Morri cuối cùng cũng rời mắt khỏi trò chơi, ngẩng đầu nhìn Hướng Tình.
"Cao Hướng Tình!"
Anh ta trực tiếp ngắt lời cô.
"Hả?"
Hướng Tình sửng sốt đáp lời anh ta.
"Em cho rằng vì lý do gì mà tôi đáp ứng lời mời phỏng vấn của bên em?"
"..."
Hướng Tình yên lặng, nhìn Morri ở phía đối diện với vẻ nghi hoặc.
Morri dựa người vào thành ghế sofa, nhìn chằm chằm Hướng Tình, lặng lẽ đợi cô nói chuyện.
Hướng Tình bị anh ta nhìn chằm chằm nên hơi mất tự nhiên, như có ai đó chọc mũi dùi vào lưng, cảm giác như ngồi bàn chông.
Cô cười ngượng ngùng: “Vậy chắc không phải là vì tôi chứ?"
Đôi mắt nâu của Morri chợt thoáng qua một tia sáng mờ ảo, anh ta bất chợt đứng dậy, sa sầm đi về phía Hướng Tình: “Trả lời câu hỏi đầu tiên của em."
Anh đứng yên bên cạnh Hướng Tình, chậm rãi cúi xuống, dí sát vào gương mặt xinh đẹp, bình tĩnh của cô: “Bổn thiếu gia hiện đang độc thân!"
Anh đột nhiên tới gần khiến Hướng Tình nhất thời cảm thấy khó chịu.
Theo bản năng, cơ thể mềm mại lại càng dựa sát vào thành ghế, thân hình cao lớn bức người của anh ta mạnh mẽ bao phủ lấy cô, khiến cô nghẹt thở: “Ngài Morri, xin ngài tự trọng một chút!"
Cô đưa tay muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng lại bị Morri giữ ngược lại bàn tay nhỏ bé của cô.
Hướng Tình cau mày: “Morri!!"
"Em là người phụ nữ đầu tiên dám gọi thẳng tên tôi như vậy!!"
Anh đột ngột nâng cằm của Hướng Tình lên, mạnh mẽ dí sát gương mặt của cô tới gần khuôn mặt đẹp trai của mình: “Trả lời câu hỏi thứ hai của em, hứng thú yêu thích… chinh phục phụ nữ!!"
Khoảnh khắc tiếp theo chính là cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Hướng Tình.
"Ưm ưm…"
Anh ta quá mạnh.
Hướng Tình căn bản không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng hành động hôn cô khi thì thô lỗ, khi thì dịu dàng...
Khi thì phảng phất như muốn ăn sạch cô, khi thì tựa như muốn ngậm cô vào miệng để cưng chiều.
Hướng Tình hít thở vô cùng khó khăn, cố sức dùng tay đẩy anh ta ra: “Morri, anh... Anh buông tay tôi ra!!"
Cô mở miệng nói chuyện nhưng lại đổi lấy sự truy kích ngày càng mạnh mẽ của Morri.
Đầu lưỡi ấm nóng nhanh chóng chui vào khoang miệng thơm ngọt mùi đàn hương của cô, chiếm cứ khoang miệng của cô, mút lấy mút để mùi hương chỉ thuộc về cô.
Hướng Tình bị anh ta hôn đến choáng váng mất phương hướng, bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, khó chịu đập lên ngực của anh ta, nhưng anh ta vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí càng ngang ngược hôn sâu hơn nữa.
Hướng Tình giùng giằng đến mức cả người mướt mồ hôi, nhưng vẫn không thoát được sự khống chế của anh ta, cuối cùng, cũng chỉ đành mặc cho anh ta muốn gì được nấy.
Cho đến khi Morri thưởng thức đủ rồi, anh ta mới rời cách ra khỏi môi năm phân.
Bàn tay vẫn nắm lấy cằm của cô như cũ, không cho phép cô nhúc nhích, chỉ nghe thấy tuyên bố ngang ngược của anh ta: “Từ giờ trở đi, Morri này không còn độc thân nữa!"
Hướng Tình trừng anh ta.
"Morri này muốn em!"
Đôi môi quyến rũ của anh ta nở nụ cười hiếm có.
Ngón tay vẫn tham lam mơn trớn trên đôi môi mềm mại của Hướng Tình: “Tôi sẽ cho người đưa kịch bản phỏng vấn mẫu đến tòa soạn của em! Chiều nay cứ ở lại đây chơi trò chơi với tôi."
Anh ta thản nhiên sắp xếp “công việc” buổi chiều thay cô, giọng điệu tùy ý, nhưng độc đoán không cho người khác nói chen vào.
Hướng Tình mãi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đợi cô hiểu rõ mọi chuyện rồi thì mới nhận ra có gì đó sai sai.
"Ngài Morri, tôi cho rằng ngài đã hiểu lầm rồi!"
Hướng Tình bỗng dưng đứng dậy.
Kéo cái hộp khăn giấy bên cạnh lại, dùng sức lau lau đôi môi vừa mới bị anh ta xâm phạm, cau mày nói: “Tôi không có một chút hứng thú nào đối với việc làm người phụ nữ của ngài cả! Nếu ngài không muốn phỏng vấn, vậy thì tôi cũng không ép! Tôi còn có việc phải đi trước!”
Hướng Tình nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Nhưng Morri không ngăn lại.
Không ngờ, Hướng Tình vừa mở cửa thì phát hiện ra cửa đã bị khóa từ đầu nên mình căn bản là không thể đi ra được!
"Làm gì vậy?"
Cô quay đầu lạnh lùng nhìn Morri, khóe miệng giật giật nói giọng mỉa mai: “Không phải là ngài Morri muốn giam lỏng tôi đấy chứ?"
Morri không hề để ý tới cô.
Sải bước sang bên cạnh, không để ý tới ai mà chỉ chăm chú chơi trò chơi.
Một lúc sau, cảm giác Hướng Tình vẫn còn vặn khóa, anh ta mới nhàn nhạt ra lệnh một câu: “Qua đây."
Vẫn không ngước lên nhìn cô.
Hướng Tình nhất thời cảm thấy chửi thề.
"Chơi cùng với tôi một lát thì tôi sẽ để em đi."
Anh ta lại nói.
Giọng điệu vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Hướng Tình cắn mạnh môi, cuối cùng đành tức giận quay lại, vừa đi vừa bóng gió: “Anh cho rằng anh vẫn còn là trẻ con sao? Chơi một trò chơi ngu ngốc như vậy mà còn muốn có người chơi cùng?!"
Anh ta không để ý đến những lời cằn nhằn của Hướng Tình, tay vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống đây."
"Không ngồi!"
Hướng Tình liền ngồi lên ghế sofa phía đối diện.
Kết quả “Bịch" một tiếng, con chim đang bay trong trò chơi nặng nề rớt xuống, trực tiếp GAMEOVER!!
Gương mặt của Morri từ trước đến giờ vẫn bình tĩnh, giờ phút này rốt cuộc cũng hiện lên cảm xúc không vui.
Đôi mày kiếm đẹp cau chặt, bờ môi gợi cảm đã từng hôn cô mím lại thật chặt, rồi sau đó mở lại trò chơi, chơi lại một lần nữa.
Kết quả là chơi hết lần này tới lần khác…
Cuối cùng “Bộp…" một tiếng, đẩy máy tính bảng vào ngực Hướng Tình: “Em chơi đi!"
"..."
Hướng Tình có thể nói anh ta trẻ con sao?
"Tôi không chơi."
Cô đặt máy tính bảng sang một bên.
"Không chơi thì tối nay phải ngủ lại đây."
Anh ta hờ hững lên tiếng, không giống uy hiếp, mà giống như bình tĩnh nói về một chuyện đương nhiên.
Hướng Tình vội vàng cầm máy tính bảng lên, lơ đễnh chơi trò chơi.
Ngón tay nhỏ bé quẹt loạn cào cào lên máy tính, cửa thứ hai còn chưa xông qua thì đã thông báo chết, hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại thành tích cao nhất chỉ vỏn vẹn đến được cửa thứ ba.
Mạc đại thiếu gia hình như cũng thấy ngứa mắt nên dứt khoát ngồi xuống tay vịn của ghế sofa, nghiêm túc dạy cô: “Em nhìn kĩ một chút, chạy lung tung đi đâu vậy!"
Hướng Tình ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta cũng cúi đầu nhìn cô.
Hồi lâu sau thì nghe Hướng Tình bắt chước giọng điệu của anh ta, chậm rãi nói: “Một người chỉ qua được năm cửa mà cũng có tư cách dạy người khác chơi thế nào sao?"
"..."
Hướng Tình chợt ý thức được mình nói sai.
Người đối diện là boss của bọn xã hội đen giết người không chớp mắt... Xúc phạm người ta không chút nể nang như vậy?!
Hướng Tình đang định bẻ lái những lời nói bừa mà mình vừa nói ra thì không ngờ còn chưa kịp mở miệng liền bị Morri tiến tới chọc ghẹo, khẽ gặm nhấm: “Trừ em ra chưa có ai dám nói với tôi như vậy!"
Rõ ràng đó đều là những từ ngữ đe dọa, nhưng trong đôi mắt phượng lạnh lùng của anh ta lại hiện rõ nét cười.
Hướng Tình không nhìn ra được cảm xúc của người đàn ông trước mặt này.
Chuyện vừa mới xảy ra thật sự đáng để làm anh ta vui sao?
Hướng Tình quẹt miệng, hơi buồn bực: “Ngài Morri, nói chuyện cứ nói nhưng đừng động miệng có được không?! Tôi đặc biệt không thích anh động một chút là hôn tôi! Loại chuyện như hôn môi này là chuyện mà chỉ bạn trai bạn gái có tình cảm với nhau mới làm, anh hiểu không?"
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ, ví dụ như cô và Lục Li Dã.
Morri đối với lời nói của Hướng Tình coi như bịt tai không nghe.
Lấy lại máy tính bảng trong tay cô rồi hỏi: “Tổng biên tập của các em muốn tôi phỏng vấn cái gì?"
"Với một người đàn ông độc thân sáng giá như anh, các độc giả nữ quan tâm nhất chính là vấn đề một nửa còn lại, còn các độc giả của mảng tài chính kinh tế thì quan tâm về vấn đề kinh doanh của anh..."
Còn độc giả là cảnh sát thì quan tâm đến vấn đề phi pháp của anh đó!!
Nhưng những lời nói sau Hướng Tình đương nhiên là chỉ dám để nó mục rữa trong bụng.
Cô vẫn chưa có bản lãnh dám trắng trợn khiêu khích một tên đại ca xã hội đen như vậy!
"Còn em quan tâm cái gì?"
"Tôi?"
Hướng Tình suy nghĩ một chút: “Chuyện mà tôi quan tâm nhất chính là cuộc phỏng vấn này có thành công tốt đẹp hay không!"
Morri khẽ cười, vỗ lên sau ót cô: “Khai tâm quả."
Khai tâm quả?
Nói cô sao?
Vừa rồi cô có nói câu nào đáng giá khiến người ta vui vẻ sao??
Hướng Tình cảm thấy nụ cười của anh chàng này hơi lạ.
Cả một buổi chiều, Morri chỉ ở trong phòng chơi game, Hướng Tình cứ yên lặng ngây ngốc ngồi nhìn anh ta chết hết lần này tới lần khác.
Nhưng anh ta lại đặc biệt nhẫn nại, một trò chơi ngốc nghếch như vậy, hơn nữa chơi tệ như vậy mà anh ta vẫn kiên nhẫn chơi cả buổi chiều, không chỉ thế, trông bộ dạng giống như rất chi là vui vẻ.
Mãi đến khi sắp đến giờ tan sở, Morri mới thả Hướng Tình đi.
Rời khỏi khách sạn năm sao Sheraton, trời đã sắp tối rồi, Hướng Tình không nhịn được âm thầm oán thán mắng chửi Morri.
Bình thường thì trông chín chắn là vậy, kết quả lại là một tên quỷ trẻ con!
Vừa mới lên taxi quay về nhà trọ thì nhận được điện thoại của tổng biên tập.
"Hướng Tình, em quả đúng là quá tuyệt vời!!"
Tổng biên tập vui vẻ khen ngợi cô không ngớt lời trong điện thoại.
"Ngài Morri đã gửi bài tin tức của anh ta đến hộp thư của chúng ta, chà chà! Những vấn đề mà em đào sâu thực sự quá tốt!! Mấu chốt lợi hại nhất là em còn có cả thủ đoạn để cho ngài Morri trả lời tất tần tật!! Hướng Tình, tờ báo của chúng ta ngày mai sẽ lại hot cho mà xem.”
Tổng biên tập hoàn toàn không che giấu được sự vui mừng của cô ấy qua điện thoại: “Tháng này chị sẽ đề xuất tăng lương cho em."
"Cám ơn chị Văn."
Hướng Tình không nói thêm lời nào, sau khi hàn huyên thêm dăm ba câu với tổng biên tập thì cúp điện thoại.
Hoàn thành công việc rất thuận lợi nhưng trong lòng lại không hề có một chút cảm giác thành tựu nào.
Trong lòng cô biết rất rõ, chuyện này không hề liên quan gì với năng lực của cô, mà giống như dùng nụ hôn đó để đổi lấy.
Nói thật cái cảm giác này không tốt chút nào!
Khi Hướng Tình về đến nhà trọ thì đã là tám giờ tối rồi.
Cả chặng đường bị kẹt xe gần một tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa làm cho cô trực tiếp ói lên xe rồi.
Kết quả, vừa về đến nhà trọ mới phát hiện lúc sáng ra khỏi nhà mình quên mang theo chìa khóa cửa mà bạn cùng phòng Tần Lịch Lịch thì không biết hiện đang lêu lổng ở đâu nữa.
Hướng Tình không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho cô ấy: “Đang ở đâu đấy?"
"Đang chơi!"
Trong đầu dây bên kia là tiếng hò hét ầm ĩ, ngay cả âm thanh cũng nghe không rõ: “Làm gì vậy?"
"Chị quên mang chìa khóa, khi nào thì em quay về?"
Hướng Tình hỏi cô ấy.
"Bây giờ em chưa về được! Hay là chị tới chơi với tụi em luôn đi! Em đang ở quán bar The Sunday, cách nhà trọ của chúng ta không xa, chỉ cách một trạm dừng xe thôi, chị đi bộ tới cũng được!"
"Được! Em ở đó chờ chị!"
Chơi thì không cần, từ trước đến giờ cô không có hứng thú gì với bar cả, hơn nữa bây giờ cô đã mệt mỏi vì kiệt sức rồi, làm gì còn còn tinh thần và sức lực để chơi với cô ấy!
Cô phải đi lấy chìa khóa.
Một trạm dừng, Hướng Tình đi chừng mười phút.
Trong quán bar The Sunday là một đám người đang quẩy cực sung.
Không thấy bóng dáng của Tần Lịch Lịch trong sảnh đâu hết, gọi điện thoại cho cô ấy cũng không bắt máy, Hướng Tình không thể làm gì khác hơn là lần lượt đi tìm từng phòng riêng.
Phòng riêng cũng tìm không thấy tung tích của cô ấy nhưng lại gặp cô trên hàng lang.
Không, không chỉ có mình cô, còn có...
Lục Li Dã?!
Vào giờ phút này, ở một góc xa của hành lang, hai người đang ôm hôn thắm thiết.
Hướng Tình thấy rất rõ ràng.
Đó chẳng khác nào là cảm xúc được nhen nhóm giữa nam và nữ, là một nụ hôn nồng cháy, chứ không phải là nụ hôn đã từng không vương chút cảm xúc nào giữa hai người bọn họ... trong lòng Hướng Tình hơi đanh lại, xẹt qua một cơn đau rất rõ ràng.