Dìu Lục Ly Dã vào nhà, không nghĩ Hoàng Ngân và Cao Dương Thành đã sớm xuống lầu, đang ngồi chờ.
Lúc biết được Hướng Tình về, Cao Dương Thành cũng đã tỉnh, không ngờ xuống lầu không chỉ thấy hình bóng con gái mình, ngược lại còn thấy một đứa con trai.
Gọi điện thoại không nghe, hai vợ chồng cũng chỉ có thể ngồi ở nhà chờ.
Vừa thấy con mình, liền vui đến phát khóc chỉ lo ân cần hỏi han.
Thật đúng lúc!!
Hướng Tình dìu Lục Ly Dã đi lên lầu, mong chờ bố mẹ mình bỏ qua mọi chuyện không hỏi thăm gì nữa.
Nhưng, cô thật sự đã coi thường sức ảnh hưởng của Lục Ly Dã rồi.
Cô vừa đưa Lục Ly Dã về phòng của cô, thu xếp ổn thỏa cho anh, mới đi ra ngoài đã bị mẹ mình chặn lại ở cửa.
Hoàng Ngân biến sắc, khẽ liếc vào trong: "Đứa trẻ đó là Ly Dã!"
Hướng Tình không khỏi cảm thấy khâm phục trí nhớ của mẹ cô, đã qua nhiều năm như vậy, cũng mới chỉ thấy một lần mà thôi, bà còn nhớ rõ như vậy.
Thế mà ngay cả Hướng Tình cũng đã quên chuyện khi đó.
"Đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, không phải quan hệ của cậu ta với Tam Nhi rất tốt sao? Sao say rượu lại đến nhà chúng ta ngủ?"
Lời nói của Hoàng Ngân mang ý vị sâu xa hỏi Hướng Tình.
Hướng Tình cúi đầu, có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng mẹ mình, cẩn trọng bao che nói: "Mẹ, anh ta không đơn giản chỉ là say rượu, anh ta bị thương, mẹ biết đấy, bố và anh đều chữa bệnh rất giỏi..."
"Bác Mặc và dì Sam của con khả năng chữa bệnh cũng không kém."
Hoàng Ngân thông minh đâu có dễ bị lừa như vậy, liếc con gái của mình thở dài: "Tình Tình, con nói thật cho mẹ biết, mấy ngày trước, con có nhắc đến chuyện bạn trai với mẹ, thật ra chính là đứa nhỏ Ly Dã này đúng không?"
Hướng Tình nhếch môi, không nói gì.
Ngực hơi nhói, đau nhức khó chịu, cô nhắm mắt, trong khóe mắt nhanh chóng ướt.
"Mẹ thấy, con vốn dĩ không hề yêu Morri..."
"Mẹ..."
Hướng Tình cố nén xúc động muốn khóc, an ủi mẹ mình: "Không có việc gì, mẹ không phải lo lắng cho con. Con sẽ xử lý tốt vấn đề tình cảm của mình, mẹ tranh thủ xuống dưới với anh đi, con đi nấu canh giải rượu."
"Để mẹ đi nấu, con ở đây trông cậu ta. Bị thương thế còn uống nhiều rượu như vậy, đám trẻ tuổi bọn con đúng là không biết quý trọng sức khỏe của mình, haiii..."
Hoàng Ngân vừa than thở vừa đi xuống dưới lầu.
Hướng Tình dựa vào phía sau cửa, nghe từng tiếng thở dài của mẹ, cuối cùng nhịn không được, nước mắt trong khóe mắt chảy xuống, thấm ướt hai gò má của cô.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Hướng Tình mới vào phòng.
Đóng cửa lại, vừa xoay người, đôi mắt sương mù không báo trước mà gặp một đôi mắt đen sâu thẳm.
Lục Ly Dã nằm trên giường không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, anh nửa nằm dựa vào đầu giường, ánh mắt thâm trầm, mát lạnh nhìn chằm chằm Hướng Tình.
Một hồi lâu.....
Anh đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh giường ngủ, ý bảo Hướng Tình: "Tới đây."
Có lẽ vì đã mất quá nhiều máu nên cho dù say nhưng sắc mặt anh lúc này trông có chút tái nhợt.
Hướng Tình khẽ hít một hơi, dưới đáy lòng tự động viện chính mình rồi mới khẽ bước đi tới chỗ anh.
Bước chân của cô thực sự rất cẩn thận, khiến cho Lục Ly Dã nhìn không khỏi có chút tức giận, nhíu mày không vui hỏi cô một câu: "Sao vậy? Sau khi kết hôn, nhìn anh rất giống mãnh thú sao?"
Câu nói của Lục Ly Dã nmũi kim nhọn, đâm thật sâu vào bên trong trái tim của Hướng Tình, thật sự rất đau đớn.
"Em không có ý đó..." Hướng Tình giải thích.
Đứng cạnh giường, dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn theo ý anh ngồi xuống cạnh mép giường.
Cô nói: "Tống gọi điện thoại cho em nói anh uống rất nhiều lại còn bị thương....."
"Thật nhiều chuyện."
Ba chữ này, không biết là anh nói Tống hay nói Cao Hướng Tình.
Hướng Tình chợt cảm thấy có chút xấu hổ.
"Người vừa mới ở ngoài cửa chính là mẹ em?" Lục Ly Dã bỗng nhiên hỏi một câu.
"Ừm."
Hướng Tình gật đầu: "Mẹ em đi nấu canh giải rượu cho anh.."
Lục Ly Dã nhấc chăn lên, thanh âm buồn bực nói: "Cũng không có say, uống thuốc giải rượu để làm gì chứ."
Nếu như thực sự say, ý thức của anh sao lại rõ ràng như vậy?
Anh sao có thể nhớ rõ người con gái trước mặt này, đã sớm gạt anh tự mình đi kết hôn.
Bây giờ anh đang làm gì? Nằm trên giường một người con gái đã kết hôn.
"Anh làm gì vậy? Miệng vết thương vừa mới buộc chặt, nếu anh cử động nữa sẽ lại chảy máu."
Hướng Tình có chút khẩn trương.
Lục Ly Dã ngồi ở mép giường bên cạnh trừng mắt hỏi Hướng Tình, giọng điệu lạnh băng, không có một chút ấm áp nào: "Làm sao? Muốn để anh ngủ lại ở đây sao? Ngủ trên giường em? Nếu chồng em biết, liệu có đồng ý không?"
Bên trong mỗi một câu, một chữ của anh đều chứa ý châm chọc.
Lông mày Hướng Tình thoáng chuyển động, nặng nề cắn cắn môi dưới: "Vậy anh đi đi."
Lục Ly Dã nhìn chằm chằm cô thật lâu, đứng lên, đi ra ngoài.
Rõ ràng uống rượu say, rõ ràng bị thương, nhưng tại sao bóng lưng anh rời đi vẫn có thể đẹp, cứng rắn đến như vậy?
Mở cửa ra, không ngờ đứng trước mặt lại là bố của Hướng Tình, Cao Dương Thành.
Lục Ly Dã ngẩn người.
"Tỉnh rồi à?"
Cao Dương Thành trầm giọng hỏi Lục Ly Dã, thanh âm không biểu lộ cảm xúc. Ánh mắt bình tĩnh đảo qua bộ mặt không có chút máu nào của anh, lại nhìn thoáng qua Hướng Tình trong phòng, ngược lại nói với Lục Ly Dã: "Bị thương còn lộn xộn cái gì? Quay lại. Nằm xuống."
Ông dùng giọng điệu người lớn ra lệnh cho anh.
"Bác trai."
Lục Ly Dã khó coi, ngẩn người, cảm thấy những lời kia thật quái đản, lễ phép lên tiếng chào hỏi Cao Dương Thành.
"Hướng Tình..."
Cao Dương Thành thấy con gái ngồi không nhúc nhích trong phòng, trầm mặc kêu lên một tiếng: "Tới đây, dìu cậu ta qua đó nằm."
"Không cần!"
Lục Ly Dã từ chối: "Hiện tại cháu đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Cậu Lục, tôi là một bác sĩ, sẽ không trơ mắt không để ý đến sinh tử của người bệnh. Nghe con gái tôi nói cậu đổ máu quá nhiều, nếu không chăm sóc cẩn thận, nếu còn sống cũng sẽ rất nguy hiểm. Xin mời, cho dù phải đi thì tối nay cũng không vội."
Cao Dương Thành đối đãi với người bệnh trước nay đều rất cẩn thận.
Hướng Tình nghe xong lời này của ba cô, vội vàng khẩn trương tiến lên đỡ anh, thấp giọng khuyên anh: "Có chuyện gì đợi mai rồi nói, đêm nay ở lại đi..."
Cao Dương Thành cầm nhiệt kế đến, không để ý đến cô còn đang giằng co với Lục Ly Dã tại cửa, đưa nhiệt kế cho Hướng Tình: "Giúp cậu ta đo nhiệt độ cơ thể, đặt ở trong miệng. Còn mấy viên thuốc này, đợi tí nữa trước khi ngủ cho cậu ta uống."
"Vâng."
Hướng Tình ghi nhớ từng thứ ở trong lòng.
"Mười phút sau đem nhiệt kế đưa cho bố."
"Vâng."
Cao Dương Thành dặn dò xong liền đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên đóng cửa phòng ngủ giúp hai người kia.
"Trước tiên nằm xuống đi..."
Hướng Tình không biết nên nói cái gì cho phải, đỡ Lục Ly Dã, khẩn trương đáp một tiếng, có vẻ yếu thế với anh.
Ngược lại Lục Ly Dã cũng không có từ chối, đem Hướng Tình kéo vào trong lòng của mình, phảng phất có chút trả thù, đem sức nặng toàn thân đè lên người Hướng Tình.
Hướng Tình bị anh đè lên, mệt mỏi không thở nổi.
Lúc đi đến bên cạnh mép giường, hai người cùng nhau ngã xuống đường.
Hướng Tình lại càng hoảng sợ, sợ chính mình sẽ động đến miệng vết thương của anh.
"Anh không sao chứ?"
Cô theo bản năng định ngồi dậy, nhưng bỗng dưng eo thon của cô bị Lục Ly Dã giữ lại: "Tại sao phải kết hôn với anh ta?" Anh hỏi.
Thanh âm trầm trầm, khàn giọng.
Hô hấp có chút không bình thường.
Hướng Tình bị anh nắm vòng eo, hơi có chút cứng ngắc.
Sau nửa ngày.
"Thì là kết hôn, làm gì có nhiều lí do như vậy?"
Cô ngồi dậy, trả lời câu hỏi của anh.
Một tay Lục Ly Dã lại kéo cô xuống, mạnh mẽ đặt trong ngực anh.
"Ly hôn với anh ta đi."
Hướng Tình ngơ ngác.
Đôi mắt trừng lớn ngạc nhiên nhìn anh.
"Ly hôn với anh ta. Anh lấy em."
Anh nói tiếp.
Ánh mắt nhìn Hướng Tình sâu thẳm, kiên định và mạnh mẽ.
Hướng Tình ngước con mắt chớp chớp, đáy mắt nhanh chóng có một lớp sương mù: "Em... Nếu em ly hôn, chẳng khác nào là kết hôn hai lần.."
Giờ phút này, trong nội tâm Hướng Tình có một loại tâm trạng kích động khó nói.
Nếu như có thể ly hôn, cô thật sự mong muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân không có tình yêu này, thế nhưng, Morri sẽ đồng ý ư?
Anh ta đã hao tổn biết bao tâm sức để khiến cô ở bên cạnh, thật sự có thể dễ dàng ly hôn như vậy sao?
"Nếu như anh ta không chịu thì sao?"
Hướng Tình mắt đỏ hỏi anh.
"Nộp đơn ly hôn lên tòa án."
"Nếu như nộp đơn thất bại thì sao?"
"Anh sẽ tìm cho em luật sư tốt nhất. Sẽ không thể thất bại."
"Nếu không được thì sao?"
Xác suất thất bại, cũng không phải không xảy ra.
"Anh đây cũng không ngại cho Morri bị cắm sừng cả đời."
Khóe mắt Hướng Tình hơi ẩm ướt, nhẹ khiển trách một tiếng: "Anh định cùng em lãng phí cả đời ư?"
"Em không phải đã sớm có ý định muốn ở cùng cậu đây cả đời sao?"
Lục Ly Dã nhéo nhéo cằm cô.
Đôi mắt của Hướng Tình ảm đạm cúi xuống: "Nếu như giữa đường có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Đang lúc này, vang lên tiếng gõ cửa.
Hướng Tình vội vàng thoát khỏi ngực Lục Ly Dã, đứng dậy, đi ra mở cửa.
Hoàng Ngân bưng một bát canh giải rượu từ bên ngoài vào.
"Bác gái."
Lục Ly Dã vội vàng lễ phép chào một tiếng.
"Tỉnh rồi à?"
Hoàng Ngân dịu dàng cười, theo thói quen càm ràm một câu: "Trên người bị thương sao còn uống nhiều rượu như vậy. Nào, nhanh chóng uống bát canh này đi..."
"Cảm ơn ạ."
Lục Ly Dã vội nhận lấy bát canh Hoàng Ngân đưa tới, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong, Hướng Tình đưa nhiệt kế cho anh: "Ngậm vào miệng đi."
Lục Ly Dã đem nhiệt kế bóp trong tay, nhịn không được nhíu nhíu mày, hiển nhiên, anh không thích thứ này.
"Nhanh lên..."
Hướng Tình giục anh.
Hoàng Ngân cười cười: "Mẹ đi xuống trước, có chuyện gì nhớ bảo mẹ."
"Vâng. Cảm ơn mẹ."
Thật ra, Hướng Tình vẫn biết là ba mẹ cô muốn biết rõ quan hệ của cô với Lục Ly Dã, nhất định sẽ không mấy vui vẻ, dù sao cô cũng là người đã kết hôn.
Theo lý, cô cũng đã chia tay với người yêu của cô.
Hoàng Ngân bưng bát không đi ra, sau vài giây cuối cùng Lục Ly Dã cũng đem nhiệt kế ngậm vào mồm anh.
Anh lại nằm lên giường.
Trong miệng ngậm một thứ kỳ quái, đôi mắt phượng mở to, trừng mắt Hướng Tình.
Hướng Tình cũng cúi thấp mặt nhìn anh.
"A...a....a...."
Lục Ly Dã vẫn còn ấp úng nói cái gì đó.
"Đừng nói chuyện, đo nhiệt độ cơ thể trước đã, anh nói cái gì em cũng không nghe rõ."
Hướng Tình tới bên giường ngồi cạnh anh, lấy tay sờ lên trán anh, nhíu mày.
Vẫn còn sốt cao?
Quả nhiên, sốt cao bốn mươi độ.
Thật khoa trương.
Hướng Tình lại đưa cho Lục Ly Dã một chút thuốc hạ sốt, anh uống thuốc, rồi mê man ngủ.