Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 465: Người phụ nữ của đại ca



Đám người bọn họ nhất thời bị dân cờ bạc và cán bộ khu đó bao vây đến mức nước chảy không lọt.

“Ai kêu các người tới chụp?”

Một tên cán bộ trong số đó kiêu ngạo huênh hoang bước lên, chất vấn Hướng Tình.

“Người dân trong quận của các người đó!”

Hướng Tình nghểnh cổ trả lời: “Lãnh đạo lại tổ chức cho dân chúng tụ tập cờ bạc, toàn bộ người dân trong quận, cơ bản đều không đi làm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt và cuộc sống hằng ngày của bọn họ! Các người với tư cách là lãnh đạo lại không biết tự kiểm điểm sao?”

Tên cán bộ kia lạnh lùng cười: “Đưa giấy chứng nhận phóng viên của các người ra xem! Ai biết được các người là thật hay là giả dạng?”

Hướng Tình do dự vài giây.

Tần Lịch Lịch cầm giấy chứng nhận phóng viên thực tập của mình, đang lúc muốn đưa ra, lại bị Hướng Tình ngăn cản: “Cô điên rồi sao?”

“Làm gì vậy! Chỉ xem giấy chứng nhận thôi mà, hắn có thể làm gì được chúng ta chứ?”

Tần Lịch Lịch hơi giận.

“Cất vào cho tôi.”

Hướng Tình tức giận liếc cô ấy.

Con bé kia thật đúng là không biết những chuyện hiểm ác bên ngoài, giấy chứng nhận này mà lộ ra, tên tuổi và công ty đều ghi trên đó, sau này người ta gây sự tìm tới cửa trả thù, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.

Tần Lịch Lịch bị Hướng Tình quát như vậy, sợ tới mức cất lại vào trong túi, che giấu giấy chứng nhận của mình thật kín kẽ.

Tên cán bộ kia nở nụ cười, thịt mỡ trên mặt nhăn lại thành đồi núi: “Giả dạng đúng không?! Nếu là giả dạng, vậy thì xóa ngay những tấm hình vừa chụp kia cho tôi! Hôm nay nếu không xóa, đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước!! Đập nát thiết bị của bọn họ cho tôi!!”

Chết tiệt!

Vừa nói xong, liền thấy một đám người hung hãn lao về phía bọn họ, không nói tiếng nào đã muốn giật đi thiết bị trong tay họ.

Phải biết rằng, đối với một phóng viên, thiết bị chụp ảnh chính là tính mạng và tín ngưỡng của bọn họ.

Hơn nữa, nói thật thì, thiết bị này đều là hàng đắt tiền, tùy tay đập hư một cái, cũng có thể khiến bọn họ táng gia bại sản đó! Nhất là cái trong ngực Hướng Tình này, đắt muốn chết!

Hướng Tình bảo vệ chặt chẽ thiết bị trong ngực mình, hô lớn với những đồng nghiệp khác trong đám bọn họ: “Bảo vệ tư liệu cho tốt, không thể bị xóa đi tùy tiện như vậy!!”

“Không giao đồ ra đúng không! Vậy đánh cho tôi!!”

Tên cán bộ hét to một tiếng, theo đó, mấy nắm đấm liền đập về phía Hướng Tình.

Mà những đồng nghiệp khác đương nhiên cũng chẳng khá hơn chút nào.

Tần Lịch Lịch ở bên kia đau đầu đến rơi nước mắt: “Tôi đưa, tôi đưa...”

Cô ấy nói xong, giao thẻ nhớ trong tay cho tên cán bộ mặt mũi đầy dữ tợn.

Sau khi lấy được thẻ nhớ, tên đó liền một bước giẫm nát bấy, xong xuôi rồi lại đi về phía Hướng Tình, lúc đang giơ tay muốn đánh Hướng Tình, bỗng nhiên, lại bị một bàn tay to mạnh mẽ chặn lại.

“Mẹ nó ai vậy! Muốn bị đánh chung à??”

Tên cán bộ hùng hùng hổ hổ, quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, nín bặt.

Không, nói đúng hơn là, tất cả mọi người trên lầu, đều đồng loạt yên lặng.

Bởi vì...

Giờ phút này, đang có một khẩu súng ngắn lạnh lẽo, chĩa thẳng vào đầu tên cán bộ.

Mà người cầm súng, đúng là Ngô Dữ Sinh.

Ngô Dữ Sinh lạnh lùng cười: “Dám động đậy, bắn nát đầu mày!! Người phụ nữ của đại ca bọn tao mà cũng dám đánh, đúng là chán sống!!”

Người phụ nữ của đại ca??

Hướng Tình nghi ngờ mà xem xét người đàn ông trước mặt này...

Cảm giác, cảm thấy hình như mình đã từng gặp ở đâu đó!

“Ngài Ngô??”

Vài giây sau, Hướng Tình cuối cùng cũng nhớ ra.

Ngô Dữ Sinh, phụ tá đi theo bên người Morri.

Hướng Tình sờ sờ đôi má bị đánh đau, nhìn thấy Ngô Dữ Sinh nhất thời có cảm giác thân thiết như gặp được người thân: “Sao anh lại ở đây?”

Ngô Dữ Sinh thu súng vào trong tay, cung kính nửa cúi đầu với Hướng Tình: “Cô Cao, không chỉ có tôi đến, ngài Morri cũng đến!”

Giọng nói vừa dứt, đã thấy từng đám người mặc đồ đen vẻ mặt trầm tĩnh cứng rắn từ bên ngoài ngay ngắn trật tự hiên ngang bước vào, tách ra đứng hai bên, bao vây tất cả mọi người trên lầu đến mức nước chảy không lọt.

Một người đàn ông đẹp trai ăn mặc chỉn chu, từ bên ngoài chậm rãi bước vào.

Dáng người hắn thon dài, cao ngất như cây tùng, khí chất trầm tĩnh lạnh nhạt, lại mang theo hơi thở cao quý như đức vua, chỉ cần đứng nơi đó, dù không nói lời nào, vẫn khiến người ta sợ hãi.

Tất cả mọi người ở đây, đều bị khí chất của người đàn ông này dọa sợ rồi.

Tên đầu sỏ trong đám cán bộ kia đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Hiển nhiên, bọn họ lúc này đã chọc tới nhân vật lớn!!

Mà mấy người phóng viên này, bao gồm cả Hướng Tình và Tần Lịch Lịch, đối với sự xuất hiện của Morri, đều khá sững sờ.

Bọn họ gặp được Morri, người đã xuất hiện trên báo và tạp chí!

Nhân vật huyền thoại thế này, luôn có thể dễ dàng chiếm lấy các trang đầu đề.

Hắn chậm rãi đến gần Hướng Tình.

“Sao anh lại đến đây?”

Hướng Tình hơi lộ vẻ xúc động.

Mỗi lần cô gặp phải tình thế cấp bách, người đàn ông này sẽ luôn giống như “thủy thủ mặt trăng” bên trong chiếc mặt nạ, từ trên trời giáng xuống, giải cứu cô khỏi khó khăn.

Morri không trả lời câu hỏi của Hướng Tình mà đưa tay, sờ lên đôi má bị đánh của cô, hỏi cô: “Ai đánh?”

Hướng Tình do dự một chút, chỉ về phía tên cán bộ đã đánh cô.

Tên đó bỗng nhiên khẽ run rẩy, phủ nhận: “Tôi không có đánh cô!! Không phải tôi đánh!! Cô đừng vu oan tôi!!”

Morri lạnh lùng liếc tên đó, hỏi hắn ta: “Tay nào đánh?”

“Tôi không có!!”

Hắn ta rùng mình rồi tiếp tục chối.

Morri hơi nhíu mày, cho Ngô Dữ Sinh một ánh mắt.

Ngô Dữ Sinh nghe lệnh: “Đoàng!” Đoàng!” Hai tiếng súng, trực tiếp bắn thẳng vào cánh tay trái và phải của tên cán bộ, máu tươi nháy mắt văng khắp nơi, mà những người khác trong lầu đã sợ tới mức ôm đầu chạy trốn.

Sắc mặt Hướng Tình cũng tái hẳn đi.

Cô vậy mà không hét lên.

Cảnh tượng bắn nhau, ở khách sạn Thái tử hình như đã từng thấy không ít!

Bên cạnh, Tần Lịch Lịch sợ đến mức trực tiếp khóc.

“Đi thôi!”

Morri kéo Hướng Tình, muốn rời đi.

“Còn bọn họ thì sao?”

Hướng Tình không cam lòng rời đi như vậy.

“Cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.”

“Anh báo cảnh sát rồi?”

Hướng Tình kinh ngạc.

Người đàn ông này không phải được xưng là đầu gấu* số một sao? Lại còn biết đến chuyện báo cảnh sát?!

“Hai phát súng không cách âm vừa nãy, không phải là báo động rồi sao?”

“...”

Ngài Morri, phương pháp báo cảnh sát này của ngài, thật đúng là ác độc!

Không thể không phục đó!

“Đi thôi.”

Morri ngang ngược ôm eo nhỏ của Hướng Tình bước ra ngoài.

Tần Lịch Lịch kinh ngạc nhìn bóng lưng rời khỏi của bọn họ, yên lặng không tiếng động lấy điện thoại ra, chụp liên tiếp “lách tách” mấy bức ảnh của bọn họ.

...

Bên ngoài tòa nhà, phía trước xe Morri.

Đối với chuyện vừa xảy ra trên lầu khi nãy, trong lòng Hướng Tình còn sợ hãi.

Cầm camera xem những tư liệu vừa chụp được, thật tốt, đều còn ở đây.

Giọng điệu cô nhẹ nhõm, cười cười với Morri, nói lời cảm ơn: “Chuyện vừa nãy, cảm ơn anh, nếu không có anh, tư liệu hôm nay chắc là không thể giữ được rồi.”

“Lên xe.”

Morri yêu cầu.

“Không cần đâu!”

Hướng Tình vội vàng lắc đầu từ chối: “Tôi còn phải đem chuyện này về công ty một chuyến, sửa sang lại tư liệu mới được.”

Hướng Tình chỉ chỉ đồng nghiệp đang đợi cách đó không xa.

“Cô Cao cứ lên xe đi! Ngài Morri đưa cô về công ty.”

Ngô Dữ Sinh vội vàng mở cửa sau xe cho cô, nhiệt tình mời mọc cô.

Morri không nói gì, chỉ là nhìn cô thật sâu.

Hướng Tình thật sự là không nỡ từ chối: “Vậy được, anh chờ tôi một chút, tôi thông báo với đồng nghiệp đã.”

Cô nói xong, xoay người đi về phía Tần Lịch Lịch bên kia.

“Các cô về trước đi, tôi đi với ngài Mạc.”

Tần Lịch Lịch kéo tay Hướng Tình, lòng còn sợ hãi: “Chị Hướng Tình, chị đi với hắn, không sao chứ?”

Rõ ràng, cô đã bị hai phát súng kia dọa sợ hoàn toàn.

“Không sao, các cô đi trước đi!”

“Ừ, ừ, vậy chị cẩn thận chút nha.”

Tần Lịch Lịch dặn dò cô.

“Tôi biết rồi.”

Hướng Tình tiễn bọn họ, lúc này mới quay về cạnh xe Morri.

Morri đã ngồi vào trong xe chờ cô.

Ngô Dữ Sinh cung kính mời Hướng Tình lên xe.

“Cảm ơn.”

Hướng Tình nói cảm ơn, bước lên xe.

Xe chạy thẳng một đường đến công ty Hướng Tình.

“Sao hai người lại ở chỗ này vậy?”

Hướng Tình cảm thấy vận may của mình đúng là quá tốt.

“Vừa vặn đi ngang qua.”

Morri nhìn khuôn mặt bị đánh của cô, cũng may, không bị sưng đỏ.

Nhíu mày, không vui nói: “Sau này ai dám đánh em, liền đánh lại cho cậu đây! Dám đánh trả, một phát súng giết chết hắn, xảy ra chuyện gì, cậu đây thay em chịu trách nhiệm!”

“...”

Hướng Tình chăm chú nhìn hắn.

Muốn từ trên gương mặt ôn nhu của hắn, tìm ra một chút vẻ đùa giỡn.

Nhưng hiển nhiên, hắn đang rất nghiêm túc.

Thật ra thì loại lời nói này, người phụ nữ nào nghe thấy cũng đều cảm động.

Hướng Tình cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà...

“Chúng ta đang ở trong một quốc gia được luật pháp quy định, không thể tùy tiện hô đánh hô giết như vậy chứ?”

Lúc Hướng Tình nói những lời này, âm thanh rất nhẹ, da đầu hơi run lên.

Dù sao thì, thảo luận về luật pháp với đại ca xã hội đen, cũng giống như việc thảo luận luân thường đạo lý với Tiểu Tam, hay thảo luận với con ruồi xem có nên ăn phân hay không, kết quả, đều khiến người ta buồn nôn!

“Trong mắt đám người vừa nãy có pháp luật sao?”

Morri thờ ơ hỏi Hướng Tình.

“...Không có.”

Hướng Tình lắc đầu, lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nhưng bọn họ không giống với hai người!”

Morri híp mắt lại thật chặt, nhìn cô.

“Ít nhất là trong lòng bọn họ vẫn biết sợ pháp luật, còn các anh... kiêu ngạo đến mức không thèm để pháp luật vào trong mắt...”

Câu nói kế tiếp của Hướng Tình, nói rất nhẹ, âm thanh thấp như tiếng muỗi kêu, gần như chỉ có bản thân mình mới nghe được.

Có điều, những lời cô nói đều là sự thật.

Giọng nói hạ xuống, Morri còn chưa biểu hiện gì, Ngô Dữ Sinh ngồi đằng trước đã bật cười.

Hướng Tình thật sự không hiểu anh ta cười cái gì.

Lời mình vừa nói, có gì buồn cười sao?

Hướng Tình cảm thấy nụ cười của bọn họ đều vô cùng kỳ quái.

“Cười cái gì?”

Morri sâu xa hỏi Ngô Dữ Sinh một câu.

Ngô Dữ Sinh ho khan một tiếng, vội vàng ngồi thẳng người, thành thật nói: “Chỉ là cảm thấy lời cô Cao nói, cực kỳ đúng!”

“Vậy sao?”

Morri nhếch đôi môi đỏ mọng lên: “Đã như vậy, Dữ Sinh, hai phát súng vừa nãy, lát nữa đừng quên đến đồn cảnh sát tự thú.”

“...”

“Phụt...”

Hướng Tình nhịn không được, che miệng bật cười.

Mặt mũi Ngô Dữ Sinh trắng bệch, gượng cười hai tiếng: “Ngài Mạc, nói giỡn đúng không?”

“Hai tháng sau, tôi sẽ tự mình đến nhà giam thăm cậu.”

Vẻ mặt Morri ngoài cười nhưng trong không cười.

Hướng Tình mím môi, hơi hả hê nhìn Ngô Dữ Sinh.

Ngô Dữ Sinh hơi gấp gáp: “Cô Cao, cô năn nỉ ngài Morri giúp tôi với! Tôi thật sự không thể vào nhà giam, chỗ đó không phải là chỗ cho người ở mà.”

“Không muốn vào mà anh còn cầm súng chĩa vào người ta! Dùng tiếng súng báo động, rõ ràng là muốn gây hấn với cảnh sát! Nên vào!”

Hướng Tình cố ý châm dầu vào lửa.

Ngô Dữ Sinh muốn khóc: “Tôi chỉ muốn báo thù cho cô thôi mà!! Cô không thể thấy chết mà không cứu nha!!”

Hướng Tình nhìn dáng vẻ đáng thương này của anh ta, nhịn không được cười rộ lên: “Cho dù tôi đồng ý năn nỉ giúp anh, cũng không thay đổi được ý định của ngài Mạc đâu.”

“Cô không thử thì làm sao biết?”

Ngô Dữ Sinh cầu xin một cách tội nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.