Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 274: Thực ra ba còn có một đứa con



Trước khi đi phẫu thuật ở Mĩ, trong phòng chờ.

Người đến tiễn Cao Dương Thành và Đỗ Hoàng Ngân thực sự không ít.

Trần Lan, Vũ Phong, Thùy Sam, Tiểu Dương Dương, không thiếu một ai, tất cả đều đến.

Vũ Phong nói lời tạm biệt với Cao Dương Thành, nắm tay, vỗ ngực: “Sau này, đừng quên anh em đấy nhé!”

Cao Dương Thành ra vẻ thần bí: “Chờ tôi quay về rồi cùng tổ chức đám cưới nhé!”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!

Vũ Phong vui mừng: “Thật á?”

Cao Dương Thành ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ đang nói chuyện to nhỏ bên cạnh, cười gật đầu: “Thật, chờ tôi về nhé!”

“Được!”

Vũ Phong hơi cảm động.

Đám cưới anh sớm đã muốn làm rồi, nếu bốn người có thể cùng nhau tổ chữ hôn lễ, vậy thì đúng là song hỷ rồi không phải sao? Đến lúc đó Tiểu Sam nhất định sẽ rất vui.

Ý kiến này, quả thực không tồi!

“Hai người đang nói chuyện gì vui thế?”

Hoàng Ngân kéo Thùy Sam đến gần, hỏi Cao Dương Thành.

Cao Dương Thành né tránh câu hỏi của Hoàng Ngân, nhìn vào đồng hồ đeo tay: “Chúng ta vào làm thủ tục thôi!”

“Chờ thêm một chút nữa đi!”

Hoàng Ngân kéo kéo tay áo Cao Dương Thành, rồi kiễng chân nhìn về phía cổng sân bay, quay người sang hỏi mẹ cô, lúc này mới thành thực nói: “Mẹ, con...gọi ba của Dương Thành tới, chắc...không sao chứ ạ?”

Trần Lan gương mặt hơi thay đổi một chút, cười gượng gạo, lắc đầu: “Có sao đâu, bạn cũ gặp nhau thôi mà, không sao, không sao đâu con.”

Hoàng Ngân hiểu mẹ của cô, khi nào mà bà vội vàng nói không sao đâu, thì sẽ có chuyện!

Nhưng Hoàng Ngân cho rằng, những chuyện cũ chôn chặt ở trong tim cũng không phải là chuyện tốt, cô hy vọng hai người bọn họ có thể tìm được cơ hội phù hợp để nói hết chuyện ở trong lòng ra.

Có thể ở bên nhau thì ở bên nhau, nếu không đến được với nhau, cho dù là chia xa cũng phải thật thoải mái, không phải sao?

Chứ không phải như bây giờ, cứ giữ chặt trong lòng, trở thành nỗi nuối tiếc khôn nguôi.

Hơn thế nữa, sau này mẹ cô và bác Cao sớm muộn gì cũng trở thành thông gia, rồi cũng sẽ có cơ hội gặp nhau thôi!

Quả nhiên, nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

Thị trưởng Cao phong thái cao quý, được một nhóm vệ sĩ mặc đồng phục đen vây chặt, thận trọng đi vào từ phía ngoài sân bay.

Cho dù tuổi đã ngoài ngũ tuần, nhưng ý chí vẫn quật cường, khí chất trầm ổn, kín đáo, khiến cho những người đi qua, bất kể là nam hay nữ đều ngoái đầu lại nhìn. “Bác Cao đến rồi!”

Hoàng Ngân kêu lên một tiếng, bất giác nói ra lời cảm thán từ trong lòng mình: “Tướng mạo này, khí chất này,...có phải là quá xuất sắc rồi không!”

Chẳng trách mẹ cô vẫn luôn si mê không ngừng!

Cao Dương Thành gõ vào đầu Hoàng Ngân: “Nước miếng chảy hết ra rồi kìa!”

“Thầy Cao, ba anh...đẹp trai quá đi mất thôi!?”

Ngay đến cả Thùy Sam đứng bên cạnh cũng không kìm được cảm thán.

Hoàng Ngân kéo kéo mẹ của cô đang ở bên cạnh, nói nhỏ: “Mẹ, mẹ không để tâm chứ?”

“Đương nhiên không rồi!”

Trần Lan vội vàng nói.

Sắc mặt có chút hoảng loạn.

“Ông nội.”

Cao Lâm Tuấn vừa mới tới gần, Tiểu Dương Dương đã kích động chạy ù tới bên chân ông: “Dương Dương còn tưởng phải chờ rất lâu mới gặp được ông cơ!”

Nhóc con nắm chặt lấy tay ông, đi theo ông bước về phía trước.

“Sao có thể chứ? Từ nay ông sẽ thường xuyên đến thăm con.”

Cao Lâm Tuấn xoa đầu cháu trai mình một cách đầy yêu thương, đi đến trước mặt mọi người thì dừng lại.

Ánh mắt dừng lại ở Trần Lan, cười nhẹ: “Lâu rồi không gặp...”

Trần Lan cũng cười, gật đầu: “Ừm, lâu rồi không gặp.”

Cái khoảnh khắc bà cười, có chút gượng gạo.

Cao Lâm Tuấn thu lại ánh nhìn nơi Trần Lan, nhìn con trai và con dâu tương lai của mình: “Vừa có một hội nghị quan trọng làm lỡ chút thời gian, nên Ba tới muộn một chút.”

“Không sao đâu ạ! Bác Cao.”

Hoàng Ngân cười lắc đầu, nói rằng cô hiểu.

“Thực ra đáng lẽ là con không nên làm phiền bác, nhưng con sợ nhỡ đâu anh ấy quên mất ba mình thì phải làm sao.”

Hoàng Ngân chỉ vào Cao Dương Thành đứng bên cạnh, cười cười.

Cao Lâm Tuấn cười thoải mái, giống như anh em với nhau, vỗ vỗ vai con trai mình, cổ vũ: “Khi lên bàn mổ cũng đừng quá lo lắng! Có Hoàng Ngân bên cạnh con, ba cũng yên tâm!”

Cao Dương Thành vỗ đôi tay của Ba đặt trên vai mình: “Ba, Ba yên tâm! Con trai Ba cả đời này kinh nghiệm trên bàn mổ là nhiều nhất, không lo lắng nổi đâu!”

Chỉ là, lần này có chút không giống mà thôi!

Từng là người đứng cạnh bàn mổ, nay lại trở thành người nằm trên bàn mổ!

“Hai đứa ở bên đó nhớ chăm sóc đối phương thật tốt! Có chuyện gì, nhớ nói với ba đầu tiên!”

Cao Lâm Tuấn vẫn còn hơi lo lắng. “Ừm.”

Cao Dương Thành gật đầu chắc chắn, sau đó nhìn mọi người rồi lại nhìn ba mình: “Ba, con muốn nói chuyện riêng với ba.”

Cao Lâm Tuấn khó hiểu nhìn con trai mình.

Mọi người dỏng tai lên nghe: “Hay là chúng ta sang bên kia ngồi một lát đi.”

Vậy là, để mọi người ở lại với Hoàng Ngân, hai người đi sang phòng nghỉ VIP, lúc này chỉ còn lại Cao Dương Thành và Cao Lâm Tuấn hai ba con.

“Ba, có một chuyện, thực ra con cũng không biết có nên nói không, nhưng, nếu con không nói, con sợ sau khi làm phẫu thuật xong con sẽ quên mất, có thể nếu con quên chuyện này thì sẽ không có ai nhắc về cô ấy với ba nữa...”

Thực ra, có nên nói chuyện này với ba không, Cao Dương Thành vẫn có chút do dự.

Nên nói thôi! Dù sao, ba là người có quyền biết rõ sự việc này nhất!

Cao Lâm Tuấn trầm mặc nhìn con trai mình: “Con nói đi.”

Con trai cố tình tránh mặt nhiều người như vậy, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông.

Người vẫn luôn bình tĩnh như ông, lúc này cũng có chút lo lắng.

“Dì Trần...”

Cao Dương Thành mấp máy môi: “Thực ra, dì Trần với ba, trước giờ vẫn luôn có một đứa con!”

“Cái gì?”

Mắt Cao Lâm Tuấn mở to, đáy mắt dâng lên vẻ kích động: “Đứa trẻ ở đâu?”

Ông quay đầu, xuyên qua đám người đi tìm bóng dáng Trần Lan: “Con trai hay là con gái? Bây giờ ở nơi nào? Chắc là ngang tuổi các con nhỉ?”

Cao Lâm Tuấn quay đầu hỏi con trai mình, trong ánh mắt đều là chờ mong.

Cảm xúc sớm đã thay đổi, không giống vẻ bình tĩnh lúc nãy của ông.

“Ba, trước hết ba nghe con nói xong đã...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.