Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 24: Cùng yêu một người



Trong đầu cô vẫn còn quanh cái hôn ban nãy của Cao Dương Thành và Khuất Mỹ Hoa, làm thế nào cũng không gạt đi được.

Tay theo bản năng xoa nhẹ lên đôi môi của chính mình…

Dù bốn năm đã qua, nhưng Hoàng Ngân vẫn nhớ như in nụ hôn của người đàn ông đó.

Trong xúc cảm dịu dàng, còn chứa đứng vị hương thảo nhàn nhạt, tinh tế hoà tan giữa cánh môi cô, tràn ngập khắp đáy lòng, khiến người ta trầm luân đến mức không thể thoát ra được.

Hoàng Ngân nện một cái vào đầu mình, có chút ảo não.

“Nghĩ cái gì vậy!”

Cũng có phải anh ấy hôn mình đâu!

Hoàng Ngân vừa vào trong phòng ngủ, Cao Dương Thành đã buông cô gái đối diện ra, giữa cánh môi không có nửa phần lưu luyến.

Khuất Mỹ Hoa xấu hổ đỏ bừng cả mặt, “Em… Em đi lấy trà.”

“Ừm, anh vào phòng thay đồ thay quần áo rồi lại ra.”

Cao Dương Thành nói xong rồi đi vào phòng ngủ của mình.

Cửa bị mở ra, Hoàng Ngân sợ hết hồn, sau khi thấy người đi vào là Cao Dương Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Ngân đã mặc xong áo khoác của mình, bên dưới là một cái quần dài của Cao Dương Thành cô tuỳ tiện nhặt lên mặc vào.

Anh quá cao, ống quần dài lỏng lỏng lẻo lẻo trùng xuống, trông cô lôi thôi lếch thếch, vô cùng khôi hài.

Hoàng Ngân hơi xấu hổ, “Xin lỗi, chưa được sự đồng ý mà đã mặc quần của anh rồi.”

“Đúng là xấu thật.”

Cao Dương Thành không chút keo kiệt làm tổn thương cô.

Hoàng Ngân kéo kéo quần trên người mình, cảm thấy hơi buồn cười.

Cười xong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng hơi áy náy, “Xin lỗi, hình như lại mang đến phiền phức cho anh rồi.”

“Cô biết thì tốt.”

Hoàng Ngân mấp máy môi, do dự nửa khắc, mới nói tiếp, "Chuyện ngày hôm nay đúng là do tôi quá lỗ mãng! Xin lỗi, tôi xin lỗi."

“Đỗ Hoàng Ngân, vì sao cô cứ khăng khăng giữ tình cảm với đôi khuyên tai kia?” Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng muốn tìm được đáp án trong mắt Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân hít thật sâu, không trả lời mà hỏi ngược lại anh, “Vậy còn anh? Sao anh lại giữ ảnh của tôi, lần lữa không chịu vứt đi? Chẳng lẽ là bởi anh còn chưa quên được tôi sao?”

Khoé môi Cao Dương Thành khẽ mỉm cười, trong mắt toàn là vẻ giễu cợt, “Đỗ Hoàng Ngân, cô đang nói giỡn sao?”

“Xem đi, anh cố chấp cất giữ ảnh của tôi, cũng không phải vì anh không thể quên tôi, mà là… Không thể quên được những ký ức chúng ta từng có, và cả, không thể quên được chúng ta của trước kia. Anh và tôi giống nhau, cho dù hiện tại đã xa cách, nhưng có một điểm, chúng ta nhất định phải thừa nhận…”

Nói đến đây, Hoàng Ngân dừng lại một chút, viền mắt hơi nóng lên, đáy mắt có một làn hơi nước đang chực chờ chảy xuống. Chỉ nghe cô nhẹ nhàng nói, "Chúng ta đều đã từng nghiêm túc yêu thương đối phương.”

Chỉ như vậy, mà thôi.

Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, rồi giả vờ bình tĩnh mỉm cười, "Lát nữa còn phải làm phiền anh nghĩ cách đưa Khuất Mỹ Hoa tới một căn phòng khác, nếu không... Chỉ sợ tôi thực sự rất khó từ trong này đi ra ngoài."

Đôi mắt thâm thuý của Cao Dương Thành hoàn toàn tối đi, đôi môi mỏng khiêu gợi mím chặt lại thành một đường thẳng, cuối cùng, anh không nói gì cả, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi Cao Dương Thành ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Ngân trông thấy anh đang cười đùa ầm ĩ với Khuất Mỹ Hoa trong phòng khách.

Thấy bọn họ ở chung hòa hợp, trong lòng Hoàng Ngân ít nhiều có chút an ủi, nhưng ngoại trừ an ủi, thật ra nhiều hơn vẫn là cảm giác khó chịu.

Không có cô, cuộc sống của anh ấy vẫn rất tốt, cô rất vui, cho tới nay cô vẫn luôn hy vọng anh sống tốt hơn mình.

Thế nhưng, sau cùng cô cũng không phải thánh nhân, người đàn ông đang ôm ấp cô gái khác kia, là người đàn ông mà cô vẫn nhớ nhung trong lòng! Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cô trước sau vẫn không lừa gạt được chính mình.

Chẳng qua...

Cứ như vậy đi!!

Hoàng Ngân đứng trước cửa chung cư, đón lấy gió lạnh ban đêm, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu...

Đỗ Hoàng Ngân, cứ như vậy đi! Để cho những ấm áp kia trôi đi, biến mất theo gió đêm!

Hoàng Ngân ngồi trên tàu điện ngầm, kiểu ăn mặc tức cười liên tục rước lấy ánh mắt vây xem của mọi người, điều này khiến Hoàng Ngân ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ. Rốt cuộc, nửa tiếng sau cũng thuận lợi về đến nhà.

Cô rón rén vào nhà, không muốn làm ảnh hưởng đến mẹ và em gái, cho nên cả đèn cũng không bật.

"Chị, là chị về hả?"

Đột nhiên, đèn trong phòng sáng lên, chỉ thấy Đỗ Thanh Nga mắt nhắm mắt mở từ trong phòng của cô ấy đi ra.

"Thanh Nga, có phải chị làm em thức giấc không?” Hoàng Ngân hơi tự trách.

"Không phải, đúng lúc em rời giường đi vệ sinh thôi." Đỗ Thanh Nga lắc đầu, liếc mắt nhìn Hoàng Ngân đứng đối diện, tiếp theo, cười "Phì" một tiếng, "Chị, chị mặc quần áo lố lăng gì thế này! Ồ? Không đúng, đây là quần áo của đàn ông, chị, chị mau thành thật khai báo, đây là quần áo của ai? Trời ạ, chẳng lẽ chị... Có bạn trai sao!?"

Đỗ Thanh Nga mừng rỡ chỉ thiếu điều hét lớn thành tiếng.

"Suỵt suỵt suỵt..." Hoàng Ngân vội vàng dùng tay ra hiệu cho cô, "Nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đến mẹ."

Đỗ Thanh Nga chạy nhanh về phía cô, vẻ mặt nhiều chuyện, "Nhanh, kể cho em nghe một chút về bạn trai của chị đi."

Hoàng Ngân lắc đầu, "Không phải bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi."

Hoàng Ngân không dám nói cho cô ấy biết, người bạn bình thường này, thực ra chính là Cao Dương Thành.

“Bạn bè bình thường? Lừa gạt trẻ con sao, bạn bè bình thường thì chị sẽ vô duyên vô cớ mặc quần áo của người ta về hả? Em còn lâu mới tin! A... Chị, sẽ không phải là anh Vũ Đạt chứ!? Hai người bọn chị, lại tốt đẹp rồi ư?"

"Không phải, thật sự không phải. Em đừng đoán mò nữa, đi đi đi, mau đi ngủ đi." Hoàng Ngân đuổi cô ấy.

"Chị, em không ngủ được."

Đỗ Thanh Nga ôm cánh tay Hoàng Ngân làm nũng, cuối cùng hít hà một hơi, “Chị, chị nói xem có phải em thật sự thích bác sĩ Cao quá rồi không, cho nên trúng phải bùa mê, cảm giác trên người chị tất cả đều là mùi vị của anh ấy..."

Hoàng Ngân không ngờ ngay cả chuyện này Thanh Nga cũng có thể cảm giác được, cô giật mình nhìn em gái, trong lòng một mảnh chua chát.

Hai người vai kề vai ngồi trên ghế salon, đầu Đỗ Thanh Nga ngả vào đầu vai cô, "Chị, cảm giác này thật tốt, khiến em tưởng như đang ngồi bên cạnh anh ấy."

Trong lòng Hoàng Ngân có chút khó chịu, vì em gái của mình, và cũng vì chính mình, "Thanh Nga, em ngoan ngoãn một chút, tìm một người bạn trai thật tốt. Chúng ta không thèm thích anh ta, có được không? "

Cô thấp giọng khuyên Đỗ Thanh Nga, cũng là khuyên bản thân mình.

"Thích anh ta, em sẽ không hạnh phúc đâu." Trong mắt Hoàng Ngân có chút ẩm ướt.

“Chị, vì sao chị lại phản đối em thích anh ấy như vậy? Bởi vì anh ấy nhiều tiền hơn chúng ta? Bởi vì gia thế của anh ấy tốt hơn chúng ta? Chị, chị căn bản còn không hiểu anh ấy, sao chị có thể cản trở bọn em một cách võ đoán như vậy?"

Hoàng Ngân nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Vậy nếu như anh ta sắp kết hôn thì sao?"

Đỗ Thanh Nga chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút khổ sở, "Anh ấy có hôn thê rồi, nhưng em sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu."

Hoàng Ngân thực sự không biết nói gì cho phải.

Cô muốn nói cho em gái biết quá khứ của mình và Cao Dương Thành, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi khi trông thấy dáng vẻ say đắm của Đỗ Thanh Nga, Hoàng Ngân làm thế nào cũng không mở miệng được.

Đỗ Thanh Nga cuộn người lại trong khuỷu tay cô giống như trẻ con, "Chị, đêm nay chị ngủ cùng em đi! Trên người chị có mùi vị của anh ấy, khiến em cảm thấy rất an tâm..."

Hoàng Ngân bỗng dưng muốn khóc.

Đứa con gái ngốc nghếch này!

Chủ nhật, sáng sớm Hoàng Ngân đã chạy tới bệnh viện, lúc đi ngang qua phòng khám, cô nghe thấy có người đang làm ầm ĩ, "Tên lang băm Cao Dương Thành rốt cuộc đang ở đâu? Đừng ra vẻ đáng thương mà trốn đi, lăn ra đây cho tao, lăn ra đây!! Tao nói cho mày biết, mày chữa bệnh làm chết người, nếu không đền tiền thì chúng ta trực tiếp gặp nhau ở trên toà, tao không để yên cho mày đâu!!"

Lúc đầu, Hoàng Ngân còn tưởng mình nghe lầm.

Cao Dương Thành? Lang băm?

Cô làm sao cũng không thể liên hệ được tên gọi này với tên của người đàn ông kia.

"Rầm rầm rầm ——" Một chuỗi âm thanh đập phá đồ đạc dài vang lên, khiến người ta sợ hết hồn hết vía, y tá ngồi trước bàn bị doạ đến la hét thất thanh, nhiều người còn trực tiếp bật khóc.

"Đi, mau gọi bảo vệ tới đây!!"

"Còn dám gọi bảo vệ? Có gọi bảo vệ tới đây thì bọn tao cũng vẫn đập phá vậy thôi! Đập cho tao!!"

Gã người nhà bệnh nhân quát to, nhặt một cái ghế lên định ném về phía cô y tá kia.

Hoàng Ngân không biết từ lúc nào đột nhiên nổi lên dũng khí, cô không mảy may suy nghĩ nhiều, xông lên tóm lấy cái ghế đang chuẩn bị rơi xuống kia.

Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ sẽ có người tóm được, hơn nữa, còn là một người phụ nữ.

"Con mẹ nó!!" Gã lại thô bạo mắng một câu, gân xanh trên trán gần như muốn nổ tung, hung dữ trừng mắt nhìn Hoàng Ngân, "Muốn bị đánh cùng nhau đúng không!! A?"

Hoàng Ngân cầm lấy tay ghế, chẳng những không buông ra, mà ngược lại còn dùng sức thêm vài phần. Cô không sợ hãi chút nào đón nhận ánh mắt hung tợn của gã đàn ông, "Trong miệng anh không phải luôn mồm kêu là bác sĩ chữa chết người sao? Anh đánh những y tá này thì còn gọi gì là đàn ông, có gì bản lĩnh chứ?"

Gã ác bá bị Hoàng Ngân hỏi đến sửng sốt, xung quanh toàn là âm thanh chỉ chỉ chỏ chỏ, cuối cùng gã đành phải để cái ghế xuống, "Được, chúng tôi không đánh phụ nữ cũng không thành vấn đề, các cô nhanh chóng gọi tên lang băm Cao Dương Thành ra cho tôi, nếu không, tôi sẽ đập nơi này nát bét ra thì thôi!!"

Hoàng Ngân vội vàng giúp cô y tá kia đứng lên, "Cô không sao chứ?"

"Không, không sao, cám ơn cô." Y tá kia vội vàng nói lời cảm ơn với Hoàng Ngân.

"Bác sĩ Cao đâu?" Hoàng Ngân trông thấy những kẻ hung thần ác sát này làm ầm ĩ cả bệnh viện, có chút lo lắng cho Cao Dương Thành.

Y tá kia nghe xong viền mắt bèn đỏ lên, "Bác sĩ Cao bây giờ còn đang trong phòng mổ, đó là một ca giải phẫu lớn, hơn nữa mới vừa bắt đầu không lâu, tạm thời không có khả năng đi ra."

"Không có khả năng đi ra phải không!? Không có khả năng đi ra, vậy chúng tôi sẽ đập phá đến khi nào hắn chịu ló mặt ra mới thôi!!"

Người đàn ông kia nghe xong lời y tá nói, lại bắt đầu một trận đập phá lung tung.

Nghe thấy âm thanh "Binh binh bang bang", Hoàng Ngân cảm thấy mặt mũi cũng run rẩy nhảy loạn theo. Cô rõ ràng có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng hết lần này đến lần khác, cô vẫn không thể ném những chuyện liên quan đến rồi Cao Dương Thành sang một bên được.

Hoàng Ngân hỏi cô y tá biết rõ tình hình bên cạnh, "Đây rốt cuộc là sao? Bọn họ đang làm ầm ĩ cái gì?"

"Là chuyện của mấy ngày trước, một bệnh gặp tai nạn bị nhồi máu não, lúc tiến hành phẫu thuật lần đầu tiên, bác sĩ Cao đã nói với họ, với tình trạng này không thích hợp để mổ. Mấy người nhà này không nghe, nói bệnh viện chúng tôi cố ý kéo dài thời gian để thu tiền viện phí bọn họ. Kết quả là bọn họ trực tiếp chuyển sang bệnh viện bên cạnh, không ngờ sau khi mổ lại dẫn tới não bị nhồi máu độ hau, cuối cùng lại chuyển trở về xin bác sĩ Cao làm phẫu thuật cho người bệnh kia. Lúc đầu ca mổ tương đối thành công, thế nhưng, ai ngờ được bệnh nhân này còn chưa kịp đẩy ra ngoài phòng mổ, đã đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, cấp cứu không có hiệu quả nên qua đời rồi! Chuyện này căn bản không có liên quan gì tới bác sĩ Cao, lúc đó người nhà cũng không ầm ĩ, nhưng sau đó lại đột nhiên tới gây chuyện, nói bác sĩ Cao của chúng tôi chữa bệnh làm chết người. Cô nói xem, vậy có lý không cơ chứ!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.