Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 511: Chỉ là Ăn bữa cơm



Đôi mắt sâu xa nhanh chóng bao vây lấy người cô, nhăn mày như là không vui: “Đi toilet mà cũng lề mề như vậy.”

Thái độ anh ta đột nhiên gần gũi như vậy, khiến Cao Hướng Tình hơi kinh ngạc.

“Anh... Sao anh lại ở đây?”

Hướng Tình hỏi.

Lục Ly Dã chẳng thèm suy nghĩ nhiều: “Chờ em.”

Thái độ lãnh đạm mà sâu xa.

Nhắm thùng rác đối diện, ném tàn thuốc vào một cách chính xác.

Nghe anh ta nói, trong lòng Hướng Tình rõ ràng hơi rung động... Nói thật, ngay khoảnh khắc này, cô vậy mà lại mong Lục Ly Dã sẽ kéo tay cô, đưa cô rời khỏi.

Đang lúc cô mơ mơ màng màng, bỗng, bàn tay nhỏ bé bị siết chặt, bị bao lấy bởi một bàn tay lạnh như băng.

Hướng Tình sững sờ.

Ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta.

“Đi thôi!”

“?”

Hướng Tình chậm chạp đi theo anh ta về phía trước.

Nhưng, anh ta không đưa cô rời đi, mà là đến một phòng bao khác trông còn bí mật hơn ở trên lầu của nhà hàng.

Trong phòng, trên bàn ăn, đã sắp xếp sẵn ba bộ bát đũa bằng bạc.

Thức ăn cũng đã được dọn lên, rõ ràng là chỉ cần chờ người tới là có thể ăn ngay.

Lục Ly Dã kéo cô bước vào phòng bao.

Theo thói quen, cẩn thận cởi áo vest sang trọng bên ngoài ra, chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng.

Anh ta tùy ý vén ống tay áo lên đến khuỷu tay, cảm giác của đường cong trên cánh tay hiện ra như ẩn như hiện, khỏe mạnh và vô cùng hấp dẫn... Đối với hình ảnh đẹp đẽ như vậy, Hướng Tình cảm thấy hơi say mê.

Lục Ly Dã tiện tay vắt áo khoác âu phục lên ghế dựa, lại ga lăng kéo ghế ra cho Hướng Tình, bảo cô: “Ngồi đi!”

Hướng Tình vẫn không hiểu lắm.

Ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Lục Ly Dã cũng ngồi xuống cạnh cô.

Hướng Tình nghi ngờ mở to mắt nhìn anh ta, nhưng cũng không mở miệng hỏi anh ta gì cả.

Mặc kệ anh ta đưa mình đến đây làm gì, ăn cơm cũng được, nói chuyện phiếm cũng được, đối với cô, có thể đưa cô rời khỏi tình cảnh áp lực kia, thì sao cũng được.

Lục Ly Dã chỉ nhìn cô, thật lâu, cũng không nói gì.

Ánh mắt anh ta, quá trực tiếp, quá sắc bén, nhìn thẳng vào Hướng Tình, khiến cô hơi khó thở.

Không phải áp lực đến mức không thở nổi, mà là hồi hộp đến mức tim đập mạnh, khiến cô hoàn toàn không thở nổi.

Hướng Tình rốt cuộc cũng không chịu nổi khí thế của anh ta, tránh ánh mắt anh ta: “Anh đưa em đến đây làm gì?”

Lục Ly Dã liếc bàn ăn một cái, dáng vẻ như là chuyện đương nhiên, hỏi Hướng Tình: “Em thấy sao? Ngoài ăn cơm ra, thì có thể làm gì chứ?”

“...”

Rõ ràng anh ta trả lời rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao, Hướng Tình lại cảm thấy trong giọng điệu của anh ta có vài phần lưu manh.

Cô nghĩ, có lẽ là mình thật sự nghĩ nhiều!

“Sức khỏe anh sao rồi?”

Hướng Tình lại hỏi anh ta: “Vết thương đã đỡ chưa?”

Lục Ly Dã nhướng mày cười: “Phụ nữ đã có chồng lại quan tâm bạn trai cũ như vậy, phù hợp không?”

Phụ nữ đã có chồng?

Bạn trai cũ? Hướng Tình ghét anh ta dùng hai từ này.

Nhất là hai chữ “phụ nữ”!

Hướng Tình rất nghiêm túc chỉnh lại anh ta: “Giờ em vẫn còn rất trẻ, không phải là “phụ nữ” trong miệng anh!”

“Đã có chồng, thì cũng đều là thế thôi...”

Lục Ly Dã nói như không có gì quan trọng lắm.

Cầm bình trà, rót cho Hướng Tình một ly, đưa tới trước mặt cô: “Ăn cùng tôi một bữa cơm đoàn viên.”

Hướng Tình nhận ly nước anh đưa, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Hướng Tình cúi đầu uống trà trong ly...

Lục Ly Dã nghiêng mặt, chăm chú nhìn cô.

Quá tha thiết, đến mức khiến tim cô đập mạnh.

Tay cầm ly trà vô thức nắm chặt, hô hấp cũng trở nên không đều.

Đôi gò má cũng hiện lên màu đỏ ửng...

Cô thở dốc một hơi, cách áo sơ mi, cắn một cái thật mạnh lên vai Lục Ly Dã: “Anh có biết đây là đâu không?”

“Đã khóa cửa rồi, em tập trung một chút cho anh!!”

“...”

Anh ta còn không biết xấu hổ chê cô không tập trung?

Lục Ly Dã nâng eo nhỏ của cô, để cô một lần rồi lại một lần, nuốt lấy chính mình thật sâu... Trong đôi mắt đen láy, lửa nóng như đang bùng lên, anh ta trầm giọng hỏi Hướng Tình: “Làm với anh có thoải mái hơn so với Morri không?”

Một tay anh ta nắm cằm Hướng Tình, ép buộc cô đối mặt với ánh mắt sắc bén của mình.

Hướng Tình không ngờ anh ta lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy...

Tần suất trên eo anh ta vẫn không hề thay đổi, vậy mà còn có thể dùng giọng điệu bình tĩnh mà hỏi một việc... như thể đó là chuyện thường tình vậy.

Giống như, thời tiết hôm nay thế nào? Đã ăn trưa chưa?

Trái tim Hướng Tình mơ hồ cảm thấy đau đớn!

Cô không biết, lúc Lục Ly Dã hỏi vậy, rốt cuộc là vì quan tâm, hay bởi vì tò mò... Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì tò mò?!

Anh ta cảm thấy mình là loại đàn bà có thể duy trì quan hệ với anh ta và Morri cùng một lúc?!

Mà anh ta, đối với điều này... thật sự không quan tâm?!

Vậy lúc trước, anh ta rốt cuộc có yêu Cao Hướng Tình cô hay không?

Hay là...

Rốt cuộc là yêu cơ thể của cô, hay trái tim cô?!

Hướng Tình thật sự không hiểu nổi người đàn ông trước mặt này!!

Đôi mắt sâu của Lục Ly Dã không hề chớp mà nhìn cô, ngón tay nắm cằm cô ngày càng mạnh: “Nói anh biết!!! Ai khiến em thoải mái hơn!!”

Trong đôi mắt Hướng Tình rõ ràng hiện lên sự thất vọng...

Cuối cùng, cô cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.

Nhắm mắt lại, không nhìn anh ta, yên lặng nhận lấy niềm vui thể xác mà anh ta mang đến cho mình... Yêu cùng với thương, cô đã sớm không có tư cách suy xét nhiều như vậy!!

Không nhận được câu trả lời của cô, Lục Ly Dã dường như thật sự hơi tức giận, nên càng ra sức với Hướng Tình.

...

Lần này, chuyện đó cũng không kéo dài lâu lắm.

Không đến nửa tiếng, hai người đã sửa sang quần áo xong xuôi, yên lặng ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.

Trong trí nhớ của Hướng Tình, lần này hình như là lần nhanh nhất của Lục Ly Dã, cũng là lần tùy tiện nhất, cảm giác đó giống như là hoàn toàn chỉ vì nhu cầu sinh lý của anh ta.

Mà Cao Hướng Tình cô, cũng giống như một con búp bê tình dục vậy...

Trong lòng Cao Hướng Tình, cảm xúc hỗn độn, lại không biết nên nói đó là cảm giác gì.

“Em... Em phải đi...”

Đoán chừng người bên dưới đã tìm cô đến phát điên rồi!

Cô vốn chỉ định đi toilet, nên cũng không mang theo điện thoại.

Không mang cũng tốt, có thể yên tĩnh.

Hướng Tình đứng dậy định đi, bỗng nhiên bị Lục Ly Dã kéo tay lại: “Còn chưa ăn cơm.”

Chỉ một câu, Hướng Tình liền dừng chân lại.

“Cao Hướng Tình, ở bên ngoài lăng nhăng với anh, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn sao?”

Nhíu mày, Lục Ly Dã lại hỏi cô.

Trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa gì.

Hướng Tình nặng nề cắn môi, nhìn anh ta, lại phát hiện, mình thật sự là không có cách nhìn ra bất cứ cảm xúc gì thông qua ánh mắt của anh ta, cô hoàn toàn không thể nhìn thấu anh ta.

Do dự, cuối cùng Hướng Tình vẫn ngồi xuống ghế.

“Anh muốn em trả lời thế nào?”

Giọng điệu cô hỏi cũng thản nhiên như vậy.

Lục Ly Dã lơ đễnh nhướn mày, cầm ly nước ấm, theo bản năng đưa cho cô, ánh mắt bao vây cô, mặt không cảm xúc nói: “Anh thích cảm giác làm tình với em!”

Sắc mặt Hướng Tình tái lại, không cầm lấy ly nước mà anh ta đưa: “Cho nên, Lục Ly Dã, mặc kệ là ở đâu, mặc kệ em có thân phận gì?! Chỉ cần anh muốn, là có thể không mảy may quan tâm đến cảm xúc của em, yêu cầu em làm?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.