Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 524: Không xứng nói yêu



Bác sĩ Bạch rốt cuộc cũng chịu nói, bàn tay gõ gõ trên bàn từng nhịp: “Trước đó vài ngày Tần Lịch Lịch có đem theo t*ng trùng của bạn trai cô ấy tới đây, muốn tôi giúp cô ấy thụ tinh nhân tạo, tôi không đồng ý! Nhưng cô ấy vẫn cầu xin tôi, cuối cùng… cô ấy nói sau khi xong việc sẽ cho tôi 30 triệu, tôi liền đồng ý.”

Bác sĩ Bạch cũng không biết người đàn ông đang ngồi trước mặt mình chính là bạn trai mà Tần Lịch Lịch nói!

“Vì sao không muốn giúp cô ta? Anh cho rằng đó là t*ng trùng trộm được, cho rằng đó là việc sai trái, đúng không?”

“Đúng!”

“Vậy cô ta có nói cho anh biết cô ấy trộm như thế nào không?”

“...Có.”

“Cô ta đã lấy nó như thế nào?”

Đáp án này, Lục Li Dã vẫn luôn muốn biết.

“Thật ra bạn trai của Tần Lịch Lịch không yêu cô ấy, hoặc nên nói là, người đó còn không được coi là bạn trai, vẫn luôn từ chối làm chuyện đó với cô ta, theo như tôi nghe kể lại, buổi tối hôm đó, anh ta uống say bất tỉnh, không muốn đụng vào cô ta, sau đó cô ta cố ý sáp lại dụ dỗ, dùng tay và miệng giúp anh ta ‘giải quyết’, anh là đàn ông, hẳn hiểu rõ chuyện này, cơ thể đàn ông không thể khống chế, chẳng cần tắm cũng lấy được t*ng trùng một cách đơn giản. Cho nên tối đó cô ấy đã cố lừa người đàn ông kia, khiến anh ta cho rằng hai người họ đã phát sinh quan hệ, sau đó một hôm cô ấy tới tìm tôi, nhờ tôi giúp….”

“Sao cô ta lại kể hết mọi chuyện cho anh?”

“Tôi nói rồi, chúng tôi là bạn bè!”

“Được rồi! Tôi chỉ hỏi đến đây thôi!”

Lục Li Dã nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng, bệnh nhân khác đi vào.

Anh đi ra sảnh lớn, hỏi một đồng nghiệp cùng tiếp nhận vụ án: “Có lấy được đơn ủy quyền thụ tinh nhân tạo không?”

“Có! Bên trên có chữ ký của Tần Lịch Lịch và bác sĩ Bạch.”

“Được. Đưa cho tôi, cảm ơn!”

Lục Li Dã đưa tay ra, nói lời cảm ơn, nhận lấy chứng cứ rồi vui mừng trở về phòng làm việc.

Hiện giờ, bọn họ lại có thêm một chứng cứ mới nữa.

Mà bên chỗ Hướng Tình cũng tiến hành khá thuận lợi.

Theo chỉ dẫn của Lục Li Dã, cô gợi cho quản gia nói trước, đúng là chỉ tốn chút công sức đã có được đáp án cô muốn, nhưng trái với suy nghĩ của họ, quản gia từ chối ra làm chứng trước tòa.

Lấy được chứng cứ mình cần, Hướng Tình đương nhiên sẽ không làm khó quản gia nữa.

“Chú Trần, sau này cháu sẽ không quay lại biệt thự này nữa.”

Quản gia Trần thở dài: “Cô chủ, thật ra cậu Morri thật lòng yêu cô, cô cần gì phải đối đầu với cậu ấy trước tòa? Vợ chồng với nhau, có gì không thể nói chuyện được sao?”

Hướng Tình cười cười, không nói thêm gì nữa: “Chú Trần, vậy thì cháu cũng không quấy rầy chú nữa, cháu đi đây…”

Hướng Tình định đi, nhưng lại nghĩ tới điều gì, vội quay người trở lại: “Đúng rồi, cháu vừa nhớ ra, có quên mấy thứ ở phòng trên lầu.”

Cô nhớ còn giấy tờ khám thai đặt trên tủ đầu giường, lúc ấy mới vừa ra khỏi bệnh viện đã bị Morri đưa tới đây, không cẩn thận để quên ở chỗ này.

Hướng Tình không biết giấy khám thai đó còn có tác dụng hay không, nhưng giữ lại vẫn hơn, nói không chừng trên tòa có lúc dùng đến thì sao?

Đương nhiên, dù không có tác dụng, Hướng Tình vẫn cần giữ lại.

Đó đối với cô mà nói, chính là một kỷ niệm, là kỷ niệm cả đời.

Hướng Tình lên lầu tìm giấy khám thai của cô, nhưng tìm một lượt không thấy.

Cô nhớ rõ mình để trên tủ đầu giường. Có khi nào bị Morri phát hiện rồi lấy đi không? Sợ cô thật sự sẽ mang lên tòa làm bằng chứng sao?

Hướng Tình nghĩ vậy, liền đi thẳng tới phòng làm việc của Morri.

Cô gần như lục tung phòng làm việc lên, tìm một lượt, cũng không tìm thấy, mà lại thấy một ngăn kéo bị khóa.

Hướng Tình có cảm giác, thứ cô muốn tìm ở bên trong đó!

Cho nên, bây giờ cô cần mở ngăn kéo này ra.

Cô liền đi tìm nhíp và kéo, trực tiếp cạy khóa.

Tuy cô biết hành động của mình có chút đáng khinh, nhưng sau khi nhìn thấy những thứ trong ngăn kéo… Áy náy và lo lắng trong lòng cô lập tức tan thành mây khói, đọng lại chỉ có tức giận và buồn bực.

Trong ngăn kéo, có một xấp tư liệu.

Bên trong có kết quả khám thai của cô, nhưng kết quả này hoàn toàn khác với kết quả trước đó của cô.

Trên kết quả cho thấy, đứa trẻ trong bụng đang phát triển tốt, nhưng chịu tác động của thuốc, tạm thời bị sốc.

Tạm thời bị sốc…

Có ý gì?

Chẳng khác gì chết non? Nhưng cũng không phải thật sự chết?!

Hướng Tình cầm tài liệu, tay run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, tiếp tục xem xuống dưới… Ngay bên dưới là thỏa thuận giữa anh ta và bác sĩ. Một bên là bác sĩ kiểm tra thai nhi cho cô… Một bên là bác sĩ phụ sản của bệnh viện nhà họ Cao!

Ngay cả bác sĩ của bệnh viện nhà họ cũng bị tên Morri đó mua chuộc!

Mà đứa con trong bụng cô, kết quả kiểm tra, rõ ràng chỉ là…. tạm thời bị sốc!

Mà bác sĩ lúc đó nói với cô như nào? Là chết rồi!

Đứa trẻ trong bụng cô, không thể cứu nổi, chết rồi!

Lúc ấy Hướng Tình mạnh mẽ ký tên mình xuống đơn xin bỏ thai.

Cho nên….

Sau một loạt chuyện này, con của cô có khả năng, thật ra…

Vẫn còn sống!

Là bọn họ nghĩ kế, làm một đứa trẻ còn sống coi như đã chết rồi, sau đó lấy ra khỏi bụng cô?!

Mà tất cả chuyện này…

Đầu sỏ mọi tội lỗi chính là anh ta, Morri?

Hướng Tình run người, ngón tay lạnh ngắt cầm tài liệu, lạnh thấu vào tận trong lòng cô, cả người giống như bị đóng băng. Hướng Tình thở hắt ra, mặt trắng bệch không còn chút máu nào, hốc mắt đỏ bừng, đáy mắt toàn là căm hận, nhưng không thể khóc ra một giọt nước mắt nào.

Đôi tay cầm tài liệu siết chặt lại, giống như muốn vò nát thứ trong tay.

Cô tức giận hít thở từng hơi, muốn khóc, lại phát hiện, căn bản là không khóc được.

Quá đau, nước mắt đều cạn rồi…

Hướng Tình cố gắng kiềm chế, bình tĩnh lại, nhanh tay rút điện thoại trong túi áo ra.

Mở chức năng máy ảnh trong điện thoại, cô bấm chụp lại tài liệu, tay cầm điện thoại run bần bật, rất nhiều bức bị rung nhòe, sau đó cô dứt khoát dùng hai tay nắm chặt điện thoại, “tách tách” vài tiếng, chụp lại tài liệu trong tay, rồi nhanh chóng gửi cho Lục Li Dã, lấy bằng chứng trước.

Lục Li Dã rất nhanh liền gọi điện tới: “Em vừa gửi cho anh cái gì vậy?”

Cảm xúc của anh cũng không bình tĩnh hơn Hướng Tình là bao.

Giọng nói của cô run rẩy, cố nói ra vài từ: “Em… xử lý xong… sẽ nói cho anh…”

Nói xong cô liền cúp máy, vừa đúng lúc Morri đi tới.

Ngay khi nhìn thấy mấy tờ tài liệu trên tay cô, khuôn mặt vốn bình tĩnh hiện lên vài phần hoảng loạn.

“Em đang tìm cái gì vậy?!”

Morri bước nhanh tới, muốn lấy lại tài liệu trong tay Hướng Tình, lại bị cô mạnh mẽ tránh thoát.

“Morri...”

Giọng nói của Hướng Tình vẫn còn run rẩy, hai mắt đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, đáy mắt khô khốc toàn là tia máu: “Đây là cái gì?”

“Đây là cái gì…”

Cô lặp lại câu hỏi với anh ta.

“Em đưa nó cho tôi!”

Sắc mặt Morri vẫn lạnh lùng như cũ, không có nhiều thay đổi, giọng nói lạnh lùng, cảm giác cực kỳ bức người.

Hốc mắt Hướng Tình bỗng ướt đẫm, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, nước mắt đau đớn như vỡ đê chảy ra: “Anh nói cho tôi biết đi, đây là cái gì?! Đây là cái gì…”

Hướng Tình gào to, phẫn nộ đem tài liệu trong tay đập thẳng vào khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc của anh ta.

Lập tức, mấy tờ tài liệu bay đầy xuống đất...

Mấy tờ giấy trắng tung bay trước mắt, rất giống như tiền giấy bay trong tang lễ, khiến tim cô đau đớn, đau thắt cả ruột gan: “Là anh, là anh hại chết con tôi! Anh là đồ xấu xa, xấu xa…”

Hướng Tình giống như trở nên điên dại, bổ nhào vào người Morri, đôi tay nhỏ túm chặt lấy tay anh ta, hai mắt đỏ ngầu, mất khống chế gào lên: “Sao anh lại làm vậy? Tại sao!!!”

Morri đau đớn nhắm hai mắt lại, đưa tay ra, muốn ôm cô, nhưng vừa chạm vào bả vai run rẩy của cô, lập tức nghe “bốp” một tiếng, Hướng Tình tát mạnh vào mặt anh ta, khiến gương mặt tuấn tú lệch về một bên, trên má hiện rõ lên năm dấu tay hồng hồng.

“Morri, anh là người ghê tởm nhất mà tôi từng gặp, người đáng sợ nhất! Không, anh căn bản không phải người, là ác quỷ…”

Sao anh ta có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hại chết đứa con trong bụng cô!!?

Hướng Tình bỗng nghĩ tới lúc sau khi phá thai, thai nhi được cô ôm trong lòng bàn tay vẫn lưu lại hơi ấm, liền cảm thấy tim như bị xé rách.

Đôi môi tái nhợt run rẩy: “Đời này… Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

Cô nói xong, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cho dù sắp bật máu, cô cũng không cảm thấy đau.

Cô lê bước…bước từng bước nhỏ ra ngoài.

Đột nhiên bị một vòng tay rắn chắc bá đạo kéo lại, kéo cô vào trong ngực của Morri.

“Tôi yêu em…”

Anh ta nói.

Giọng nói trầm thấp, ngắt quãng, như phát ra từ tận trái tim, còn có chút khó khăn: “Hướng Tình, anh yêu em, cho nên mới không thể chấp nhận dù là một chút dơ bẩn…”

“Bốp...”

Hướng Tình đột nhiên xoay người, lần nữa không do dự tát lên mặt anh ta: “Bẩn sao? Nó bẩn sao? Morri, đó là con tôi! Là cốt nhục của tôi! Yêu tôi? Anh nói anh yêu tôi?”

Mắt Hướng Tình đỏ lên, cười lạnh: “Tình yêu anh dành cho tôi thật khiến người khác ghê tởm! Anh, căn bản không xứng nói yêu…”

Hướng Tình nói xong, xoay người ra khỏi phòng của Morri.

Sau khi rời khỏi biệt thự của anh ta, không biết cô làm như nào lại tới được biệt thự của Tống, cô chẳng nhớ gì cả.

Liên Vân mở cửa ra, nhìn thấy Hướng Tình thì lập tức hoảng sợ.

“Chị Hướng Tình, chị… chị bị sao vậy?”

Sắc mặt của cô trắng bệch dọa người.

Ánh mắt dại ra, ảm đạm không chút tia sáng.

Còn chưa kịp vào nhà, Hướng Tình chợt thấy trước mắt tối sầm, cả người nhũn ra ngất xỉu.

“Tống! Tống! Mau ra đây! Chị Hướng Tình ngất xỉu rồi!”

Liên Vân đỡ Hướng Tình, đứng ngoài cửa gọi lớn.

Tống nghe tiếng chạy tới, ôm ngang người Hướng Tình bế lên, vừa đi vào nhà vừa nóng nảy hỏi Liên Vân: “Chị ấy sao vậy? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.