Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 289: Chúng ta kết hôn đi



Trần Lan liếc nhìn Cao Lâm Tuấn còn để trần nửa người trên thì nhất thời có chút xấu hổ, gương mặt thoáng cái đã nóng rực và vội vàng nhìn qua chỗ khác.

Trần Lan đưa điện thoại cho ông ấy xong liền muốn rời đi.

Nhưng bà lại bị Cao Lâm Tuấn nắm lấy cổ tay kéo lại.

Ông ấy không cho bà rời đi.

"Điện thoại của ai vậy?"

Ông ấy hỏi bà.

"Lâm Tuấn, là tôi!! Thuần Như đây..."

Cao Lâm Tuấn nghe được giọng nói của Ôn Thuần Như thì biến sắc.

Trần Lan mỉm cười không nói gì giống như cũng không quá để ý. Nhưng Cao Lâm Tuấn vẫn nhận ra được trong mắt bà có chút không vui.

Có thể hiểu là… ghen!

Cũng đúng. Người phụ nữ trong điện thoại chính là vợ trước của ông ấy...

"Lâm Tuấn, có phải ông đang ở cùng với Trần Lan đúng không?? Sao hai người lại ở cùng một chỗ chứ?? Lâm Tuấn, ông nói chuyện đi."

Nghe Ôn Thuần Như hỏi với giọng điệu ngang ngược như vậy, Trần Lan nhún vai và biểu thị mình bất lực, ra hiệu cho ông ấy mau thả tay mình ra và nghe điện thoại đi.

Cao Lâm Tuấn không chịu buông tay, thậm chí quyết định dùng sức kéo mạnh Trần Lan qua và ôm bà vào trong lòng mình.

"Này..."

Sắc mặt Trần Lan lập tức đỏ ửng như lúc còn trẻ mới có.

Bà cũng không dám lớn tiếng, chỉ khẽ thì thầm phản đối Cao Lâm Tuấn.

Trên người ông ấy vẫn còn dính nước, trong nháy mắt đã làm ướt lưng áo của bả.

Nhưng phải thừa nhận...

Người đàn ông này rõ ràng đã qua tuổi năm mươi, không ngờ vẫn duy trì được dáng người tốt như vậy... Dường như không kém là bao so với khi ông còn ba mươi tuổi trong trí nhớ của bà.

Trần Lan dựa vào trên cơ thể khỏe khoắn của ông ấy, bà có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đang đập rộn ràng... Hình như trong giây lát, bà đã trở lại mùa hè nóng nực kia... khi bà còn trẻ tuổi!

Cao Lâm Tuấn cầm điện thoại di động lên: “Ôn Thuần Như, bây giờ tôi ở cùng với Trần Lan! Hai chúng tôi không chỉ ở cùng một chỗ, hơn nữa còn dự định kết hôn đấy!! Tôi mong về sau bà đừng gọi điện thoại cho tôi nữa. Tôi không muốn nghe giọng của bà đâu!!"

Trần Lan nghe được Cao Lâm Tuấn nói “chúng tôi còn dự định kết hôn”, bà sợ hãi và run rẩy một lúc lâu.

"Cao Lâm Tuấn…"

Vào lúc Cao Lâm Tuấn vội vàng muốn ngắt điện thoại lại nghe được Ôn Thuần Như ở đầu bên kia hô to với vẻ không cam lòng: “Ông dám kết hôn với bà ta thử xem?? Nếu ông dám kết hôn với bà ta, tôi sẽ chết ở trước mặt các người!!!"

Cao Lâm Tuấn cười lạnh: “Chết sống của bà đã không còn liên quan với chúng tôi nữa rồi. Bà cứ tự tiện đi!!"

Nói xong, ông trực tiếp cúp mày mà không hề do dự.

Sau đó Cao Lâm Tuấn tiện tay ném điện thoại xuống và lập tức dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy Trần Lan ở trước người. Bà lại nghe được giọng khàn khàn của ông ấy vang lên: “Chúng ta kết hôn đi!"

Trần Lan chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên chững lại...

"Lâm Tuấn..."

"Chúng ta kết hôn đi!"

Ông ấy lặp lại một câu, cánh tay ôm bà càng chặt hơn.

Đầu Cao Lâm Tuấn vùi vào trong cổ của bà và bỗng nhiên có cảm giác như hai người đều trẻ lại rất nhiều. Ông ấy còn hơi kích động nói: “Lan, bà hãy để cho chúng ta làm bạn với nhau vượt qua nửa quãng đời còn lại đi! Tôi muốn bà ở bên cạnh tôi từng giây từng phút!! Thời gian chúng ta xa nhau còn chưa đủ dài sao?"

"Đủ dài rồi..."

Viền mắt Trần Lan đã hơi ướt.

Bọn họ đã chờ đợi ngày này, thật sự chờ quá lâu rồi...

Những năm qua, bởi vì yêu ông ấy mà bà thà mang tiếng xấu là kẻ thứ ba vẫn ở lại bên cạnh ông ấy.

Cho dù chỉ là tình nhân, cho dù chỉ là kẻ thứ ba mà ai nấy đều phỉ nhổ, cho dù chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng bà thấy như vậy là đủ rồi!

Hạnh phúc ngắn ngủi như vậy đã đủ để chống đỡ cả cuộc đời bà... Bây giờ, bọn họ không ngờ được mình còn thật sự chờ đợi được ngày này!!

Trần Lan không nhịn được mà mừng đến chảy nước mắt.

Tay bà đặt lên trên cánh tay Cao Lâm Tuấn và xoay người lại nhìn ông ấy.

Ánh mắt bà nhìn tới trên ngực của Cao Lâm Tuấn rồi vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn cằm của ông ấy: “Ôn Thuần Như... Ông thấy bà ấy sẽ dễ dàng buông tha cho chúng ta sao?"

"Vào lúc này, chúng ta không nên nhắc tới bà ta làm gì."

Hơn nữa, bà ta đã không làm gì được bọn họ nữa!

"Nhưng bà ta vừa nói sẽ chết ở trước mặt chúng ta... Nếu thật vậy..."

"A!"

Cao Lâm Tuấn cười lạnh, khóe miệng hơi cong lên: “Cả đời Ôn Thuần Như yêu nhất chính là bản thân bà ta. Bà thấy bà ta có thể chết vì tôi sao? Hơn nữa, trong điện thoại tôi đã thể hiện rõ thái độ của tôi rồi. Bà ta có chết hay không thật sự không liên quan đến tôi."

Cao Lâm Tuấn nói rất cương quyết.

Trước kia, tất cả mọi người cho rằng sự cương quyết của Dương Thành là từ mẹ của mình, nhưng thật ra... anh là sự kết hợp giữa cả ba và mẹ.

Người có thanh liêm thì nhất định phải có chỗ tuyệt tình!

"Chúng ta kết hôn... chẳng lẽ còn làm đám cưới sao?"

Trần Lan hơi ngượng ngùng hỏi.

Bà sống hơn nửa đời người, cuộc sống lên lên xuống xuống nhiều năm như vậy, có gió mưa nào mà chưa từng trải qua. Nhưng từ trước tới nay bà không ngờ được khi mình bước vào tuổi năm mươi còn có lúc tình cảm "kích động" thiêu đốt như vậy.

"Đương nhiên rồi!"

Cao Lâm Tuấn thở dài và vòng tay qua sau lưng bà, vuốt ve phần lưng gầy gò của bà: “Cả đời này, mơ ước lớn nhất của tôi chính là làm đám cưới với cô em mương thối..."

"Ông còn gọi tôi là em mương thối à!"

Trần Lan bất mãn đấm một cái vào bờ vai rắn chắc của Cao Lâm Tuấn.

Cao Lâm Tuấn khẽ cười lên: “Tôi tính gọi cả đời đấy..."

Trần Lan xấu hổ đẩy vào trước ngực ông ấy một cái: “Được rồi, ông mau đi tắm đi. Tôi phải ra ngoài đây. Tôi đã trong này lâu rồi, không nên để hai đứa trẻ suy nghĩ nhiều."

"Chúng suy nghĩ gì chứ?"

Cao Lâm Tuấn biết rõ còn hỏi.

Mặt Trần Lan càng đỏ hơn, giận dỗi vỗ nhẹ vào cánh tay của Cao Lâm Tuấn và tránh khỏi vòng tay của ông ấy rồi xấu hổ đi ra ngoài.

Tay bà đặt lên trên chốt cửa và xoay, nhưng bà lại phát hiện ra...

Không mở được cửa ra à?

Đây là tình huống gì vậy??

Bà thử lại một lần nữa, vẫn không mở được.

Bà quay đầu nhìn Cao Lâm Tuấn với vẻ bối rối.

Cao Lâm Tuấn không hiểu có chuyện gì liền đi tới: “Sao vậy?"

"Tôi không mở được cửa."

"Có phải bà khóa trái rồi không?"

Cao Lâm Tuấn thử một chút, quả nhiên không kéo ra được.

Ông ấy nhướng mày và có kết luận: “Cửa bị người bên ngoài cầm chìa khoá khóa lại rồi."

"Cái gì?"

Trần Lan trợn trừng hai mắt và cảm thấy không thể tin được. Bà vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Ý của ông là hai chúng ta bị bọn trẻ khóa lại và không ra được à?"

Cao Lâm Tuấn buồn cười giang hai tay ra: “Sự thật hình như đúng là vậy đấy."

Thật ra, sự thật căn bản không phải như vậy...

Sự thật là vừa rồi khi Trần Lan mở cửa, cánh cửa căn bản còn chưa bị khóa, nhưng bà không mở ra được là vì phía dưới cánh cửa bị một miếng gỗ xếp nhỏ của Dương Dương chèn vào làm kẹt cửa không đẩy ra được.

Mà khi Cao Lâm Tuấn đi ra mở cửa, ông ấy mới liếc mắt đã nhìn ra được manh mối.

Nhưng ông ấy không nói ra.

Thậm chí ông ấy còn vặn khóa cửa, sau đó lặng lẽ nhét miếng gỗ xếp kia vào sâu bên trong khe cửa.

Cứ như vậy, sức Trần Lan yếu nên tất nhiên càng không thể kéo được cánh cửa này ra.

Ông ấy quay đầu lại với vẻ mặt vô tội, vu oan giá họa nói: “Hai nhóc quỷ này đúng là quá nghịch ngợm rồi!"

Trên mặt Trần Lan lộ vẻ xấu hổ: “Nhất định là ý định quái quỷ của Hoàng Ngân. Để tôi gọi điện thoại cho con bé, bảo nó mở cửa cho chúng ta."

Bà nói xong liền đi tới trên sô pha và cầm lấy điện thoại của Cao Lâm Tuấn.

Cao Lâm Tuấn vừa thấy tình hình không ổn thì vội đi tới vừa cướp lấy điện thoại từ trên tay của Trần Lan.

"Ông làm gì vậy?"

Trần Lan không hiểu nhìn ông ấy.

"Bà đừng bật máy."

"Sao vậy?"

"Bà quên Ôn Thuần Như rồi à?"

"Tôi chỉ muốn gọi điện thoại..."

"Tôi dám đánh cược, bây giờ bà ta đang không ngừng gọi điện thoại cho tôi. Bà vừa mở máy là sẽ đổ chuông không ngừng đâu. Bà ta căn bản sẽ không ngừng nghỉ, sẽ không cho bà có thời gian để gọi được ra ngoài đâu."

"Có khoa trương như vậy không..."

Trần Lan hơi thổn thức.

Nhưng bà nghĩ lại, Ôn Thuần Như chắc chắn có thể làm ra được chuyện này.

"Vậy được rồi, tôi gọi cửa vậy!"

Trần Lan nói xong liền xoay người muốn đi gõ cửa.

"Bà đừng gọi nữa."

Cao Lâm Tuấn vội vàng ngăn lại: “Bà gọi cũng không có ích gì đâu. Những bức tường và cánh cửa này đều được cách âm. Bà có gọi rát cổ họng thì người ta cũng không nghe thấy đâu."

Trần Lan suy sụp: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi không thể ngủ lại đây tối nay được."

Cao Lâm Tuấn nhíu mày: “Sao bà không thể ngủ lại đây?"

"À..."

Trần Lan ngẩn người và gương mặt lại ửng đỏ: “Chuyện này..."

Hình như chuyện này không được tự nhiên lắm đi?

Trên mặt Cao Lâm Tuấn cũng có phần xấu hổ và ho khan vài tiếng, cố giả vờ bình tĩnh: “Bà đừng ngại. Bà ngủ trên giường, tôi sẽ ngủ ở sô pha, cứ quyết định như vậy đi!"

"Ghế sa lon kia có thể ngủ được sao? Ông ngủ ở trên đó chắc chắn không mấy thoải mái đâu?"

Trần Lan tất nhiên không hy vọng Cao Lâm Tuấn ngủ trên ghế sa lon. Dù sao ông ấy không còn là thanh niên, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nằm trên sô pha, nếu chẳng may gãy lưng và gáy gì đó thì không dễ hồi phục đâu.

"Vậy bà để tôi ngủ trên giường với bà vậy?"

"..."

Trần Lan do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Cả hai đều ngủ trên giường đi. Chúng ta đã lớn tuổi như vậy, cũng không cần quá để ý tới mấy chuyện đó..."

"..."

Bà vừa nói ra lời này, đổi lại là sự im lặng của Cao Lâm Tuấn.

Mấy chuyện kia? Chính là chỉ... cái gì vậy?

...

Hoàng Ngân đi tới đi lui ở trong hành lang tầng hai, dù thế nào cũng không thể ngủ được.

Dương Dương sớm đã chìm vào giấc ngủ mà đầu óc cô vẫn còn đang bối rối.

Thỉnh thoảng cô sẽ thò đầu xuống tầng một và liếc nhìn cánh cửa phòng Cao Lâm Tuấn vẫn đóng chặt.

Bây giờ đã mười một giờ, mẹ cô đi vào trong đưa khăn tắm cũng hơn một giờ mà sao còn chưa ra?

Đúng là làm người ta sốt ruột chết đi được!!

Cao Dương Thành vừa tắm xong còn mặc một dài áo choàng tắm màu trắng, trong tay cầm chiếc khăn lông đang đi từ trong phòng ngủ của mình ra. Anh định xuống tầng rót chén nước uống, đúng lúc đi đến trong hành lang lại thấy Hoàng Ngân giống như một con ruồi không đầu mà không ngừng đi tới đi lui ở trên hành lang.

Cuối cùng anh cũng không nhìn được nữa.

"Đêm hôm khuya khoắt, em không ngủ mà ở đây làm du hồn à?"

Hoàng Ngân vừa thấy Cao Dương Thành liền vội vàng bước nhanh về phía anh.

"Em làm gì vậy? Em tính giả thần giả quỷ gì à?"

Thấy vẻ mặt Hoàng Ngân không đúng, anh lại hỏi.

Hoàng Ngân tới ở bên cạnh anh và hạ thấp giọng nói: “Vừa rồi, mẹ em vào phòng ba anh đã hơn một giờ rồi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ra!! Nếu không... Anh gọi điện cho ba anh hỏi thăm tình hình đi?"

"Đỗ Hoàng Ngân, có phải em bị điên rồi không?"

Cao Dương Thành tức giận vỗ một cái vào trên đầu của cô: “Em quan tâm người ta đi vào trong mấy giờ mới ra, ở bên trong làm những gì để làm gì? Đây chính là chuyện hai người bọn họ, em có tư cách quản sao? Không phải em nói người ta đã mấy chục năm không gặp nhau sao? Bây giờ bọn họ thật vất vả lắm mới ở cùng một chỗ nên có nhiều lời muốn nói riêng thì sao? Chỉ có vậy, em còn không biết xấu hổ mà đi giật dây anh gọi điện để phá hỏng bầu không khí của người ta à?"

Đầu của Hoàng Ngân còn bị Cao Dương Thành chọc cho không ngừng ngửa ra sau.

Đầu cũng bị chọc đỏ rồi, cô mới bắt được bàn tay không thành thật của Cao Dương Thành.

"Này, anh thật sự cảm thấy hai người bọn họ chỉ... đơn thuần nói chuyện thôi sao?"

"..."

Cao Dương Thành suýt nữa bị sặc vì lời Hfoàng Ngân nói.

Anh nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ và hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Em cũng không nghĩ xem mẹ em với ba anh đã bao nhiêu tuổi rồi..."

"Nhưng..."

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.