"Đương nhiên, cảnh sát không phải là nô bộc của nhân dân sao? Bọn họ không cứu người, vậy thì ai cứu?! Nghĩ thử xem, nếu như trước đó điện thoại của em không bị ngắt ngang, nói không chừng vào giờ phút này em đã ngồi ở nhà, ăn những món ăn ngon mà mẹ em làm cho em rồi!"
Lục Li Dã không trả lời, lại nhanh chóng sửa xong hoàn chỉnh chiếc điện thoại.
Nhìn thấy động tác thuần thục của anh, Hướng Tình thật sự không nhịn được than thở một tiếng: "Tôi phát hiện con người anh cái gì cũng biết!"
Lục Li Dã đưa mắt lên nhìn cô, coi đó là điều hiển nhiên, "Chuyện đến em cũng có thể đoán được, mà cậu Lê tôi không đoán ra được thì vứt đi!"
"..."
Khen anh hai câu, anh đã lên mặt phổng mũi rồi!!
"Vậy anh nói, cô ta gắn máy nghe lén, rốt cuộc để làm gì?!"
Lục Li Dã nhanh chóng lắp ráp nốt điện thoại, lại nhanh như chớp giải được mật khẩu điện thoại.
"Anh biết mật khẩu sao?"
Hướng Tình kinh ngạc hỏi anh.
"Đoán thôi."
"..."
Hướng Tình trợn mắt há hốc mồm: "Mật khẩu là sinh nhật của cô ta?"
Lục Li Dã không nói, chuyên tâm nghiên cứu điện thoại của anh.
"Chẳng lẽ là sinh nhật em?"
Lục Li Dã giương mắt nhìn cô, mặt đầy bất mãn: "Trí tưởng tượng có thể cao một chút không?"
"..."
"Mật khẩu số loại nhỏ này, lướt một cái vân tay trên màn ảnh là có thể thể phân biệt được, đến não cũng không cần nghĩ!"
Đúng là chỉ số thông minh của cô quá thấp, hay là IQ người đàn ông trước mặt cô quả thực quá cao rồi?!
Sự ngưỡng mộ của cô đối với anh, tăng lên trong vài phút.
Lục Li Dã đưa điện thoại ném trên bàn dài một cách tùy ý, đứng dậy, ngồi trên sofa, hai tay đặt sau đầu, lười nhác dựa vào đệm ghế sofa, đôi chân dài đặt trên chiếc bàn dài tùy ý, phân tích mấy điều với Hướng Tình: "Nếu như tôi đoán không nhầm, đây là bẫy ả đàn bà đó dành cho em! Tối nay Lưu Uy hẹn người bán giao dịch, nghe nói bên đó mang theo mấy chục cô em tóc vàng nước ngoài, là ‘hàng’ loại một, muốn em vào lúc đó báo cảnh sát, bao vây toàn bộ khách sạn, như vậy giao dịch này của Lưu Uy chắc chắn sẽ thất bại! Còn em, cũng đừng mong chạy thoát, cô ta đã sớm cài đặt hệ thống định vị trong chiếc điện thoại này, đến lúc đó đợi em báo cảnh sát, cô ta bên đó nghe trộm được tin tức, lập tức cho người bắt em, những đàn em của tôi bảo vệ em mà nghe em báo cảnh sát, nhất định sẽ lập tức cùng phe với người của Tiểu Yến, bắt em trong một nốt nhạc, cảnh sát cũng chẳng thể tìm được em! Nhưng đợi cảnh sát tản ra hết, biết ai là người gặp xui xẻo rồi chứ?"
Hướng Tình nuốt nước bọt, đối với tình cảnh hiểm nguy tứ phía của bản thân, cô chỉ cảm thấy sống lưng cùng trong lòng bàn tay lạnh lẽo.
Ngoài cô ra, còn ai sẽ gặp xui xẻo nữa chứ!
"Bây giờ nguồn hàng đang căng, tối nay nếu làm Lưu Uy mất đơn hàng này, em phải chịu trách nhiệm! Cho dù không lấy được mạng em thì cũng sẽ chặt hai chân em! Có điều, coi như em thông minh, tóm lại vẫn chưa trúng kế của người phụ nữ kia."
Lục Li Dã nghiêm túc trả lời cô: "Nhất là dám cầm nguồn hàng của anh ta làm tiền đặt cược, anh ta nhất định sẽ không tha!"
Hướng Tình nghe vậy, mắt bắt đầu phát sáng: "Vậy anh đoán xem, nếu như chuyện này bị anh ta biết được, anh ta sẽ đối phó với người đàn bà xấu lợi dụng anh ta như thế nào?"
Lục Li Dã con ngươi co rút, khóe miệng hơi cong lên: "Không thoát được vài cái tát, nói không chừng những chỗ khác còn có thêm nhiều trò nữa.... có điều, Cao Hướng Tình, cô vẻ mặt hưng phấn như vậy, có phải hơi quá rồi không??"
Lục Li Dã vừa nói, đưa tay kéo cô đang cười đến nỗi cái miệng nhỏ sắp toét đến mang tai rồi: "Thu lại cho tôi! Vui như vậy, lát nữa em định ra trận diễn tiết mục đau buồn như thế nào?"
"Anh đồng ý rồi??"
Hướng Tình cười càng vui hơn.
"Đấm lưng cho bổn thiếu gia, đút mấy phần cơm, phục vụ cho hẳn hoi, anh đây sẽ suy nghĩ thêm."
"Được thôi! Cậu Lê, mời đi bên này...."
Hướng Tình làm tư thế thái giám, khom lưng, đưa bàn tay nhỏ, đỡ Lê đại thiếu gia vào phòng ăn.
Trong phòng ăn.
Lục Li Dã giống như ông chủ lớn, lười biếng ngồi trên ghế ăn, tay cũng lười giơ lên, cứ mặc cho Hướng Tình tự do đút cho anh ta thịt bò bít tết.
"Nào, cậu Lê, mời há miệng!"
Lục Li Dã nhắm mắt, há miệng, nuốt miếng thịt bò bít tết được đưa đến vào.
Đứng nói bảo cô làm công công, dù là bảo cô làm người hầu, tiểu nha hoàn ấm giường.... cô cũng cực kỳ vui lòng!
"Tay hơi mỏi..."
"Tiểu nhân đấm bóp giúp ngài..."
"Chân cũng rất mỏi..."
"Giúp ngài đấm một chút..."
Hướng Tình ngồi trên ghế dựa, khom lưng, nghiêm túc đấm bóp chân cho Lục Li Dã.
Đấm đấm bóp bóp, lại bóp nhẹ cái nữa...
Động tác vô cùng thuần thục.
Một bên tiểu não lại nhanh chóng hoạt động, tỉ mỉ suy nghĩ, xem lát nữa làm thế nào để diễn màn kịch bi thương khóc lóc thần sầu trước mặt Lưu Uy?