Chuông cửa vang lên, Hướng Tình không thể ngờ rằng người ra mở cửa cho mình lại là Tần Lịch Lịch.
Khi Tần Lịch Lịch nhìn thấy cô, cô ấy không có chút ngạc nhiên nào mà chỉ lạnh lùng nói một câu: “Vào đi.”
Hướng Tình đờ ra đứng tại cửa một hồi lâu cũng không có ý định vào nhà.
Đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
“Ai đến vậy?”
Bên trong phát ra giọng hỏi của Lục Ly Dã.
Giọng nói ấy vẫn từ tính êm tai như trước đây nhưng nó lại làm cho Hướng Tình cảm thấy như một con dao cắt vào trái tim cô, cơn đau có hơi dữ dội.
Ngay cả cô cũng không biết địa chỉ của anh ta, mà Tần Lịch Lịch cô ta...
Lại giống như bà chủ mở cánh cửa lớn này ra thay cô.
“Có vào hay không đây?”
Tần Lịch Lịch có vẻ hơi sốt ruột.
Ấn đường của Hướng Tình cau lại, trái tim đau nhói. Cuối cùng cô không nói gì mà xoay người rời đi.
Chiếc xe nhanh như gió mạnh chạy ra khỏi khu biệt thự, rời xa tầm mắt của Lục Ly Dã... Đôi mắt đen trong veo chìm sâu xuống, sự phức tạp sâu trong ánh mắt anh ta thay đổi thất thường, màu mắt trở nên tối tăm từng chút từng chút một.
Tần Lịch Lịch đóng cửa lại và bước vào.
“Hình như là làm chào hàng.”
Cô ta nói bừa.
Lục Ly Dã không để ý tới cô ta, anh đã sớm thấy rõ bóng người vừa rồi nhưng không có lật tẩy lời nói dối của cô ta mà gạt tàn thuốc: “Cô đi đi!”
“Ly Dã, y tá nói bây giờ anh vẫn chưa thể hút thuốc...”
“Chuyện của cậu đây liên quan gì tới cô!”
Lục Ly Dã thấy hơi phiền.
Anh ta nhíu mày: “Mới có hai ngày mà cô dây dưa muốn nghiện rồi.”
Anh ta thế nào cũng không ngờ rằng người phụ nữ này đã đợi trong bệnh viện từ sáng sớm hôm nay, càng không ngờ cô ấy sẽ bắt xe bám theo mình đến đây.
Sắc mặt của Tần Lịch Lịch tái đi vì Lục Ly Dã, cô ấy cắn chặt môi như thể muốn cắn nát môi mình.
Lục Ly Dã cúi đầu hút thuốc, khói xanh lượn lờ tràn ra từ giữa môi anh ta làm mịt mù đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh ta: “Ra ngoài!! Đừng để tôi nói lần thứ hai ….“
“Ly Dã, em không yêu cầu anh yêu em một lần nữa, nhưng để em lặng lẽ ở bên cạnh anh cũng không được ư?”
Tần Lịch Lịch hèn mọn năn nỉ anh ta: “Bây giờ anh bị thương lại không có ai bên cạnh để chăm sóc, em chỉ muốn dành ra một chút sức mọn mà thôi, chỉ bao nhiêu đó cũng không thể?”
Chỉ tiếc rằng, Lục Ly Dã anh ta đã quen với sự tuyệt tình: “Tần Lịch Lịch, tôi có một điều muốn nói, thực ra cô đã luôn sai lầm...”
Anh ta nhả ra một vòng khói và ngước lên nhìn cô ấy, lặng lẽ nói: “Tôi xưa nay chưa từng yêu cô!”
Do đó vốn không có cách nói gì mà ‘Yêu em một lần nữa’ như thế!
Điều mà Tống không muốn thấy nhất là nhìn phụ nữ khóc. Tần Lịch Lịch vừa khóc, những lời hung ác mà hắn định nói lập tức bị nuốt xuống toàn bộ: “Được rồi được rồi, tóm lại sau này cô tự giải quyết ổn thỏa đi. Anh Dã của chúng tôi thực sự đã có người thích, cô quấn lấy anh ta không phải là chà đạp chính cô à?”
“Người anh ta thích đã kết hôn rồi!! Đã là vợ của người khác!! Anh ta còn thích người ta thì chẳng lẽ cũng không phải là chà đạp chính mình hả?!”
“Đây là việc riêng của họ, không liên quan gì tới bất cứ ai trong chúng ta! Nhất là cô!! Chúng ta không có tư cách bàn luận!! Đi đi đi, đi nhanh lên đi...”
Tống đuổi cô ấy rời đi giống như đang đuổi một con chó pug khiến người ta chán ghét.
Nếu như có thể, thật hi vọng mình sẽ được ăn bữa cơm hôm nay ngay trong toilet này!
Không muốn quay lại trong phòng bao, không muốn nhìn thấy những người mình không thừa nhận!
Bầu không khí kỳ lạ trong đó còn không làm cô thoải mái bằng khi ở trong toilet này nữa!
Hướng Tình thở phào một hơi, tay cô không tự chủ mà sờ lên phần bụng hơi nhô ra của mình như thể đứa trẻ trong bụng cũng cảm thấy giống cô, giờ phút này cô tựa như dễ chịu hơn nhiều.
Nghĩ đến con của mình, Hướng Tình không khỏi hơi cong môi.