Dù sao một tầng lầu lớn như vậy, cũng không chắc rằng mỗi một ngóc ngách đều đã tìm qua.
Ở bên trong cả tòa cao ốc tối đen, lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức quái lạ.
Hướng Tình cong lưng như một còn mèo, cẩn thận tìm kiếm, có thể nghe được tiếng tim mình đập không theo nhịp điệu vang lên rõ ràng trong phòng.
“Thịch thịch thịch...”
Một tiếng lại một tiếng, khi thì nhanh, khi thì chậm...
“Cao Hướng Tình, em đang làm chuyện xấu gì đúng không? Nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp!”
Hướng Tình định nói, còn chưa kịp nói, đã bị Lục Ly Dã cắt ngang: “Làm gì vậy? Vụng trộm với tên đàn ông nào sau lưng cậu đây?”
“Anh mới vụng trộm với đàn ông ấy!!”
Hướng Tình xấu hổ mắng lại.
Lục Ly Dã thấp giọng cười trong điện thoại: “Tôi nghĩ em cũng không dám!”
“Anh gọi điện thoại cho em xong rồi chứ! Em đây đang bận rộn lắm!”
Hướng Tình lo sợ mình sẽ lộ ra sơ hở gì, hận không thể lập tức cúp điện thoại của anh ta.
“Vội vàng làm gì?”
Lục Ly Dã hỏi cô.
“Vội vàng...Vội vàng làm việc!”
Hướng Tình tùy tiện tìm cái cớ.
“À?”
Lục Ly Dã thắc mắc một tiếng: “Vội vàng làm việc ở bên trong tòa nhà đưa tay cũng không thấy được năm ngón? Vội vàng làm việc gì thế? Công việc của em từ khi nào đã không gặp được người như vậy?”
Hướng Tình sững sờ, theo bản năng nhìn xung quanh: “Anh đang ở đâu?”
Cao Hướng Tình cô vốn không biết, lúc mình nói dối, sẽ vội vã dùng dáng vẻ tươi cười để che giấu. Cho nên, lúc cô nói dối, nét tươi cười trên mặt sẽ có vẻ rạng rỡ hơn.
Lục Ly Dã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng không vội vạch trần cô, muốn đợi cô tự mình lộ ra sơ hở.
“A? Anh đưa em về?”
Hướng Tình không muốn, bàn tay nhỏ bé bị anh ta lôi kéo, hai chân trụ vững trên mặt đất, thân thể ngả về phía sau: “Không phải anh còn bận sao? Em tự bắt xe về là được rồi, anh đi nhanh đi!”
“Thật không khéo, vừa hết bận rồi.”
Dáng vẻ Lục Ly Dã ngoài cười nhưng trong không cười.
“...”
Quả nhiên, đúng là không khéo!
“Vậy hay là anh đi về trước đi, em tìm tiếp, nhìn xem còn có... thiết bị nào khác rơi ở đây không.”
“Nếu như em nói, em chỉ là cảm thấy thứ đồ chơi kia nhìn qua có vẻ rất đắt, bỏ qua như vậy cảm thấy hơi đáng tiếc, cho nên mới đến tìm, anh còn có thể cảm động nữa không?”
“Đắt?”
Lục Ly Dã nhướng mày cười ra tiếng, hơi cúi đầu, để sát vào cái đầu nhỏ đang ngẩng lên của Hướng Tình: “Chẳng lẽ anh chưa nói với em, món đồ chơi kia là mua ở ven đường sao? Ba trăm nghìn mười cái, muốn loại nào có loại đó, bao chọn lựa, bao thỏa mãn!”
“...”
Hướng Tình chớp mắt mấy cái: “Thật không?”
Cô nhớ rõ người này đã từng nói, nhìn thấy bên đường nên thuận tay mua, nhưng mà... “Nói nhảm. Đi thôi, không tìm nữa! Sau này mua cho em một lố!”
Lục Ly Dã nói xong, kéo Hướng Tình ra ngoài.
Nói thật thì, mới đầu Hướng Tình cho rằng nếu Lục Ly Dã biết mình làm rơi dây điện thoại mà anh ta tặng, anh ta nhất định sẽ tức giận. Nhưng mà, không ngờ rằng thái độ của anh ta lại thờ ơ thế này.
Hay là, chỉ có bản thân mình quan trọng hóa ý nghĩa của dây đeo này, còn đối với anh ta, chỉ là giống như anh ta nói vậy, thuận tay mua về, rồi thuận tay ném cho cô... Cho nên, có mất hay không, đối với anh ta, chẳng liên quan gì.