Dứt lời, Liên Vân vội cầm điện thoại bên cạnh lên, gọi ngay tới phòng khám gần đó.
"Cô mau gọi điện thoại cho anh Dã đi."
Tống nói liền một hơi, bảo Liên Vân gọi điện cho Lục Li Dã.
Liên Vân không hề chần chừ, lập tức bấm điện thoại gọi cho Lục Li Dã.
Nhưng kết quả vẫn không có ai nghe điện thoại.
"Thế nào rồi?"
"Không có ai nghe máy."
"Vậy đợi lát nữa hãy gọi lại, cô mau đi chuẩn bị ít nước ấm."
"Vâng."
Ở quán bowling bên này.
Morri đang liên tục ném bóng để trút hết khó chịu, dày vò trong lòng mình.
Lời Hướng Tình vẫn còn vang vọng bên tai.
"Morri, anh là kẻ đáng sợ, đáng ghê tởm nhất mà Cao Hướng Tình tôi từng gặp trong cuộc đời này. Không, anh căn bản không phải là con người, anh chính là ác quỷ."
"Tình yêu anh dành cho tôi thật khiến người ta chán ghét. Người như anh căn bản không xứng nói đến tình yêu."
"Đời này... tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
"Ầm"
Một quả bóng nhanh chóng lăn vào trong rãnh, một quả bóng khác lăn đuổi theo ngay sau nó.
Trong quán bowling yên tĩnh, từng tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, tiếng sau còn đinh tai hơn tiếng trước.
"Cậu Lê, cậu không thể đi vào."
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ngăn cản của đàn em.
Morri quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Li Dã đã xông qua đàn em của anh ta, từ bên ngoài đi vào.
Anh vừa đi, vừa cởi áo vest trên người ra, tiện tay ném thẳng xuống đất.
Cởi xong áo khoác, anh lại bắt đầu tao nhã cởi cúc áo phía dưới cổ áo sơmi, rồi đến ống tay áo... cuối cùng, anh đứng thẳng trước mặt Morri, còn không đợi anh ta kịp phản ứng thì“bụp” một cái Lục Li Dã đã đấm mạnh vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh ta.
Morri lùi về phía sau hai bước, mũi bị đấm một đấm, nếu nói không đau thì chắc chắn là giả.
Anh ta sờ mũi mình, cười lạnh: "Anh muốn đấu một trận giữa những người đàn ông phải không, tôi sẵn sàng tiếp."
Dứt lời, anh ta vung nắm đấm đấm lại Lục Li Dã.
Lục Li Dã không hề né tránh, mà dũng cảm nghênh đón, đồng thời vung tay đấm vào mặt anh ta một cái nữa. Đầu anh cũng bị Morri giáng một đòn mạnh, nhưng hình như anh không hề cảm thấy đau đớn.
Lục Li Dã phát điên rồi, anh giống như một con sư tử mạnh mẽ bị khiêu khích triệt để.
Mỗi một lỗ chân lông trên người anh đều mở ra, gân xanh trên trán bỗng nhiên giật giật, thể hiện rõ ràng lúc này anh đã giận dữ mất khống chế.
Anh không phòng thủ mà liều lĩnh tấn công.
Không hề do dự.
Trong chiến đấu, người như vậy là đáng sợ nhất, cũng là đối thủ mạnh mẽ nhất.
Trên mặt và trên người Lục Li Dã đầy vết thương đổ máu, nhưng Morri cũng không khá hơn chút nào.
Hai người vật lộn trên mặt đất, Lục Li Dã nhặt bóng bowling trên đất, như một con dã thú điên cuồng, lấy hết sức đập vào mặt Morri.
Từng quả, từng quả một.
"Morri, tao thưởng cho mày những cú đấm này là vì người phụ nữ và con tao."
Morri nghiêng người, đè Lục Li Dã dưới người mình, rồi dùng hết sức đấm anh: "Cao Hướng Tình là người phụ nữ của Morri tao, không hề có quan hệ gì với Lục Li Dã mày"
"Morri, đời này mày cũng đừng nhớ đến cô ấy nữa, mày căn bản không có tư cách, kẻ khốn nạn như mày không xứng."
Hai người vật lộn, đánh nhau trong quán bowling gần nửa giờ, đến tận khi cả hai đều kiệt sức mới ngừng lại, nằm trên sàn nhà thở hồng hộc.
Trên mặt Lục Li Dã đầy vết xây xát chảy máy, trên người cũng không khá hơn chút nào.
Anh mở to mắt, gắt gao nhìn trần nhà, trong đôi mắt phượng đầy tia máu, ngực phập phồng kịch liệt vì thở dốc.
Lúc này, anh không còn khí phách, phóng khoáng của ngày thường nữa, có chăng chỉ còn là một người đàn ông đang hối hận, cha một đứa trẻ. Trong lòng anh vô cùng đau đớn.
Còn Morri thì sao?
Anh ta cũng không hề khá hơn Lục Li Dã.
Cả người gần như không còn chỗ nào lành lặn, nhất thời, chỉ có thể nằm co quắp trên mặt đất, chật vật thở phì phò.
Lục Li Dã đứng dậy, vừa nhặt áo khoác bị anh ném trên mặt đất lên, vừa sửa sang lại áo sơmi bị kéo xộc xệch của mình, rồi đi ra ngoài.
Điện thoại di động trong túi chợt vang lên.
Anh nghe điện thoại.
Là Tống gọi điện tới.
Sau khi nhận điện thoại, Lục Li Dã nắm áo khoác, không để ý tới vết thương trên người mình tăng tốc chạy một mạch đến nhà Tống.
Khi anh chạy đến nơi thì Hướng Tình vẫn nằm trên giường chưa tỉnh lại.
Lúc này, sắc mặt cô tái nhợt, không hề có huyết sắc, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng đã trở nên trắng bệch, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Có lẽ chuyện xảy ra liên tiếp mấy ngày nay giống như từng ngọn núi lớn ép xuống cô, chỉ mấy ngày ngắn ngủi cô đã gầy đi rất nhiều.
Lục Li Dã tiện tay ném áo khoác lên ghế sô pha bên cạnh, hỏi Tống: "Cô ấy thế nào rồi? Tìm bác sĩ khám chưa?"
"Chị ấy không sao, bác sĩ nói vì chị ấy quá mệt mỏi cộng thêm áp huyết thấp, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Liên Vân vội trả lời Lục Li Dã rồi kéo ghế cho anh ngồi: "Trái lại, anh đã đi làm cái gì thế, sao cả người đều bị thương, em nhìn anh còn không ổn bằng cô ấy đấy."
"Anh không sao."
Lục Li Dã căn bản không còn tâm tư để ý những vết thương đó trên người mình.
Anh cầm ghế ngồi xuống bên cạnh Hướng Tình, đau lòng vuốt ve mặt cô, hỏi Liên Vân: "Em đã cho cô ấy uống nước đường chưa?"
"Rồi ạ, chị ấy đã uống một chút, anh đừng lo lắng. Em đi lấy cho anh ít thuốc mỡ nhé."
Nói xong, Liên Vân quay người đi lấy thuốc.
Cô nhanh chóng cầm thuốc trở về cho Lục Li Dã, nhưng Lục Li Dã cũng không vội bôi thuốc mà tiện tay ném ở một bên, không để ý. Ánh mắt anh chăm chú nhìn Hướng Tình không chớp, hoàn toàn không nỡ rời khỏi.
"Anh Dã, anh đừng lo lắng quá, chị Hướng Tình chỉ bị mệt mỏi..."
Liên Vân thành thật khuyên nhủ anh.
"Ừ."
Lục Li Dã miễn cưỡng gật đầu.
Ánh mắt dừng trên người Hướng Tình trên giường, trong mắt toàn là vẻ đau lòng.
Làm sao cô ấy có thể không mệt chứ?
Một người phụ nữ yếu ớt lại luôn phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
Dù ép hôn hay là mất con đều giày vò, đả kích cô ấy.
Nghĩ đến đứa con mình còn chưa được gặp mặt kia, tia máu đáy mắt Lục Li Dã càng đỏ.
Hướng Tình ngủ một mạch liền mấy tiếng đồng hồ.
Khi cô tỉnh lại, đã gần chạng vạng tối rồi.
Cơm tối đã dọn lên, Lục Li Dã đang ngồi ở trong phòng làm việc sắp xếp tài liệu ra tòa, chợt Hướng Tình mở cửa phòng ngủ đi ra.
Trạng thái tinh thần của cô vẫn không tốt lắm, thấy thế Lục Li Dã vội đặt giấy bút trong tay xuống, đứng dậy đỡ cô.
"Anh sao rồi, sao cả người đều bị thương vậy?"
Hướng Tình ngạc nhiên nhìn anh cả người đầy vết thương, đau lòng nhíu mày: "Anh vẫn chưa bôi thuốc à, có phải trong nhà hết thuốc hay không? Em ra ngoài mua nhé."
"Em như thế này còn muốn đi ra ngoài?"
Lục Li Dã một tay ôm cô, đặt cô ngồi lên chân mình: "Em đừng đi lung tung nữa, nếu đi ra ngoài mà ngất đi, còn phải làm phiền bọn anh nữa đấy."
Hướng Tình vùi người vào trong ngực anh, đau lòng nhìn từng vết bầm tím trên gương mặt tuấn tú của anh: "Sao anh lại bị thương thế? Buổi chiều anh đã đi đâu làm gì, anh bôi thuốc trước đi."
"Không sao, anh không bị thương, thật không bị thương mà, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
Vết thương của Morri nặng hơn anh nhiều.
Lục Li Dã cầm tay Hướng Tình đặt vào trong ngực: "Chút vết thương này nhẹ hơn nỗi đau trong lòng em nhiều."
Nghe xong lời này của anh, cơ thể mềm mại của Hướng Tình run lên, hốc mắt ngấn nước.
Lục Li Dã đau lòng lau nước mắt thay cô, không nói gì nữa.
"Li Dã, vụ kiện này anh nhất định phải thắng."
Hướng Tình vòng tay ôm cánh tay Lục Li Dã, ánh mắt kiên quyết nhìn anh chăm chú: "Em nhất định phải thắng. Em không bao giờ muốn ở cùng anh ta nữa."
Lục Li Dã vỗ vỗ sau gáy cô: "Được, chỉ cần em tin tưởng bản thân, chúng ta chắc chắn có thể thắng. Chúng ta cùng nhau cố gắng, có được không?"
"Được."
"Vậy bước đầu tiên để chúng ta thắng kiện là nhất định phải bổ sung năng lượng, bây giờ em phải ăn nhiều cơm. Em nhìn em xem, đã gầy thành thế này rồi, đến lúc ra tòa, đâu còn có tinh thần chống lại đối thủ mạnh như vậy chứ?"
Lục Li Dã dỗ dành Hướng Tình ăn cơm.
"Đúng, em phải bồi bổ sức khỏe."
Hướng Tình gật đầu: "Chúng ta ăn cơm trước đi."
Cô đứng dậy, kéo Lục Li Dã đến phòng ăn.
Thấy Hướng Tình bỗng nhiên có tinh thần, Liên Vân mỉm cười: "Nào nào, mau ăn cơm thôi, đã rất lâu rồi bốn người chúng ta chưa được ở cùng nhau."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tống vội phụ họa.
Lục Li Dã kéo Hướng Tình ngồi xuống bên cạnh mình.
Lúc ăn cơm, ba người không ngừng gắp thức ăn cho Hướng Tình. Không lâu sau, trong bát Hướng Tình thức ăn đã chồng chất như núi.
Lục Li Dã gắp thêm thức ăn cho cô, Hướng Tình vội ngăn anh lại, bất đắc dĩ mỉm cười: "Li Dã, đủ rồi, nhiều như vậy em ăn không hết, lãng phí."
"Em ăn nhiều một chút, em quá gầy rồi, nghe lời anh nào."
Hướng Tình đành phải ngoan ngoãn nghe anh, cố gắng hết sức ăn sạch đồ ăn trong bát.
Sau bữa ăn, người liên quan tập trung trong phòng làm việc bàn bạc biện pháp đối phó vụ kiện.
Hướng Tình luôn bị Lục Li Dã xem như bảo bối đặt ngồi trên chân. Mới đầu, Hướng Tình hơi khó chịu, dù sao còn có Tống và Liên Vân ở đây, cô cũng hơi ngượng ngùng, nhưng Lục Li Dã kiên trì, Hướng Tình cũng không còn khước từ nữa mà hưởng thụ cảm giác vùi vào trong ngực anh.
Sự ấm áp và yên tâm đã lâu không có này khiến cô nhớ đến những ngày đã qua.
Nhìn sự dịu dàng hiếm có này, Tống và Liên Vân đều mỉm cười.
"Bây giờ chúng ta đã nắm chắc bằng chứng, có giấy thỏa thuận Tần Lịch Lịch ký với bác sĩ để thụ tinh nhân tạo, đủ để chứng minh giữa anh và cô ta không hề xảy ra quan hệ nam nữ. Mà bản ghi âm của người giúp việc hôm nay Hướng Tình tìm được cũng đủ chứng minh sự thật bọn anh đã chia tay, mặt khác... tài liệu này."
Lục Li Dã giơ lên chính là giấy thỏa thuận và giấy chứng nhận liên quan đến đứa bé Hướng Tình gửi cho anh.
Sau khi nhìn thấy, mọi người đều trầm mặc.
Lục Li Dã thận trọng nhìn Hướng Tình trong ngực, lúc này cô đang theo dõi từng hình ảnh trong máy tính của anh, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt bi thương.
Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu nhìn Lục Li Dã: "Anh nói tiếp đi."
"Được."
Lục Li Dã gật đầu.
Âm thanh hơi trầm xuống, tiếp tục: "Thứ nhất, tài liệu này có thể chỉ ra tội trạng của Morri, thứ hai, có thể chứng minh với thẩm phán đứa trẻ này đã hơn bốn tháng rồi, nên nó không phải của Morri. Em có thể dùng cái này làm căn cứ tại tòa, chứng minh trước khi kết hôn với anh ta thì em đã mang bầu con của anh rồi, chứng minh em và anh ta không hề có tình cảm gì."
"Được."
"Trước khi ra tòa chúng ta hãy diễn thử việc xét hỏi của Tòa án một lần nhé."
"Được."
Bàn bạc xong, đã hơn mười giờ đêm.
"Anh Dã, cũng hơn mười giờ rồi, hay là đêm nay hai người ở lại nhà chúng tôi đi, dù sao trong nhà vẫn còn phòng khách trống."
Tống đề nghị.
Lục Li Dã liếc nhìn Hướng Tình trong ngực, dùng cằm hích vào ấn đường của cô: "Em cảm thấy thế nào?"
Hướng Tình miễn cưỡng vùi ở trong ngực anh, khẽ nói: "Em nghe theo anh."