Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 520: Không phải thương lượng mà là ra lệnh



Cho nên, lúc này Lục Ly Dã phải đề phòng hơn.

Người của Tống luôn đi theo Tần Lịch Lịch, phát hiện cô ấy đang nằm trong bệnh viện giữ thai.

Sau khi biết được điều này, Tống không dám chậm trễ, vội vàng thông báo với Lục Ly Dã: “Hình như cái thai của Tần Lịch Lịch không ổn, mấy ngày qua vẫn nằm ở trong bệnh viện dưỡng thai, cũng không thấy cô ta nói muốn bỏ đứa trẻ."

Ở đầu kia của điện thoại, Lục Ly Dã cười lạnh: “Đây chính là lợi thế duy nhất để cô ta gả vào nhà họ Lục, cô ta sẽ cam lòng bỏ nó sao? Tạm thời cậu cứ điều tra giúp tôi xem cô ta rốt cuộc có vấn đề gì, tại sao phải nằm viện!"

"Vâng!"

Lục Ly Dã cúp máy, trở về phòng bệnh của Hướng Tình.

Khi luật sư Ngô nhìn thấy được người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện, trong lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.

Cho dù người đàn ông này không nói gì, nhưng trên người phát ra khí thế đủ cho người ta không rét mà run.

"Luật sư Ngô?"

Morri cuối cùng cũng lên tiếng.

Ngón tay thon dài không rõ vô tình hay cố ý cứ gõ lên mặt bàn, hỏi cô ta: “Cô chính là luật sư đại diện cho vợ tôi sao?"

Luật sư Ngô hắng giọng, cố làm mình bớt khẩn trương, gật đầu: “Đúng vậy!"

"... Ừ."

Morri nói khẽ một tiếng và nhìn chằm chằm vào cô ta. Bỗng nhiên ngón tay anh ta ngừng gõ xuống mặt bàn: “Vậy cô cảm thấy cô có bao nhiêu phần trăm thắng được vụ kiện này?"

"Nói thật là 90%!"

Morri cười: “Rất tốt, tôi thích sự thành thật của cô! Nhưng tôi cho cô biết, tôi thấy tỉ lệ thắng vụ kiện này của cô là âm 100%!!"

"..."

Khi luật sư Ngô muốn hỏi một câu, anh dựa vào đâu mà chắc chắn như thế lại thấy anh ta giơ tay lên. Chỉ thấy Ngô Dữ Sinh cầm theo một vali đi đến, trực tiếp mở ra ở trước mặt luật sư Ngô: “Tôi trước sau vẫn tin tưởng trên thế giới này không có vấn đề gì mà không giải quyết được bằng tiền! Luật sư Ngô, vợ tôi cho cô bao nhiêu, tôi trả cô gấp mười lần! Mà tôi chỉ cần một điều kiện, đó chính là cô nghĩ cách thua vụ kiện này!! Sau khi thành công, tôi sẽ đưa cô một khoản tiền nữa!"

"Ngài Mạc đang hối lộ tôi sao?"

Trong lòng bàn tay luật sư Ngô đã ướt sũng mồ hôi: “Ngài Mạc, về chuyện này ngài để cho tôi suy nghĩ một chút đã. Dù sao thua một vụ kiện cũng không phải là chuyện nhỏ đối với chúng tôi!"

"Luật sư Ngô! Tôi nghĩ cô còn chưa biết rõ vài điều. Ngài Mạc của chúng tôi ngồi ở đây không phải đang thương lượng với cô về chuyện này, mà là... ra lệnh!! Nếu cô thức thời một chút sẽ không có hại gì cho cô cả!"

Ngô Dữ Sinh có “lòng tốt” nhắc nhở luật sư ngồi đối diện.

Luật sư Ngô cắn môi, không nói một lời.

Morri ngược lại cũng không vội, ngón tay thon dài tùy ý gõ lên mặt bàn, gương mặt lạnh lùng còn thản nhiên nói: “Cô Ngô, tôi không có nhiều thời gian, cho cô ba phút cuối cùng để suy nghĩ."

Anh ta vừa nói dứt lời, hai bên đều không nói gì nữa.

Trong văn phòng rơi vào sự yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ nghe tiếng đồng hồ trên tường phát ra những tiếng "tích tắc", mỗi tiếng lọt vào trong tai của luật sư Ngô đều có vẻ đặc biệt áp lực.

Thời gian trôi qua từng giây một...

Trên bàn, cát chảy xuống không ngừng.

Khi ba phút gần sắp kết thúc...

"Được!"

Luật sư Ngô cuối cùng gật đầu: “Được, ngài Mạc, tôi đồng ý với ngài!"

Bất kể là đối mặt với tiền tài hay thế lực của anh ta, thật ra cô ta đều không có sự lựa chọn nào khác. Anh ta cho cô ta ba phút suy nghĩ cũng chỉ xuất phát từ phép lịch sự mà thôi.

Đôi môi Morri đang căng ra thành một đường thẳng, lúc này hơi cong lên có vẻ thả lỏng.

Ngô Dữ Sinh đẩy va li đến trước mặt luật sư Ngô: “Luật sư Ngô là một người thức thời. Sau khi chuyện này xong, tổng giám đốc Mạc sẽ không bạc đãi cô! Mặt khác, mong cô yên tâm, chuyện tổng giám đốc Mạc tới tìm cô hôm nay, ngoại trừ ba chúng ta ra sẽ không có người thứ tư biết chuyện này."

"... Được."

Vẻ mặt luật sư Ngô có phần tái nhợt, lúng ta lúng túng khẽ gật đầu.

"Nếu đã vậy, chúng tôi cũng không quấy rầy luật sư Ngô nữa, cô cứ làm việc đi!"

Morri nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài.

"Tổng giám đốc Mạc đi thong thả!"

Luật sư Ngô vội vàng đứng dậy đưa tiễn.

Morri dẫn theo Ngô Dữ Sinh và thuộc hạ của mình lái xe rời đi.

Lục Ly Dã hẹn Tống ở quán cà phê trước Cục cảnh sát.

"Anh Dã! Có tin tức, nhưng em chỉ sợ nói ra tin tức này thì anh sẽ... không chịu nổi."

Tống nói xong liền cầm cốc nước bên cạnh uống ực một hớp.

Lục Ly Dã dựa lưng vào sô pha, khoanh tay lại: “Nói đi, tình hình thế nào?"

"Tần Lịch Lịch này thật sự rất biết cách tính toán!"

"Nói trọng điểm!"

Rõ ràng anh ta không có hứng thú biết Tần Lịch Lịch rốt cuộc là người thế nào!

Hứng thú duy nhất của anh ta là chuyện liên quan giữa bọn họ.

"Là như vậy, em tìm anh em theo dõi cô ta ở trong bệnh viện nhiều ngày, hơn nữa cũng nghĩ cách lấy được ADN của đứa trẻ trong bụng cô ta để tiến hành so sánh với anh. Đứa bé kia đúng là con của anh..."

Lục Ly Dã nghe nói thế thì khẽ nhíu mày, nét mặt rõ ràng không vui, ánh mắt trầm xuống: “Nói tiếp."

"Chúng em theo dõi ở trong bệnh viện ba ngày mới điều tra ra được nguyên nhân cô ta nằm viện là vì cái thai dường như không ổn. Ban đầu bọn em dự định dừng ở đây, nhưng không ngờ có một lần vô tình lại để cho anh em của em nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa cô ta và bác sĩ chính của cô ta. Anh đoán thế nào..."

Nói đến đây, trên mặt Tống còn có vẻ hưng phấn nói không nên lời.

"Đừng úp úp mở mở với tôi nữa, nói đi!"

"Nội dung cuộc nói chuyện chính là... liên quan tới vấn đề thụ tinh nhân tạo!!"

"Thụ tinh nhân tạo??"

Đôi mắt Lục Ly Dã sáng lên, bỗng nhiên có hứng thú với đề tài này.

"Đúng vậy! Hóa ra đứa trẻ trong bụng Tần Lịch Lịch lại là do thụ tinh nhân tạo! Hơn nữa, đứa trẻ trong bụng của cô ta dường như đặc biệt không ổn, dù sao cũng là thụ tinh nhân tạo nên có thể sẽ bị sinh non bất kỳ lúc nào!"

"Cho nên..."

Lục Ly Dã nhếch môi, cười lạnh: “Bây giờ cô ta căn bản không cần biết đứa trẻ này cuối cùng có sinh ra được hay không, chỉ cần thuận lợi gả vào nhà họ Lục chúng tôi trước khi đứa trẻ bị sinh non là được!"

Sâu trong đôi mắt tối tăm của anh ta hiện lên sự thâm trầm lại sắc bén, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống mặt bàn thủy tinh không theo tiết tấu nào, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện gì đó, lại dường như không nghĩ gì cả.

Một lúc lâu sau, anh ta hỏi Tống: “Lục Ly Dã tôi nhìn giống với kẻ tàn phế dễ dàng bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy sao?"

Tống nuốt nước bọt: “Dĩ nhiên không phải."

"Còn có một việc nữa..."

Đôi mắt Lục Ly Dã nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, hai tay khoanh trước ngực và nói tiếp: “Bây giờ tôi còn muốn biết rõ ràng một chuyện nữa! Chính là chuyện liên quan tới đêm tôi say rượu. Có phải tôi và cô ta thật sự đã xảy ra quan hệ hay không?"

"Anh Dã, chẳng lẽ bản thân anh thật sự không nhớ gì về chuyện này sao?"

Lục Ly Dã khẽ nhíu mày: “Theo lẽ thường mà nói, nếu ở trong tình huống một người đàn ông thật sự uống say chẳng khác nào đống bùn nhão như tôi, lẽ nào năng lực đó thật sự không có bất kỳ ảnh hưởng gì sao?"

Tống lắc đầu: “Em không biết. Từ trước đến nay em chưa từng thử qua! Nếu không để tối nay em về thử với Liên Vân trước, ngày mai sẽ báo lại cho anh biết vậy?"

"..."

Lục Ly Dã liếc nhìn anh ta: “Rượu vốn ảnh hưởng tới năng lực của đàn ông, hơn nữa đêm hôm đó tôi uống say như vậy nên căn bản không có bất kỳ hứng thú nào, nữa là đối mặt với cô ta!"

Lục Ly Dã gõ xuống mặt bàn: “Chuyện này giao cho cậu, cậu nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng giúp tôi!"

"Hả?"

Tống nhận được nhiệm vụ này thì đầu lập tức muốn to ra: “Anh Dã, anh làm vậy chẳng phải là làm khó em sao? Đêm hôm đó anh là người trong cuộc còn không biết rõ tình hình, vậy em làm sao..."

Bi kịch!

Tống gãi đầu: “Được rồi, được rồi, chuyện này cứ giao cho em! Em sẽ nghĩ cách tìm người tới gặp bác sĩ chính kia để thăm dò một chút, xem cô ta có thể biết được tin tức gì không."

"Ừ. Nhưng cho dù cô ta có biết tin tức cũng sẽ không tùy tiện để lộ cho người ngoài biết đâu! Cậu phải biết, dù sao chuyện trộm t*ng trùng cũng không phải là chuyện nhỏ!"

"Vậy em nên làm thế nào chứ?"

Lục Ly Dã suy nghĩ một lát lại gõ xuống bàn một cái, đôi môi mỏng cong lên, thoáng lộ ra một nụ cười đầy tính toán: “Thôi đi, chuyện này tạm thời cứ để đó đã! Nó không quan trọng, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."

"Hả? Vậy anh Dã, anh định làm gì với đứa bé? Nếu nó thật sự được sinh ra thì anh có chịu trách nhiệm không vậy?"

"Vẫn là câu nói kia, đứa trẻ thật sự sinh ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm! Nhưng người phụ nữ này... Cho dù Lục Ly Dã tôi có độc thân cả đời cũng sẽ không cưới cô ta! Về phần chuyện cô ta cấu kết với bác sĩ trộm t*ng trùng... A! Dám đùa giỡn Lục Ly Dã tôi trong lòng bàn tay, như vậy bọn họ chắc hẳn đã sớm đoán được hậu quả của mình rồi chứ?!!"

Lục Ly Dã vừa nói dứt lời thì điện thoại để bên cạnh tay lại đổ chuông.

Đó là do Lý Vân Họa - mẹ của anh ta gọi tới.

"Mẹ."

"Ly Dã, mẹ hỏi con mấy chuyện, bây giờ con phải nói thật cho mẹ biết!"

Trong điện thoại, thái độ của Lý Vân Họa đặc biệt nghiêm túc.

Điều này làm cho thái độ của Lục Ly Dã không thể không nghiêm chỉnh, thần kinh cũng hơi căng thẳng nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên: “Vâng, mẹ cứ hỏi đi."

"Có phải Hướng Tình đã sớm kết hôn với người khác, đúng không?"

Không khó nghe ra được sự bi thương trong lời nói của Lý Vân Họa.

"Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy?"

"Con phải trả lời mẹ, có đúng hay không!"

Lục Ly Dã im lặng vài giây mới nói: “Đúng..."

"Thì ra là thế! Cho nên ngày đó hai đứa mới kỳ lạ như vậy, cho nên hai đứa mới chia tay..."

"Mẹ, sao mẹ biết được chuyện này? Hướng Tình tự nói với mẹ sao?"

"Mẹ còn có một việc nữa muốn hỏi con!"

"Được, mẹ cứ hỏi tiếp đi."

"Có đúng là con làm cho một người phụ nữ tên là Tần Lịch Lịch mang thai không? Hơn nữa, đây còn không phải là lần đầu. Trước đó cô ta trước từng sinh non con của con một lần rồi, có đúng không?!"

Ở trong điện thoại, thái độ của Lý Vân Họa đặc biệt nghiêm khắc.

Con ngươi của Lục Ly Dã chợt co lại, hiện lên vẻ sắc bén và nguy hiểm: “Mẹ, cho nên việc Hướng Tình kết hôn và Tần Lịch Lịch có thai đều do Tần Lịch Lịch nói cho mẹ biết sao?"

A! Xem ra cô gái này thật sự rất sốt ruột.

Chắc là sợ đứa trẻ trong bụng không giữ được nữa!

"Đúng vậy, cô ta gọi điện thoại nói cho mẹ biết, còn nói con căn bản không định cưới cô ta cho nên cô ta tính bỏ đứa nhỏ này! Ly Dã, mẹ không quan tâm con nghĩ gì về cô gái này, nhưng đứa bé trong bụng cô ta vô tội! Hơn nữa người ta đã mang thai đứa con của con lần thứ hai. Nếu con dám để cho cô ta phá thai, bố con chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con đâu! Bây giờ ông ấy đã bị con làm cho giận đến mức sắp chết rồi đấy!!"

Xem ra thủ đoạn của Tần Lịch Lịch này thật sự không thấp!

Biết trong lòng mỗi người già đều thương tiếc con cháu của mình, bản thân cô ta không làm gì được anh ta nên quyết định dùng người nhà để tạo áp lực với anh ta!

Xem ra Lục Ly Dã thật sự đã coi thường cô gái này rồi!

"Mẹ, mẹ đừng quan tâm tới chuyện này nữa. Mẹ cứ giúp con khuyên nhủ bố con là được. Chuyện này không liên quan đến bố mẹ, không cần phải vì con mà phiền lòng nhiều như vậy làm gì! Còn nữa, sau này bố mẹ đừng tùy tiện tin lời người phụ nữ kia nói! Mẹ biết chưa?"

"Cái gì mà chuyện không liên quan đến bố mẹ chứ? Sao con có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy được? Đứa trẻ trong bụng người phụ nữ kia chính là con cháu của nhà họ Lục chúng ta!! Chẳng lẽ con lại muốn để cho cô ta tiếp tục phá thai sao? Mẹ cho con biết, con làm ra chuyện oan nghiệt này nhiều lần thì sẽ bị ông trời trừng phạt đấy!!"

Lời Lý Vân Họa nói thật sự động đến vết thương trong lòng Lục Ly Dã.

Giống như lời mẹ anh ta nói, ông trời thật sự không có chút tình nghĩa gì với anh ta, trừng phạt anh ta nặng nề, làm cho anh ta mất đi đứa con trai của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.