Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 515: Em làm vậy là vi phạm pháp luật



Con ngươi co lại, anh ta ngước mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ dưới thân: “Cô không phải là Cao Hướng Tình..."

Bởi vì trên ngực Cao Hướng Tình của anh ta có một bông hoa Gesang đỏ như máu!!

Hoa Gesang là họ của anh ta!!

Người phụ nữ này không có!!

Cho nên cô ta không phải!

Lục Ly Dã phiền chán đẩy cô ta ra: “...Cút!!"

Nói xong, anh ta xoay người nằm ở trên giường và ngủ mê man.

...

Hướng Tình gần như cả đêm không hề chợp mắt.

Những lời nói chói tai của Lục Ly Dã tối qua vẫn còn vang vọng bên tai cô.

Chỉ là sau một đêm yên tĩnh, Hướng Tình đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Không quan tâm Lục Ly Dã đối xử với cô thế nào, nhưng đứa trẻ này cũng là của anh ta. Dù sao anh ta cũng là ba của đứa trẻ nên có quyền được biết sự thật, chứ không phải chỉ bởi vì cá tính cô cứng rắn, không chịu thua mà giấu đi thân thế của đứa trẻ.

Trời mới vừa sáng, Hướng Tình đã không muốn nằm thêm nữa.

Cô tùy ý khoác áo ngủ và đi dép ra cửa.

Tóc không kịp chải, cả đêm không ngủ nên mắt khó tránh khỏi bị thâm quầng, trông cô ít nhiều cũng có cảm giác tiều tụy hơn.

Hướng Tình đứng ở ngoài cửa và do dự mấy chục giây, mới nhấn chuông cửa của phòng 2035 bên cạnh.

Chuông cửa vang lên một lúc lâu nhưng không có ai ra mở cửa.

Hướng Tình nghĩ, có thể tối hôm qua anh ta vốn dĩ không ngủ ở đây.

Khi cô cảm giác hơi hụt hẫng và xoay người định về phòng, bỗng nhiên cửa phòng lại mở ra.

Chỉ nghe được một phụ nữ với giọng nói êm ái nhưng còn ngái ngủ hỏi một câu: “Ai vậy?"

Hướng Tình ngẩn người...

Cô quay đầu, chỉ thấy Tần Lịch Lịch với vẻ mặt ngái ngủ, mặc áo ngủ đứng ở cửa.

Cô ấy mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, có lẽ vừa tỉnh dậy nên mắt hơi đỏ, tóc cũng rối bời.

Hướng Tình nhìn cô ấy với vẻ khiếp sợ.

Mà cô ấy rõ ràng cũng bất ngờ khi thấy Hướng Tình xuất hiện. Cô ấy cứ đứng ở cửa một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

"Chị... làm gì vậy?"

Tần Lịch Lịch cuối cùng hoàn hồn, nhíu mày hỏi Hướng Tình.

Hướng Tình kinh ngạc nhìn cô ấy.

Ánh mắt cô xuyên qua cánh cửa khép hờ và nhìn vào bên trong.

Trái tim cô run lên như bị vật gì nặng đánh mạnh vào vậy.

Trong phòng, Lục Ly Dã trần truồng nằm ở đó, trên người chỉ có chiếc chăn bông tùy ý che qua.

Trên mặt đất là quần áo nằm rải rác khắp nơi...

Từ vật riêng tư đến áo khoác...

Hình ảnh bừa bãi lại đầy mờ ám...

Nó quá chói mắt làm cho Hướng Tình... phải nhắm hai mắt lại.

Cô thở hổn hển, mi tâm giật vài cái mới chậm rãi mở mắt ra, vành mắt đã ướt.

"Tối hôm qua, hai người ở cùng nhau sao?"

Hướng Tình hỏi cô ấy, trong giọng nói không ngờ đã có chút nghẹn ngào.

Tần Lịch Lịch thản nhiên nhìn Hướng Tình: “Đã như vậy rồi, tôi nói không phải thì chị có tin không? Có cần tôi lục thùng rác lấy ra cho chị kiểm tra thử có phải là rác sau khi hai chúng tôi làm xong hay không?"

Hai tay Hướng Tình buông thõng xuống, mơ hồ run rẩy.

Tần Lịch Lịch coi như không nhìn thấy: “Nếu chị không còn chuyện gì khác nữa, tôi đi vào trong đây!"

Cô ấy nói xong liền muốn đóng cửa lại.

Nhưng Hướng Tình đã giơ tay ngăn lại: “Các người bắt đầu quan hệ lại từ lúc nào?"

Tần Lịch Lịch phiền não nhíu mày, khoanh tay trước ngực và dựa người lên khung cửa, trả lời cô: “Không nhớ nữa, dù sao cũng được một thời gian rồi! Nói thật, tôi và Ly Dã cũng không phải chỉ mới có tối hôm qua mà còn nhiều lần rồi. Nhưng anh ấy không cho phép tôi nói cho chị biết. Nếu anh ấy không thích thì tôi không nói ra! Nếu hôm nay đã bị chị bắt gặp, vậy tôi cũng chẳng cần phải giấu nữa!"

Hướng Tình không biết mình có nên tin vào lời Tần Lịch Lịch nói hay không, nhưng không quan tâm trước đó bọn họ từng quan hệ bao nhiêu lần, cũng không quan tâm lời cô ấy nói có phải là sự thật không, chỉ có điều hôm nay, vào giờ phút này, cô đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh này.

Cho nên không cần biết trước đó bọn họ rốt cuộc từng có bao nhiêu lần, sau cảnh tượng sáng sớm hôm nay, những điều đó đều đã không còn quan trọng nữa!!

Hướng Tình xoay người đi về.

Chân cô bước từng bước mà cảm thấy không chịu nổi, giống như nặng đến nghìn cân vậy.

...

Tám giờ sáng.

Tuyết trắng đã tan từ lâu, ánh nắng vàng xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng, chiếu vào trong phòng, rơi xuống trên người Hướng Tình đang nằm trên giường, giống như phủ một lớp vải mỏng màu vàng lên cô... Mà cô lại không hề có cảm giác ấm áp, có cũng chỉ là sự lạnh lẽo... lạnh từ gan bàn chân đến đỉnh đầu!

Điều đó làm cho cô không ngừng rùng mình. Cho dù cô có quấn chăn bông dày cũng không có tác dụng.

Trong đầu cô vẫn đang nghĩ về cảnh tượng hai người bọn họ quan hệ kịch liệt tối qua... Suy nghĩ một lát, Hướng Tình rốt cuộc không thể nào chấp nhận nổi, không nhịn được mà ôm mặt gào khóc.

Mà trong phòng bên cạnh.

Lục Ly Dã từ trong giấc ngủ mê man tỉnh lại.

Anh ta khẽ day huyệt thái dương đang đau đớn vì say rượu.

Anh ta khó chịu lật người và nâng mí mắt lên, lại nhìn thấy được... Tần Lịch Lịch nằm ở bên cạnh mình?!!

Con ngươi đen láy của anh ta chợt dại ra.

Sau đó anh ta kịp phản ứng, bỗng nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.

"Ly Dã, anh đã tỉnh rồi sao?"

Giọng nói còn ngái ngủ của Tần Lịch Lịch vang lên từ sau lưng của anh ta, làm cho anh ta không nhịn được khẽ nhíu mày.

Lục Ly Dã phiền não cào mớ tóc rối của mình và lạnh lùng hỏi cô ấy: “Sao cô có thể ngủ ở trên giường tôi chứ?"

Giọng anh ta hỏi hoàn toàn không có chút hơi ấm nào.

Tần Lịch Lịch ngồi dậy theo, ghé vào trên vai của anh ta với vẻ mờ ám: “Anh quên hết chuyện tối hôm qua rồi sao?"

"Không quên! Cậu chủ đây vẫn nhớ rất rõ ràng đã bảo cô cút!"

Lục Ly Dã cảm thấy rất phiền não.

Trong mắt Tần Lịch Lịch lộ vẻ tổn thương: “Đúng, anh bảo em cút, nhưng sau đó em thật sự muốn đi thì anh giữ em lại..."

Mắt Lục Ly Dã nheo lại đầy nguy hiểm.

"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, anh thật sự quên rồi à?"

"Tôi nên nhớ cái gì chứ?!!"

Vẻ mặt Lục Ly Dã cực kỳ khó coi.

"Anh muốn vui vẻ với em..."

"... Thối lắm!!"

Lục Ly Dã nói xong liền đứng lên, nhặt quần áo nằm rải rác trên mặt đất và mặc vào.

Động tác trước sau vẫn vô cùng tao nhã.

Viền mắt Tần Lịch Lịch bỗng nhiên đỏ hoe...

Nước mắt cô ấy lập tức tràn ra: “Nếu như chúng ta thật sự không xảy ra chuyện gì, vậy thứ trên đùi em lại là cái gì..."

Cô ấy nói xong liền nhấc chăn lên, không hề che giấu bản thân ở trước mắt Lục Ly Dã.

Giữa đôi chân trắng mịn còn dính ít chất lỏng màu trắng sữa...

Đôi môi mỏng của Lục Ly Dã mím lại thành một đường thẳng.

Anh ta không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Nói thật, hôm qua anh ta chỉ nhớ rõ mình bảo cô ta đi, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì trong đầu anh ta hoàn toàn trống rống.

Nhưng mặc kệ anh ta có chống chế thế nào, thứ trên đùi cô ta không thể lừa người được.

Lục Ly Dã dựa vào trên sofa châm điếu thuốc và rít vài hơi: “Cô muốn tôi làm thế nào?"

Anh ta hỏi với giọng khàn khàn và khô khốc.

Chân mày anh ta nhíu chặt, tâm trạng có vẻ rất phiền muộn.

Nói thật, anh ta chưa từng nghĩ tới một ngày mình còn có thể lăn lên giường cùng với Tần Lịch Lịch.

Vừa nghĩ tới Cao Hướng Tình, trong lòng anh ta càng thêm lo lắng.

"Em không cần anh làm gì cả..."

Tần Lịch Lịch đứng dậy và mặc quần áo: “Chuyện tối hôm qua đều do em tự nguyện! Hơn nữa, bây giờ đã là thời đại nào rồi, cũng không cần nói với chuyện có chịu trách nhiệm hay không!"

"... Ừ."

Lục Ly Dã thì thào một tiếng, lại rít vài hơi thuốc, cố gắng dùng mùi thuốc lá làm tê dại cảm giác không thoải mái trong lòng mình.

"Vậy em đi trước đây..."

Tần Lịch Lịch không tiếp tục quấn quít lấy anh ta, sau khi mặc quần áo vào xong liền dứt khoát rời đi.

Điều này làm cho Lục Ly Dã hơi bất ngờ.

Tần Lịch Lịch quả thật không giống với loại phụ nữ dứt khoát như vậy!

...

Vào buổi trưa…

Hướng Tình đi ra khỏi phòng và định trả phòng.

Nhưng cô không ngờ mình mới mở cửa ra, đã gặp phải Lục Ly Dã vừa từ trong phòng đi ra.

Hai người gặp nhau, bầu không khí lập tức rơi vào tình cảnh lúng túng.

Vì suốt đêm không ngủ lại thêm vừa khóc, tinh thần Hướng Tình tương đối mệt mỏi, lúc này mắt cô vừa sưng lại vừa đỏ, thâm quầng giống như mắt gấu mèo vậy.

Nhìn cô như vậy ít nhiều cũng có chút thê thảm.

Lục Ly Dã nhìn cô và không nhịn được nhíu mày, một lát sau mới trầm giọng nói: “Có phải em còn chưa ăn sáng đúng không?"

Hướng Tình rũ mắt xuống không nhìn anh ta, cũng không lên tiếng.

Chỉ là trong lúc lơ đãng, đôi mắt cô lại đỏ hoe.

"Chúng ta cùng ăn đi. Ba mẹ đang chờ ở phòng tiệc dưới tầng một rồi."

Lục Ly Dã mời cô.

Trong lòng anh ta vẫn cảm thấy áy náy về chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

Cho dù sau khi biết cô đã mang thai đứa con của Morri, trong lòng anh ta vẫn không yên tâm về cô.

"Không cần!"

Hướng Tình liền vội vàng lắc đầu.

Cô kéo chặt chiếc áo khoác trên người và liếc nhìn anh ta, nước mắt đã dâng lên, khẽ nói: “Em không thích hợp để ngồi ăn cơm với nhà anh... Em còn có việc phải đi trước. Cám ơn anh hôm qua đã giúp em thuê phòng này. Khi nào có cơ hội, em sẽ trả lại tiền cho anh..."

Hướng Tình nói xong liền bước nhanh rời đi.

"Cao Hướng Tình..."

Lục Ly Dã gọi cô.

Nhưng Hướng Tình không hề quay đầu lại.

Cô không quay đầu lại là bởi vì...

Nước mắt cô đã rơi đầy mặt.

Nước mắt thấm ướt vạt áo...

Cô không muốn dáng vẻ chật vật của mình xuất hiện ở trước mắt anh ta...

Trong bệnh viện.

Tần Lịch Lịch tìm người bạn làm bác sĩ phụ khoa của mình: “Chị giúp em làm thụ tinh nhân tạo đi."

"Cái gì?"

Bác sĩ họ Bạch đã quen biết với Tần Lịch Lịch nhiều năm, lúc trước hai người không ở cùng một thành phố nên ít qua lại. Hai năm trước, Tần Lịch Lịch đến thành phố A nên bọn họ mới gặp gỡ nhau nhiều hơn.

"Em muốn có con!"

Tần Lịch Lịch hơi kích động nói: “Em muốn có đứa con của Lục Ly Dã! Đây là tinh trùnh do em lấy được của anh ấy, chị giúp em đi!"

"Em điên rồi..."

Bác sĩ Bạch mắng cô ấy và khẽ nói: “Em có biết việc trộm t*ng trùng như vậy là hành vi trái pháp luật hay không?!"

"Chị không nói, em không nói thì sẽ chẳng có ai biết đâu!! Tối hôm qua em đã lừa anh ấy trót lọt rồi! Đến lúc đó, em chỉ cần một mực khẳng định đứa nhỏ này chính là kết quả tối hôm qua, anh ấy có thể nói gì chứ?"

"Em điên thật rồi!!"

Bác sĩ Bạch không đồng ý lắc đầu: “Chuyện này mà để lộ ra ngoài thì cái áo khoác trắng trên người chị đây cũng sẽ phải cởi ra mất!"

"Chị! Chuyện này có liên quan tới hạnh phúc của em gái chị đấy!! Em hứa với chị, sau khi thành công, em sẽ đưa chị 350 triệu để cảm ơn, có được không?"

Tần Lịch Lịch năn nỉ cô ta.

Bác sĩ Bạch khẽ nhíu mày nhưng không vội mở miệng, rõ ràng hơi do dự.

"Chị Bạch! Chị hãy giúp em lần này đi!!"

Thấy bác sĩ Bạch hơi do dự, Tần Lịch Lịch giả vờ đáng thương và vội vàng nhờ cậy.

"Em gái, không phải chị không muốn giúp em. Cho dù chuyện này thành công thì thế nào? Em mang thai con của anh ta lại có thể làm sao? Anh ta có thể lấy em à? Trước đây em cũng không phải chưa từng vì chuyện này mà chịu thiệt, bây giờ còn thế nữa, em cần gì phải làm như vậy chứ?"

"Không! Lần này sẽ không giống với lần trước!!"

Tần Lịch Lịch lắc đầu, nghiêm túc phân tích: “Lúc trước, bọn em vẫn chỉ là học sinh nên căn bản không thể nói gì tới chuyện chịu trách nhiệm. Nhưng bây giờ thì khác. Bọn em đều là người trưởng thành, anh ấy cũng đã trưởng thành, là lúc nên gánh vác trách nhiệm. Em nghĩ cho dù anh ấy thật sự không yêu em cũng sẽ không đùn đẩy trách nhiệm nữa. Đương nhiên, nếu như anh ấy thật sự không chịu trách nhiệm thì em vẫn còn có chiêu khác. Em sẽ nói cho ba mẹ của anh ấy biết. Khi ba mẹ anh ấy biết chuyện em mang là thật, chị nói xem có ông bà nào lại cam lòng giết chết đứa cháu của mình chứ? Hơn nữa, em mang thai lần này là lần thứ hai. Nếu nhà bọn họ thật sự đối xử với em như vậy lại không cảm thấy áy náy sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.