác kia.
"Chị Hoàng Ngân, thôi chị cứ copy ảnh đi. Em gái em nói cũng đúng, hình của mình bị người lạ lưu trong máy quả thật khiến người ta sợ hãi."
Là người lạ sao? Có lẽ cô với chủ nhân chiếc máy tính này kỳ thật cũng chẳng lạ lẫm gì nhau.
"Chị copy được thật à?"
"Vâng, chị cop đi, cop đi!" Lý Mạc Vương như hạ quyết tâm.
Hoàng Ngân do dự một chút, rồi quyết định copy hết toàn bộ ảnh: "Mạc Vương, nếu anh ta thật sự tới tìm em thì em cứ bảo là do chị tự mình lấy đi, như vậy hẳn là anh ta sẽ không làm khó gì em."
Hoàng Ngân không biết liệu những bức ảnh mà Khuất Mỹ Hoa nhìn thấy trong máy tính của Cao Dương Thành có phải là những bức ảnh này không, nhưng cô biết kỳ thật ảnh của mình lưu trong máy của anh ta đã chẳng còn ý nghĩa gì từ lâu rồi.
Trong phòng làm việc của khoa ngoại thần kinh lúc này, bầu không khí đang ngột ngạt vô cùng.
Bác sĩ Cao Dương Thành vốn chưa hề cáu giận, lần này lại quát mắng học sinh Dương Thùy Sam của anh ta một trận tơi bời, phải nói đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Dương Thùy Sam ấm ức sắp khóc tới nơi: "Thầy Cao, lúc em đưa máy tính tới đó, em thật sự có dặn rất kỹ anh ta là không được xóa bất cứ thứ gì trong máy, đặc biệt là ổ F. Em thật sự nói với anh ta rồi mà... Em, em sẽ đi tìm ông chủ chỗ đó hỏi cho ra nhẽ ngay bây giờ đây!"
Dương Thùy Sam nói xong là định đi luôn, lại bị Cao Dương Thành gọi lại.
"Thôi, chuyện này cũng không trách cô được. Ban nãy là tôi hơi nóng, mong cô đừng để trong lòng." Cao Dương Thành xuôi xuôi tâm tình rồi nói lời xin lỗi Dương Thùy Sam. Cuối cùng anh lại tìm cô xin số điện thoại của Lý Mạc Vương: "Cô đưa điện thoại và địa chỉ của anh ta cho tôi. Tôi tự mình đến đó là được."
Dương Thùy Sam vội vàng đưa phương thức liên lạc cho anh.
...
Gần buổi trưa hôm sau, Hoàng Ngân đột nhiên nhận được cuộc gọi nội bộ từ giám đốc Lý Kiến Thành.
"Hoàng Ngân, cô xuống sảnh lễ tân một chuyến."
Hoàng Ngân không hiểu: "Giám đốc, có chuyện gì vậy?"
"Cao Dương Thành là khách hàng của cô phải không?" Ngữ khí của Lý Kiến Thành có chút nghiêm túc.
"Vâng."
"Bây giờ anh ta đang chờ cô ở sảnh lễ tân, nói là cô đã trộm đồ của anh ta."
"Cái gì?" Hoàng Ngân quả thực không dám tin.
"Hoàng Ngân ạ, tôi biết cô không phải người như vậy, nhưng suy cho cùng tôi mà nói lời này ra thì sẽ làm tổn hại tới hình ảnh của công ty, cho nên cô mau chóng xử lý cho xong chuyện này đi! Có lấy cái gì của khách hàng không, cô phải nói cho rõ với người ta." Lý Kiến Thành được coi là người hiểu lý lẽ.
"Vâng, tôi sẽ xuống ngay đây."
Hoàng Ngân cúp điện thoại, rồi vội vàng đi tới thang máy.
...
Hoàng Ngân đẩy cửa sảnh lễ tân ra, cô liếc mắt là nhìn thấy Cao Dương Thành.
Anh đang đứng dựa vào cửa sổ, một tay theo thói quen đút vào túi áo của chiếc âu phục.
Ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống, xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh hắt vào trong, vẩy lên vóc dáng cao lớn của anh. Anh đứng trong vầng sáng đó, người lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối, cảnh tượng ấy tăng thêm đôi chút sắc thái thần bí cho vẻ đơn độc kia.
Hoàng Ngân khe khẽ hít vào một hơi thật sâu, rồi mới hỏi với bóng lưng của anh: "Anh tìm tôi à?"
Cao Dương Thành quay người lại nhìn cô.
Tầm mắt anh nhìn thẳng vào khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của cô, sự tức giận hiện lên thấy rõ.
"Ảnh của tôi đâu?"
Anh lạnh lùng lên tiếng, trực tiếp chất vấn Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân nhíu mày lại, vô cùng kinh ngạc với ngữ khí đầy hiển nhiên đó của anh.
Anh nhấc chân tiến từng bước tới gần cô.
Cuối cùng anh dừng lại cách Hoàng Ngân chưa tới nửa bước, kiêu ngạo nhìn xuống cô, khí thế đầy bắt ép: "Trả lại cho tôi!"
Hoàng Ngân thấy hơi thở nghẹn lại khi nhìn anh tới gần.
"Xin lỗi, đó là ảnh của tôi, không thể trả được."
Cô nói xong thì quay người định bỏ chạy.
Nhưng không ngờ cổ tay cô bị một bàn tay to nắm chặt lấy. Anh kéo mạnh một cái, cả người Hoàng Ngân đã bị lôi phắt lại, khiến người cô quay nửa vòng.
"Anh làm gì vậy?!"
Hoàng Ngân bị ép phải tiếp tục đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo như băng kia của Cao Dương Thành.
"Đỗ Hoàng Ngân, trả ảnh lại cho tôi!" Anh lạnh lùng gằn từng chữ.
Khuôn mặt lạnh lùng mang theo cơn tức âm ỉ đang bị kiềm nén, đôi mắt lạnh lùng như một mũi tên sắc lẹm gần như muốn đâm thủng Hoàng Ngân.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô dần siết chặt lại.
"Đau..."
Hoàng Ngân cau mày lại.
Cổ tay của cô như sắp bị anh siết gãy mất!
Nghe cô kêu đau nhưng Cao Dương Thành lại không hề có ý định buông ra, thậm chí... anh còn siết mạnh lực ngón tay hơn nữa.
"Cao Dương Thành, đó là ảnh của tôi!" Hoàng Ngân lại nhắc nhở anh.
Đôi mắt cô đỏ bừng lên, cố nén đau đón nhận ánh nhìn chằm chằm đầy lạnh lùng kia của Cao Dương Thành, dáng vẻ bướng bỉnh như một đứa trẻ đang giận dỗi.
"Đỗ Hoàng Ngân, tôi có thể kiện cô tội xâm phạm tài sản riêng của tôi!"
"Cao Dương Thành, là anh quá vô lý! Những bức ảnh đó đều là tôi, mỗi một bức đều chụp tôi, anh dựa vào cái gì mà kiện tôi tội xâm phạm tài sản của anh? Tôi còn muốn kiện anh xâm phạm vào quyền hình ảnh cá nhân của tôi đấy!"
Bị Hoàng Ngân to tiếng đáp trả như vậy, rất lâu sau Cao Dương Thành cũng chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Dáng vẻ đó của anh hệt như muốn nhìn thấu cô vậy.
Rất lâu...
"Đỗ Hoàng Ngân, cô nghe cho rõ đây, người trong ảnh là Đỗ Hoàng Ngân trẻ trung ngây thơ của bốn năm trước, là Đỗ Hoàng Ngân trong ký ức của tôi, mà không phải Đỗ Hoàng Ngân đang đứng trước mặt tôi ngay lúc này!!"
".."
Dứt lời, anh cáu kỉnh hất tay Hoàng Ngân ra. Cô có chút giật mình.
Phải qua một lúc lâu mà cô vẫn gần như chưa thể định thần lại sau những gì Cao Dương Thành vừa nói.
Câu nói đó có nghĩa là... cô đã trở thành quá khứ để người đàn ông này hoài niệm.
Như thế, vậy thì thôi.
Trái tim có chút đau đớn.
Nó dần dần nứt ra, dường như nơi đó vừa nứt toác thành một lỗ hổng sâu hoắm...
Từ nơi đó, chua xót không ngừng trào ra ngoài, rót đầy vào vành mắt, vào mũi cô...
Thật lâu...
Hoàng Ngân ngơ ngác móc chiếc USB ra khỏi túi áo rồi đưa cho anh.
Cô chẳng nói gì thêm, vội vã quay người bước đi.
Khi cô vừa đi ra khỏi sảnh lễ tân, nước mắt bỗng trào ra khỏi vành mi, không tài nào kìm nén lại được.
...
Cả một ngày trời Hoàng Ngân cứ ngơ ngác. Cô thật sự không hiểu rốt cuộc người đàn ông đó đang suy nghĩ gì.
Nếu anh đã quên cô, tại sao còn lưu giữ nhiều ảnh của cô như vậy?
Người mà anh hoài niệm chính là Đỗ Hoàng Ngân của thời niên thiếu ngây ngô bốn năm về trước, chứ không phải cô của bây giờ sao?
Hoàng Ngân cảm thấy lý luận này có chút buồn cười, nhưng khi chúng được nói ra từ miệng anh, ngoài bi thương đong đầy cô không còn cảm thấy gì nữa...
Hoàng Ngân mất mát vô cùng, cả trái tim trống rỗng chẳng còn gì cả, dường như đã chìm xuống tận nơi tối tăm nhất.
"Hoàng Ngân! Hoàng Ngân! Cô đang làm gì vậy? Nước sôi hắt lên tay rồi kìa, cô không bỏng à?" Đột nhiên Lý San gọi cô.
Hoàng Ngân chợt hoàn hồn, lúc này mới nhận ra là nước sôi trong cốc cà phê đã đầy, cà phê không ngừng tràn ra ngoài cốc, vẩy lên tay cô, làm cô đau rát vì bỏng.
"Bỏng chết mất, bỏng chết mất!" Bấy giờ cô mới kịp phản ứng.
"Cô đang nghĩ gì mà thất thần như thế, tay không sao chứ?" Lý San hỏi han quan tâm.
"Không sao, không sao đâu." Hoàng Ngân vội lắc đầu, cô đi tới bàn làm việc lấy túi của mình tìm khăn tay.
Cô vừa mở túi ra, chợt sửng sốt hồi lâu khi nhìn thấy chiếc khuyên tai màu lam nằm yên bên trong.
Trái Tim Biển Cả...
Pha lê của Swarovski!
Ha, Đỗ Hoàng Ngân, đúng là chỉ có kẻ ngu như mày mới tin rằng viên kim cương đẹp đẽ như thế này lại là một viên kim cương giả!
Tại sao năm đó Cao Dương Thành lại phải lừa cô? Bởi vì anh biết chắc rằng cô sẽ không nhận cái gì quá đắt đỏ? Đúng là như vậy, món đồ đắt như thế, Đỗ Hoàng Ngân cô thật sự không thể nhận được!
Cho nên...
Dù nó đã theo cô suốt sáu năm, dù từ bỏ nó sẽ khiến cô khổ sở, sẽ khiến cô khó chịu, nhưng nó thực sự không phù hợp với cô.