Hai người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn xem Mạc Tổng như người vô hình.
Hướng Tình bị ánh mắt của Ngô Dữ Sinh làm cho bối rối, đành phải thay anh ta cầu xin: “ Ngài Mạc, hay là, ngài.... suy nghĩ lại được không?”
“Tiểu yêu tinh phiền phức....”
Đột nhiên, nghe được câu Morri cúi đầu thì thầm nói một câu khiến người khác kinh ngạc
“ Cái gì cơ?”
Hướng Tình cho rằng bản thân nghe nhầm.
Yêu tinh phiền phức? Nói cô? Hay nói Ngô Dữ Sinh vậy?
Hướng Tình quýnh lên.
Bị sự đáng yêu của cậu Mạc làm cho mềm nhũn.
Còn Ngô Dữ Sinh càng giống như nhìn thấy sao Hỏa đụng vào Trái Đất, miệng há to đến mức nhét vừa một quả trứng.
Tiểu yêu tinh phiền phức
Ha ha, còn có nước rửa bát phiền phức cơ!!
“ Ngài Mạc?”
Hướng Tình gọi một tiếng thăm dò.
Morri liếc Ngô Dữ Sinh một cái, “Không có lần sau!”
Ngô Dữ Sinh cười hớn hở, liên tục gật đầu: “Cảm ơn ngài, Mạc Tổng!! Cám ơn cô Cao!!”
Được Ngô Dữ Sinh nói lời cảm ơn, Hướng Tình có chút quẫn bách, vội vã xua tay:“Tôi có làm gì đâu, anh không cần cám ơn tôi.”
“Mạc Tổng đương nhiên vì nể mặt cô nên mới tha cho tôi, có phải không, Mạc Tổng?”
Ngô Dữ Sinh quay đầu hỏi Morri.
Morri nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa ngày mới kiêu ngạo mà thâm trầm trả lời lại một câu:“ Ừ”
“.........”
Ngô Dữ Sinh ném ánh mắt đầy ám muội nhìn Hướng Tình.
Ánh mắt đó rất cổ quái, khiến Hướng Tình có chút không thoải mái.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Hướng Tình reo lên.
Là Tần Lịch Lịch gọi đến.
“Chị Hướng Tình, chị đến chưa? Bọn em đều đến hết rồi nè.”
“À, chỉ cũng sắp đến rồi! Mọi người bận cứ đi trước đi.”
“Được, chị nhớ chú ý an toàn nha.”
Tần Lịch Lịch dặn dò Hướng Tình, cuối cùng, còn bổ sung thêm một câu: “ Chị và ngài Mạc rất xứng đôi! Nếu thực sự thích anh ta, thì phải nắm chặt vào, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Nói xong, chẳng để Hướng Tình kịp trả lời, tự động tắt máy.
“Alo----“
Hướng Tình còn muốn hỏi cô có ý gì, nhưng đáp lại cô là những tiếng “tút tút”.
Điện thoại vừa ngắt, Hướng Tình liền nhận được ánh nhìn cháy bỏng của Morri.
“Lời cô ấy nói lúc nãy, tôi nghe thấy rồi.”
Anh bình thản nói.
Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Hả?”
Hướng Tình tim khẽ “bịch” một cái, mở miệng định giải thích, nào ngờ, anh đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của cô.
Sau đó, nghe được anh nói một câu, “ Cho em cơ hội, nhốt anh lại đi!”
Nói xong, anh lại tăng thêm lực, nắm chặt tay cô.
Não Hướng Tình phút chốc bùm lên một tiếng.
Hai người bọn họ, hình như có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
“cậu Mạc!!”
Hướng Tình vật lộn, cố gắng gỡ bàn tay mình ra khỏi tay của anh, “tôi nghĩ anh...”
“cô Cao, đến nơi rồi.”
Hướng Tình chưa kịp nói hết câu, đột nhiên, xe dừng lại, tài xế ở phía trước có lòng tốt nhắc nhở cô.
“Hả? À được.”
Hướng Tình quẫn bách đến mức mặt đỏ ửng.
Morri cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, trong mắt mắt lóe lên một tia sáng, nhàn nhạt cười.
Ngô Dữ Sinh làm bóng đèn cho đôi “tình nhân”, đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra, đây là bi kịch nam thâm tình nữ vô tâm!!
Nhưng mà, nhìn ánh mắt ái mộ đầy thuần khiết của cậu Mạc nhà mình, hình như.... căn bản không hiểu tâm tư con gái nhà người ta rồi!!
Còn ngộ nhận con gái nhà người cũng yêu đến chết đi sống lại.
Đây chính là hậu quả thê thảm của việc tự tin một cách mù quáng.
“Ngài Mạc, tôi đến nơi rồi, cám ơn anh đã đưa tôi đến.”
Nhưng lại bị Morri giữ chặt hai vai, lực đạo không mạnh, thậm chí, còn có chút dịu dàng: “Sau này gọi tôi là Ler.”
Anh nhấn mạnh.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn
Người đàn ông này...
Quả thực, trên người dường như tỏa ra mị lực khiến người khác khó lòng chống lại.
Cho dù chỉ là một câu đơn giản, một câu ‘gọi tôi là Ler’, cũng đủ để con gái nhà người ta ái mộ.
Đại não Hướng Tĩnh bỗng chốc thiếu khí, chật vật đáp lại, liền vội vội vàng xuống xe, đi thẳng vào trong công ti đầu cũng không quay lại.
Cho đến tận khi bóng cô khuất dần, Morri mới dần thu lại ánh mắt ấm áp.
“Dữ Sinh, cậu có cảm thấy cô ấy khác với những người phụ nữ khác không?”
Ngô Dữ Sinh lưỡng lự một lúc, cẩn thận hỏi Morri: “ Mạc Tổng, tôi có thể nói thật không?”
“Nói!”
Cậu Mạc cho phép rồi.
“Thực ra, trong mắt tôi, cô Cao chẳng khác những cô gái khác là bao, xinh đẹp hơn một chút, thân hình hoàn mĩ hơn một....”
Nhắc đến ‘thân hình’ hai chữ này, Ngô Dữ Sinh cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén nhìn anh, vội vàng sửa lại: “Mạc Tổng, ý tôi là, cô Cao về phương diện trang điểm so với những cô gái khác xuất sắc hơn một chút!”
Thấy biểu cảm của Morri dịu bớt dần, Ngô Dữ Sinh tiếp tục nói: “ Ngài cảm thấy cô Cao đặc biệt, bởi vì vị trí của cô Cao trong lòng ngài đặc biệt! Đây chính là sự khác biệt giữa cô ấy và người khác, vốn dĩ chẳng có liên quan gì! Cũng giống như tôi vậy, tôi không có tình cảm đặc biệt gì với cô Cao, thế nên, tôi không cảm thấy cô ấy đặc biệt hơn những cô gái khác ở chỗ nào.”
Morri híp híp mắt,dường như hiểu ra, gật gật đầu, nhưng sau đó lại nhíu mày
“Là như vậy sao?”
“Là như vậy đó!”
Ngô Dữ Sinh gật đầu khẳng định.
Đột nhiên, anh phát hiện trên ghế có đồ vật lạ: “Mạt Tổng, đó là cái gì?”
Anh chỉ vào ghế ngồi phía sau, bên cạnh Morri có một cái móc điện thoại: “Hình như là đồ cô Cao làm rơi.”
Morri hoài nghi nhặt đồ lên nhìn.
Giây tiếp theo, hàng lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Cái này, không phải là cái khác, mà chính là cái dây đeo điện thoại tinh tế...một chữ ‘ Lục’
“Lục?”
Ngô Dữ Sinh khó hiểu.
Ánh mắt Morri u ám đi vài phần.
“Đi điều tra, trong những người cô ấy quen, có tên đàn ông nào họ Lục không.”
Anh lạnh lùng dặn dò một câu.
“Rõ!”
Ngô Dữ Sinh nhận được mệnh lệnh, lập tức gọi điện thoại cho điện thoại sai người đi điều tra.
Ngắt điện thoại, Ngô Dữ Sinh hỏi Morri: “Mạc Tổng, đồ này có phải trả lại cho cô Cao không?”
“Không cần.”
Morri nghịch móc treo tên tay, đột nhiên bổ sung thêm một câu: “cô Cao có hỏi, thì nói không thấy.”
“Dạ.”
Ngô Dữ Sinh gật đầu.
Cả một buổi chiều, Hướng Tình cùng các đồng nghiệp tăng ca đều bận đến mức đầu óc quay mòng mòng, cuối cùng đến sáu giờ các bản thảo cũng coi như đã chỉnh lí hoàn tất.
Đến khi Hướng Tình nhận điện thoại của mẹ, mới ý thức móc treo điện không thấy đâu nữa!!
“Tình tử, con rốt cuộc có về ăn cơm không hả? Đồ ăn đã bày hết rồi đây này!”
“Mẹ, mọi người cứ ăn trước đi, tiếng rưỡi sau có nhất định sẽ về!”
Hướng Tình một bên gọi điện, một bên lo lắng lật tung bàn làm việc.
Không có, không có!
Biến đâu mất rồi?
“Còn tăng ca à”
Hoàng Ngân đau lòng hỏi con gái, nhịn không được nhắc nhở cô đôi câu. “Con đó, bình thường không để ý sức khỏe, đừng có liều mạng như vậy! Ở cái tuổi của con nên đi yêu đương hẹn họ, tìm một người thích hợp, biết chưa!”
“Mẹ, con vẫn còn trẻ, không vội! Giờ con đang có việc gấp, con tắt máy trước đây.”
“Mỗi lần nói đến chính sự, con liền tắt máy!”
“Con tắt máy đây! Đợi lát nữa con gọi lại, tạm biệt, i love you!”
Hướng Tình vộng vàng nói, không đợi mẹ cô trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại.
Đáng chết!
Móc treo điện thoại của cô rơi ở đâu chứ?
Hướng Tình nhìn móc treo điện thoại, dây vẫn còn, nhưng cái mặt hình chữ “Lục” không cánh mà bay.
Hướng Tình lật tung bàn làm việc lên tìm, thậm chí không bỏ qua góc bàn và tất cả mọi ngóc ngách, vậy mà vẫn không tìm thấy đâu.
“Chị Hướng Tình, chị đang tìm gì thế?”
Tần Lịch Lịch vừa hay bước vào nhìn thấy Hướng Tình giống như con ruồi không đầu, đang tìm đồ.
Cô dường như cũng đoán ra được, có điều chỉ là vẫn cố tình hỏi.
“Lịch Lịch, em có thấy cái dây đeo điện thoại của chị đâu không?”
Hướng Tình sốt ruột hỏi cô.
“Dây đeo điện thoại?”
Tần lịch lịch lắc đầu, tỏ ra không biết, “ Trông như thế nào ạ? Em cũng không để ý!”
“Thì là....”
Hướng Tình đang định nói, là cái móc hình chữ “Lục”, đột nhiên do dự, lắc đầu:“Thôi bỏ đi, chắc em cũng không thấy, thôi để chị tự tìm vậy!”
Hướng Tình muốn nói ra rồi lại thôi, bỗng chốc khiến những hoài nghi trong lòng Tần Lịch Lịch có được đáp án chính xác.
Chữ “Lục” đó, chắc là cái tên Lục Ly Dã mà cô ngày đêm mong nhớ đây mà!
Tần lịch lịch con người lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Vậy chị tự tìm nhé!”
Nói xong, liền quay người bỏ đi.
Sự khác thường của của cô ta, Hướng Tình đương nhiên không nhận ra.
Cô chỉ chuyên tìm đồ, tâm tư đâu để ý cô ta.
Sau khi tìm một hồi không thấy đâu, Hướng Tình liền gọi điện cho trợ lý của Morri, Ngô Dữ Sinh.
Cách liên lạc là lần phỏng vấn trước lưu lại.
“Ngài Ngô, là tôi!”
Điện thoại vừa thông, Hướng Tình cũng chằng buồn nói nhiều, trực tiếp hỏi anh ta: “ Xin hỏi ngài có nhiền thấy móc treo thạch anh nào không?”
Ngô Dữ Sinh trong lòng thở dài, có thấy, có thấy, đáng tiếc đã bị Mạc Tổng đại nhân lấy đi mất rồi.
“Xin lỗi, cô Cao, tôi không nhìn thấy!”
Ngô Dữ Sinh tỏ ra bình thường phủ nhận
Câu “Xin lỗi” là xin lỗi vì câu “Tôi không thấy”đằng sau.
“À! Thôi vậy! cảm ơn anh!”
Hướng Tình thất vọng, đang định ngắt điện thoại, đột nhiên bị Ngô Dữ Sinh gọi lại: “Cô Cao.”
“Anh cứ nói.”
“Thực ra, không có chuyện gì khác, chỉ là tôi muốn thay Mạc Tổng nhà tôi nói đôi lời với cô.”
“?”
Hướng Tình không hiểu.
“Cô đừng thấy bình thường Mạc Tổng nhà chúng tôi giống như thê thiếp một đoàn....”
Hướng Tình quýnh quáng.
Thê thiếp một đoàn! Ngài Ngô, anh thật sự đang nói tốt cho Mạc Tổng sao?
“Nhưng mà người ngài ấy thích thật sự, ngoài cô ra không có ai!”
“.......”
Hướng Tình không nói gì.
“Tôi theo Mạc Tổng nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thấy ngài ấy để tâm đến cô gái nào như cô! Mặc dù phụ nữ bên cạnh ngài ấy không ít, nhưng mà, kinh nghiệm yêu đương, không khoa trương chút nào, chính là số không!”
“.......”
Hướng Tình im lặng lắng nghe.
“Cô Cao, không phải tôi tự khoe khoang, người đàn ông ưu tú như Mạc Tổng đây, e là cả Châu Á cũng không tìm được người thứ hai, đúng không?”
Thế nên, ngài Ngô bây giờ là đang muốn bán quách Tổng tài đại nhân nhà mình đi?
“Ý của tôi là, cô theo ngài ấy, nhất định sẽ không bị thiệt thòi! Thế nên, huy vọng cô đừng khiến ngài ấy đau lòng! Đổi một câu khác chính là, hy vọng cô có thể tiếp nhận tình cảm của ngài ấy!”
Hướng Tình lần này coi như đã hiểu được lời này rồi.