Hướng Tình lắc đầu cười nhạt: "Tôi vẫn nên tự mình đi về thôi..."
"Còn nữa, sau này... Chúng ta cứ như vậy đi!"
Mấy ngày nay tranh cãi ầm ĩ thực sự khiến cô cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.
Cô nói xong và xoay người đi ra ngoài.
"Cao Hướng Tình, em nói rõ ra cho tôi..."
Tiếng gào thét của Lục Ly Dã vang lên từ phía sau: "Thế nào gọi là “Sau này chúng ta cứ như vậy” hả?"
Tấm lưng mảnh mai của Hướng Tình thoáng cứng đờ.
Cô khó chịu hít mũi, vành mắt đã đỏ hoe.
Nhưng Hướng Tinh vẫn không xoay người lại mà chỉ khẽ trả lời anh ta: "Tôi mệt rồi, không muốn chơi nữa! Do đó cứ như vậy đi!"
Cô nói xong thì đi đôi giày cao gót bước nhanh về phía trước.
"Cao Hướng Tình, mẹ nó chứ, ai đùa với em hả?!!"
Lục Ly Dã lại lớn tiếng hét lên.
Tiếng hét ấy to đến mức gần như có thể làm tất cả mọi người ở trong bãi đỗ xe nghe thấy được.
Mắt Hướng Tình cay cay, không ngờ những giọt nước mắt vô tích sự lại cứ thế chảy ra.
Đột nhiên cánh tay của Hướng Tình bị một bàn tay lớn dùng sức giữ chặt và bị kéo xoay người lại. Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lục Ly Dã đang tức giận trợn trừng nhìn cô.
"Em cảm thấy cậu đây bận rộn như thế còn có tâm tư chơi trò chơi này với em ư?"
Anh ta thét lên hỏi Hướng Tình.
Lục Ly Dã tức giận nhưng trong lòng cố kìm nén, những đường gân xanh đều nổi rõ.
Hướng Tình nhìn anh ta bằng đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt không ngừng tuôn ra ngoài... Nước mắt của cô tựa như từng cây gai đâm sâu vào trong trái tim Lục Ly Dã.
Trong cái chớp mắt tiếp theo, cánh tay anh ta giơ ra và ôm chặt cô vào trong lòng mình: "Em khóc cái gì chứ? Không được khóc!"
Kết quả Hướng Tinh càng khóc to hơn.
Cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh ta: "Anh biết rõ trong lòng tôi nghĩ thế nào mà anh còn muốn hỏi quan hệ giữa tôi và Morri là gì!! Lục Ly Dã, anh bắt nạt tôi, cố tình bắt nạt tôi đúng không??!"
"Tôi nào dám bắt nạt em chứ?!"
Lục Ly Dã ôm cô thật chặt và không để cho cô có thể nhúc nhích: "Nếu tôi dám bắt nạt em, mẹ tôi thể nào cũng sẽ nạo tôi ra mất!"
"Vậy tối hôm qua anh bắt nạt tôi còn chưa đủ hả?! Mấy ngày qua, anh vẫn luôn làm mặt lạnh với tôi, vậy anh có từng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi?"
Lục Ly Dã cúi đầu cắn lên môi Hướng Tình một cái: "Vậy còn em? Hôm qua khi em nói không liên quan tới tôi, em có suy nghĩ tới cảm xúc của tôi không?"
Hướng Tình bị anh ta hỏi thế thì lập tức ngậm miệng lại.
Anh ta thấy cô không nói bèn nói tiếp: "Chuyện tối hôm qua là tôi sai, tôi nói xin lỗi em! Tôi rất chân thành xin lỗi em."
Lục Ly Dã nói rồi nâng mặt cô lên, bờ môi gợi cảm thoáng có ý cười: "Tối qua thả em đi là tôi sai!"
"..."
Fuck!
Hóa ra lý do anh ta nói xin lỗi là không nên thả cô đi à?!
Tên khốn nạn này!!
Hướng Tình tức giận tới mức thở hổn hển mà đẩy anh ta ra: "Lục Ly Dã, anh hết thuốc chữa rồi!"
Lục Ly Dã cười càng thêm ngang ngược.
Anh ta giơ tay kéo Hướng Tình lại rồi bá đạo nâng cằm cô lên: "Có phải bây giờ em nên trả lời câu hỏi của tôi hay không? Hử?"
Đáng chết, người đàn ông này... Lúc nào cũng phóng điện cho người khác!!
Dù chỉ khi hỏi một câu cũng phải quyến rũ như thế...
Ánh mắt của Hướng Tình thoáng thay đổi, lúc này cô mới nghiêm túc trả lời anh ta: "Tôi và Morri thực sự chỉ là quan hệ bạn bè! Mặc dù anh ta đã từng ba lần bốn lượt cứu tôi trong lúc nguy hiểm, tôi rất biết ơn anh ta nhưng tôi thật sự không có cảm giác đó với anh ta. Về phần vật trang trí kia, tôi cũng không biết tại sao nó lại rơi vào tay anh ta. Tôi thực sự không cố ý, tôi cũng không phải cố tình làm mất nó..."
Nhắc tới vật trang trí kia, trong lòng Hướng Tình lại càng khó chịu hơn chút, cô dè dặt hỏi anh ta: "Anh thật sự ném nó rồi à?"
Cô hy vọng rằng Lục Ly Dã chỉ cáu kỉnh với cô nên đùa cô vậy thôi.
Nhưng câu trả lời là...
"Đúng vậy."
Lục Ly Dã gật đầu.
Anh ta nghe được lời giải thích của cô thì cơn bực bội trong lòng nhiều ngày qua cuối cũng cũng giảm đi không ít.
"Thật sự vứt mất rồi!"
Ngón tay dài của Lục Ly Dã đan vào trong mái tóc của Hướng Tình, vòng ra sau gáy cô rồi kéo mạnh cô về phía mình: "Vứt thì vứt thôi, cần gì phải so đo như vậy chứ!"
Anh ta nói rất nhẹ nhàng như gió thoảng may trôi, thái độ hoàn toàn không để ý.
Thực ra không phải anh ta không thèm để ý mà là anh ta không muốn quá mức để ý ở cô gái trước mặt này!
Dù sao có muốn tìm lại món đồ kia cũng không thể tìm được nữa!
Hướng Tình rầu rĩ nắm lấy cánh tay anh ta đang giữ cổ mình và bĩu môi: "Tại sao anh lại vứt nó đi?"
Hướng Tình không vui nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Tôi không nên tức giận sao? Thứ tôi tặng cho người phụ nữ của mình lại bị người đàn ông khác nhét vào trong ngực chơi đùa, hắn còn không biết ngượng nói với cậu đây, đó là đồ người phụ nữ của anh ta! Lúc ấy tôi tức giận đến mức vứt thẳng ra ngoài cửa sổ!"
Anh ta còn có lý nữa à!
Hướng Tình cảm thấy anh ta tức giận là chuyện có thể hiểu được.
Nhưng đồ đã bị mất làm cho tâm trạng của cô thật sự không tốt chút nào.
Cô nhíu mày và khẽ thì thầm: "Chẳng lẽ trong lòng anh, nó chẳng là gì sao?"
"Được rồi, về sau tôi sẽ tặng cho em thứ tốt hơn. Món đồ đó không đáng bao nhiêu tiền đâu."
Lục Ly Dã không trực tiếp trả lời mà bàn tay sau gáy cô kéo nhẹ và đưa cô lên xe.
Anh ta thấy Hướng Tình còn có chút rầu rĩ không vui thì ngừng lại giải thích: "Tôi không hi vọng Morri lấy đồ tôi tặng cho em để uy hiếp em, nó là món quà tôi tặng cho em và để em luôn nhớ đến tôi mà không phải để nó trở thành lý do và cái cớ để em và Morri gặp mặt nhau! Thay vì cho anh ta một lý do tiếp cận em thì không bằng vứt đi cho xong chuyện!"
"..."
Hướng Tình nhìn anh ta đầy ngạc nhiên.
Cô ngạc nhiên vì không ngờ anh ta lại suy nghĩ nhiều như thế.
Cũng đúng, nếu bây giờ Morri gọi tới nói với cô rằng vật trang trí kia đang ở trong tay anh ta và muốn cô tự mình đến lấy, cô nhất định sẽ không chút chần chừ mà đi gặp anh ta.
Cho nên Lục Ly Dã suy nghĩ như vậy thực sự không có gì không đúng.
Chỉ có điều...
Chỉ riêng một điểm này cũng không khó nhìn ra người này.... có tính chiếm hữu rất mạnh!
Nhưng vì sao trong lòng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy anh ta rất đáng yêu chứ?!
Hướng Tình nghĩ có lẽ mình trúng tà rồi!
Chẳng bao lâu, Lục Ly Dã đã đưa Hướng Tình về đến khu nhà trọ.
Chiếc xe dừng lại ở dưới tầng của khu căn hộ.
Khi Hướng Tình sắp xuống xe, Lục Ly Dã bỗng nhiên gọi cô lại.
Vẻ mặt của Lục Ly Dã dường như còn có chút khó chịu.
Vì xấu hổ mà ánh mắt anh ta không nhìn thẳng vào Hướng Tình mà cứ nhìn xung quanh.
Thực ra anh ta cũng không biết mình đang căng thẳng loạn gì nữa.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta tặng đồ trang sức cho con gái, cũng không đến mức giống một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, không rành chuyện đời chứ?
Nhưng nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta tốn nhiều công sức chuẩn bị quà tặng cho một người phụ nữ như thế.
Hướng Tình tò mò mở hộp gấm ra. Khi nhìn thấy món quà nằm bên trong thì cô kinh ngạc đến mức miệng há to thành hình chữ “O” rồi.
Mà trên vòng cổ còn treo một mặt dây chuyền kim cương tinh xảo... Mặt dây chuyền không phải gì khác mà chính là chữ "Lục" được tạo hình vô cùng đặc biệt lại đẹp mắt.
Không khác gì với cái anh ta đã tặng cho cô lần trước.
Dưới ánh đèn xe ấm áp bao phủ, viên kim cương nhỏ kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp vô cùng... Món quà tặng này đủ làm cho mỗi cô gái đều yêu thích không muốn rời tay!
Dĩ nhiên là Hướng Tình rất thích nó.
Chỉ là...
"Cái này... Rất đắt phải không?"
Cô thử hỏi dò anh ta.
Nếu như cô lấy thì thế nào cũng có cảm giác như mình nhận một món quà đặc biệt lớn của anh ta, trong lòng ít nhiều cũng sẽ thấy không thoải mái đi?
"Nếu tôi nói rẻ em có tin không?"
Lục Ly Dã nhíu mày nói.
"Đương nhiên là không tin rồi."
Cô cũng không phải là kẻ ngốc!
"Được rồi, em đừng có kiểu cách nữa. Thứ này không đắt như sợi dây treo điện thoại kia đâu!"
Lục Ly Dã nói xong cầm lấy vòng cổ trong hộp và đeo lên cho cô.
Hướng Tình phối hợp cúi đầu xuống để thuận tiện cho động tác của anh ta, cô tò mò hỏi: "Thật hả? Dây treo điện thoại kia thật sự đắt tiền như thế sao?"
Vậy cô thành kẻ có tội thật rồi!
Cô vừa lên tiếng đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Ly Dã.
Anh ta đeo vòng cổ xong thì vỗ nhẹ vào sau gáy cô: "Chỉ có kẻ ngốc như em mới tin như vậy thôi!"
"..."
Anh ta lại trêu chọc cô rồi!!
"Được rồi, em xuống xe đi!"
Lục Ly Dã phất tay một cái, ra hiệu cô có thể đi.
Tay trái của Hướng Tình xoa nhẹ lên chiếc vòng trên cổ, yêu thích không nỡ rời tay.
Cô thò tay phải đẩy cửa ra và chuẩn bị xuống xe lại đột nhiên dừng lại, cô dường như nghĩ tới chuyện gì đó liền quay đầu lại hỏi anh ta: "Anh chuẩn bị món quà này cho tôi từ lúc nào?"
Lục Ly Dã nghĩ ngợi một lát, cuối cùng nói thật: "Từ ngày đầu tiên em làm mất vật trang trí kia."
Hướng Tình nghe xong thì trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp.
Trái tim rõ ràng hơi rung động...
Người đàn ông thật là… Không quan tâm giữa mình và anh ta đang giận dỗi, chiến tranh lạnh hay là thật sự vui vẻ bên nhau thì dường như nó cũng chưa bao giờ ảnh hưởng tới thái độ của anh ta đối với mình... Tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng anh ta vẫn bí mật chuẩn bị quà tặng cho cô, thấy cô bị bỏng vẫn lao tới làm mát cho cô trước, anh ta sẽ sẵn sàng cẩn thận đút cho cô ăn cho dù còn đang giận cô!
Hướng Tình nheo mắt nhìn Lục Ly Dã và cong môi cười: "Ngài Lục, tôi phát hiện sự quyến rũ của cá nhân anh... dường như càng ngày càng... lớn hơn đấy!"