Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 449: Cứu người



Cái điều khiển đó chính là để điều khiển sợi dây ròng rọc kia của Hướng Tình.

“Chỉ cần tôi nhấn một cái, người phụ nữ này chắc chắn sẽ tan xương nát thịt!”

Cô ta cười, trong đáy mắt tất cả đều là băng lạnh. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cao Hướng Tình, ngày hôm nay chính là ngày giỗ của mày!”

Trên trán và trên lưng của Hướng Tình sớm đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.

Cơ thể xinh đẹp bị trói run lẩy bẩy trong bóng tối.

Trái tim càng căng thẳng hơn đến độ sắp vọt tới cổ họng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra ngoài.

Cô hít thở...

Cực kỳ khó khăn.

Vừa nhẹ vừa nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghẹt thở!

“Bỏ điều khiển xuống!”

Lê Dã ra lệnh cho Tiểu Yến.

Giọng nói của anh ta lạnh như băng

“Tôi cứ không bỏ xuống đấy!”

Tiểu Yến mỉm cười u ám: “Cậu chủ Lê, anh thích con tiện nhân này như vậy sao?”

Trong mắt của cô ta tất cả đều là vẻ ghen ghét.

Mà Lưu Uy nằm trên ghế sớm đã nhắm mắt lại, lơ đi coi như không thấy.

“Bỏ xuống!”

Giọng nói của Lục Li Dã lạnh lùng đến cực điểm, hoàn toàn không còn chút độ ấm nào.

Một câu nói, là mệnh lệnh, càng giống như là... một loại cảnh cáo!

Cảnh cáo Tiểu Yến, rằng cô ta đã giẫm lên vạch giới hạn của Lục Li Dã anh.

“Anh Lê, anh nhìn em đi! Nếu như không phải vì người phụ nữ này, em có trở thành bộ dạng như bây giờ không? Giữ cô ta lại, em không cam tâm!”

Tiểu Yến nói xong, dứt khoát ấn nút của điều khiển kia.

Gió lạnh gào thét bên tai Hướng Tình...

“A...”

Bỗng chốc Hướng Tình cảm thấy mất đi trọng tâm.

Trái tim cô như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực: “Cứu tôi! Cứu...tôi...”

Tiếng kêu cứu khàn đặc, xé nát gió táp.

Cô không nhịn được nữa giọt nước mắt to như hạt đậu dâng lên từ trong khóe mắt.

Khoảnh khắc đó Hướng Tình thật sự nghĩ mình sắp chết rồi.

Loại cảm giác rớt xuống nhanh chóng kia khiến cô cảm thấy buồn nôn, khiến cô cảm thấy khủng hoảng...nhưng chỉ một thoáng tiếng súng giảm thanh “pằng” một tiếng đã vang lên.

Một viên đạn nhanh chóng sượt qua tay của Tiểu Yến, chính xác không sai một ly bắn lên cái điều khiển, trong chớp mắt cái điều khiển kia nổ tan tành.

“A!”

Sức đạn chấn động đến tay của Tiểu Yến, cô ta sợ đến kêu lên thảm thiết.

Mà bên ngoài lan can, trục lăn đột nhiên ngừng lại.

Dây thừng nhỏ giữa bầu trời mạnh mẽ nhồi lên mấy cái, cả người Hướng Tình cũng lắc theo dây thừng nhỏ, lại còn nghe được tiếng dây thừng “xoạt, xoạt” đứt ra.

Dây thừng nhỏ vốn bị bọn họ cắt ra một đường, lại bị lực này đẩy tới có khả năng đứt ngang bất cứ lúc nào.

Trái tim của Hướng Tình nhảy theo sợi dây thừng nhỏ kia, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô thở hồng hộc, nước mắt như mưa điên cuồng tuôn ra.

Hướng Tình thật sự không dám tin mình vẫn còn sống.

Nhưng đột nhiên cô nghe thấy giọng nói trầm thấp kia của Lê Dã truyền tới từ phía trên đầu: “Cao Hướng Tình, em nhất quyết phải làm như thế sao?”

Anh ta đứng trước lan can, lạnh lùng hỏi cô, hoàn toàn không có ý muốn giúp đỡ và cứu cô. Mặc kệ cho cô bị treo trên cọng dây thừng nhỏ giữa bầu trời, cũng mặc cho sợi dây nhỏ kia từ từ đứt ra.

Anh ta giận cô, rõ ràng cô có thể thuận lợi đi ra ngoài, nhưng cuối cùng lại vì quá lo chuyện “bao đồng” mà lại bị bắt trở về.

Đáy mắt hoảng sợ của Hướng Tình tràn ngập nước mắt, cô ngước đầu trố mắt nhìn Lê Dã đứng đối diện.

Bóng đêm mờ mịt khiến cho khuôn mặt mê hoặc của anh càng thêm lạnh lùng quyến rũ.

Con ngươi đen kịt trong bóng đêm lộ ra tia quyết liệt lành lạnh.

Khoảnh khắc đó, thậm chí Hướng Tình đã hoài nghi rằng anh thật sự sẽ khoanh tay đứng nhìn sợi dây thừng trên người mình đứt ra, nhìn cô...tan xương nát thịt!

“Cứu...cứu tôi...”

Cổ họng của Hướng Tình khàn đến độ hầu như nói không ra tiếng.

Sắc mặt của cô sớm đã trắng bệch không còn chút máu.

Vừa nãy cô đã dạo một vòng trước quỷ môn quan, loại cảm giác đó thật sự rất đáng sợ...cô thật sự không muốn lại đi một chuyến nữa.

“Cứu tôi, cứu tôi...tôi...anh Lê...”

Hướng Tình bị treo lơ lửng giữa bầu trời, xung quanh cũng không tìm thấy bất cứ điểm tựa nào.

Cuối cùng cô giống như một đứa trẻ bất lực, sụp đổ khóc òa lên.

Ánh mắt Lục Li Dã nhìn Hướng Tình bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt đen kịt xẹt lên tia sáng phức tạp, trên môi hiện lên nụ cười hờ hững, anh ta quay sang nói với đàn em phía sau lưng: “Kéo cô ấy lên!”

“Không được!”

Tiểu Yến gào lên: “Không cho phép kéo cô ta lên! Anh Lưu, anh nói một câu đi!”

Thấy Lưu Uy không nói câu nào, Tiểu Yến thật sự cuống lên: “Anh Lưu, cứ như vậy mà bỏ qua cho cô ta, tổn thất của chúng ta ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Lưu Uy cười lạnh, trộm nhìn Lục Li Dã một cái, vỗ vai Tiểu Yến an ủi cô ta: “Nếu như cậu Lê đã muốn giữ người lại, vậy thì đương nhiên sẽ cho anh em chúng ta một câu trả lời rồi, cô gấp cái gì?”

Mạng sống của một người phụ nữ đối với Lưu Uy mà nói giống như con kiến dưới chân, đạp chết dễ như trở bàn tay.

Vì thế anh ta không quan tâm đến chết đi hay giữ lại.

Anh ta quan tâm nhất chính là Lê Dã.

Lê Dã sẽ cho anh em một câu trả lời thuyết phục như thế nào!

Thật sự mà nói anh ta cũng rất tán thành việc giữ cô gái này lại.

Nếu như cậu Lê đã để ý cô ta nhiều như vậy chứng tỏ cậu Lê lại nhiều thêm một nhược điểm trí mạng.

Sau này muốn đạp đổ anh lại càng dễ dàng hơn.

Cuối cùng Hướng Tình được đàn em của Lục Li Dã cứu lên từ sợi dây thừng.

Lúc đứng trên mặt đất nếu như không phải được Lục Li Dã ôm có lẽ Hướng Tình sớm đã mềm nhũn ngã nhào xuống.

Cô giống như con thú nhỏ bị dọa sợ, vừa mới rớt xuống đã vùi đầu vào lồng ngực của Lục Li Dã, tay nhỏ nắm chặt cổ áo sơ mi của anh không buông, cả người run rẩy như lá rơi trong gió...sắc mặt trắng bệch, không còn một tia máu.

Mặt cô vùi sâu vào lồng ngực của anh, bờ môi tái mét nhếch lên khóc rấm rức.

Không thể không thừa nhận, khoảnh khắc rơi xuống lúc nãy đã dọa cô hoảng sợ tột độ.

Lục Li Dã mở rộng áo khoác, ôm thặt chặt cơ thể run rẩy của cô vào lòng.

Cảm nhận cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô, đôi mắt trở nên u ám hơn, anh ta nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây!”

Anh giang tay ra ôm cô chặt hơn.

Giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ dịu dàng khiến người khác ghen tỵ.

Vẻ mặt của Tiểu Yến trắng bệch, cô ta không cam lòng hét lên: “Anh Lê, sớm muộn gì cũng có một ngày anh bị cô ta hại chết!”

Tầm mắt lạnh lẽo của Lục Li Dã nhìn lướt qua Tiểu Yến, lại càng ôm Hướng Tình chặt hơn: “Cho dù ngày nào đó Lê Dã tôi bị cô gái này hại chết, đó cũng là bổn thiếu gia tôi cam tâm tình nguyện! Tiểu Yến cô quản không được, càng không có tư cách quản!”

“Anh...”

Tiểu Yến tức giận, nước mắt tủi thân suýt chút nữa từ trong hốc mắt rơi xuống.

Hướng Tình ở trong lòng anh cho dù cả người lạnh lẽo nhưng sau khi nghe Lê Dã nói những lời này, cô lại cảm thấy giống như có một dòng nước ấm chảy trong lòng...nóng ấm, ngọt ngào từ trong tim xuyên đến mỗi một tấc trên cơ thể.

Người đàn ông này...

Lúc lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi.

Lúc ấm áp khiến người ta phải động lòng.

Nhưng mặc kệ là lạnh lẽo hay ấm áp...

Anh ta vẫn luôn có một sức hấp dẫn khiến cô hồi hộp vô cớ.

“Anh Lê, nếu như anh muốn giữ cô ta lại, thật ra mọi người đều không có ý kiến! Người phụ nữ của cậu, cậu bảo vệ đó là lẽ tự nhiên! Có điều, chuyện hôm nay...không thể bỏ qua như vậy! Anh em đều nhìn thấy hết, hơn nữa ở nơi này tổn thất nhiều cỡ nào, những anh em bị liên lụy cũng không ít, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải cho một lời giải thích chứ, đúng không?”

Lưu Uy ngậm điếu xì gà, xòe tay ra, híp mắt cười nói, dáng vẻ lười biếng, trong đáy mắt tất cả đều là mỉm cười trên sự đau khổ của người khác.

Hướng Tình vừa nghe xong lời của Lưu Uy nói, tay nhỏ đang nắm cổ áo của Lê Dã không khỏi chặt hơn.

Các khớp ngón tay trắng bệch.

Lục Li Dã cười lạnh, đáy mắt đen như mực phủ một tầng sương giá: “Đương nhiên tôi sẽ cho anh em một lời giải thích công bằng.”

Nói xong, anh ta hoàn toàn không do dự rút khẩu súng giảm thanh tinh xảo từ trong túi ra, chớp mắt bóp cò, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng “bằng” một tiếng, viên đạn đã bắn vào cánh tay của anh.

Máu...

Tung tóe khắp nơi, văng lên mặt của Hướng Tình, nóng hổi... cả người cô cứng đờ.

Trước mắt một vùng đỏ tươi.

Nước mắt của cô nhịn không được nữa trào ra.

Nhìn cánh tay bị thương của anh ta, tầm mắt cô chỉ cảm thấy càng lúc càng mơ hồ... “Anh Dã!”

Tống khiếp sợ nhìn hình ảnh trước mắt.

“Cậu Lê, cậu...”

Tiểu Yến gần như không dám tin vào mắt mình.

Lưu Uy cười một tiếng, khóe miệng âm u lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Rốt cuộc Hướng Tình cũng tỉnh táo lại, nước mắt vẫn chảy không ngừng, nhưng cô đã không để ý nhiều như vậy: “Xoẹt...” một tiếng, cô cắn răng xé miếng vải của chiếc áo sơ mi mặc trên người, băng lại vết thương của Lục Li Dã.

Tay cô run dữ dội.

Chỉ nghe cô run lẩy bẩy nói: “Trước tiên băng bó vết thương, cầm máu...”

Tống thấy thế, vội vã muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Lục Li Dã hờ hừng phất tay.

Khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của anh vẫn không có bất kỳ biểu hiện dư thừa nào, thậm chí anh cũng chẳng nhăn mày lấy một cái.

“Tổn thất ở đây tôi sẽ rút từ tài khoản cá nhân của mình ra bù lại! Hôm nay cô ấy chọc mọi người không thoải mái, bổn thiếu gia đã nhận rồi! Còn ai vẫn không phục, đứng ra đi!”

"..."

Toàn bộ nơi đó yên lặng như tờ.

Không một ai dàm bàn tán, càng không có ai dám đứng ra!

Lê Dã anh ta vì người phụ nữ của mình, ngay cả bản thân mình cũng nhẫn tâm ra tay như thế, còn nói gì đối với người khác chứ?

Quả thật Lưu Uy đã không nghĩ tới điều này.

Mà điều này cũng đã chứng minh trong lòng anh ta người phụ nữ này quan trọng đến cỡ nào.

Hướng Tình cố chấp đi qua băng bó vết thương cho anh ta, cô run rẩy nói xin lỗi anh ta: “Xin lỗi, xin lỗi...không phải tôi cố ý đâu...”

Nếu như cô biết mình thả những người kia đi sẽ liên lụy đến anh như vậy thì nhất định cô sẽ không làm.

Cứu người quan trọng, nhưng mà cô càng hy vọng nhìn thấy anh khỏe mạnh hơn.

Tuy rằng, Lê Dã anh ta có thể không phải là người tốt gì, nhưng ít nhất trong lòng Hướng Tình cô, anh ta chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này.

Anh ta đã nói qua sẽ bảo vệ cô chu toàn, vì vậy bây giờ anh ta lấy tính mạng của mình thực hiện lời hứa với cô.

...

“Trời ơi! Chuyện gì thế này? Sao lại bị thương rồi?”

Vừa vào biệt thự, Liên Vân kinh hoảng tới đón: “Tôi lập tức gọi điện cho bác sĩ Trần tới đây!”

“Chờ chút đã!”

Lục Li Dã lên tiếng ngăn cản: “Các người cũng đừng theo đến đây, tôi có lời muốn nói với cô ấy…”

Nói xong, anh ta kéo Hướng Tình lên lầu.

Sức kéo có phần thô lỗ.

Cả người lệ khí rét lạnh, khiến cho tất cả mọi người không rét mà run, trong đó cũng bao gồm Hướng Tình.

“Cậu Lê, có lời gì đợi chúng ta xử lý vết thương xong hãy nói, được không?”

“Câm miệng!”

Lục Li Dã biết cô đã tức giận rồi, bị anh ta ôm lấy cũng không phản kháng, chỉ thấp giọng nhắc nhở anh ta: “Anh chú ý một chút, đừng để động đến vết thương!”

Lời của Hướng Tình nói anh ta làm như không nghe thấy.

Vừa vào phòng, Lục Li Dã đã không hề thương tiếc ném Hướng Tình lên giường lớn.

Nháy mắt tiếp theo, không chờ cô hồi hồn thân hình cao lớn của anh ta giống như con thú dữ đã vồ lên người cô.

Thân hình cao lớn ép lên cơ thể mềm mại của cô, bao trùm lên người cô một cách vững chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.