Hướng Tình cười tươi, nắm lấy ngón tay anh: “Đàn ông các anh thật hư!”
“Bổn thiếu gia không thích nghe câu này đâu nha!!”
Lục Li Dã kéo Hướng Tình sát vào người, tay khẽ nhéo cằm của cô: “Cao Hướng Tình, sao em không phân biệt rõ gì hết vậy? Cái gì mà đàn ông các anh?? Em có mấy người đàn ông? Em nhớ lấy nha, em chỉ có một mình Lục Li Dã này thôi!! Có biết không?”
“Dạ, em biết rồi!!”
Hướng Tình ngoan ngoãn gật đầu: “Người đàn ông của em thật hư! Vậy được chưa?”
“Thông minh!!”
Lúc Liên Vân và Tống đến biệt thự của Lục Li Dã, cũng là lúc Hướng Tình đã đeo xong tạp dề, đang bận rộn trong bếp.
“Để em phụ.”
Liên Vân vừa vào cửa, thay dép, liền bước vào bếp, nhưng đã bị Lục Li Dã cản lại: “Để anh.”
“Anh?”
Liên Vân và Tống không dám tin nhìn anh: “Anh Dã, bữa cơm hôm nay, anh có chắc là mình có thể ăn được chứ?”
Lục Li Dã sắn tay áo lên, gõ vào đầu Liên Vân: “Lát nữa cho dù khó ăn đến mức độ nào đi nữa, cũng phải nghĩ cách ăn vài miếng cho anh, cùng lắm tối chút anh mời hai đứa đi ăn khuya, không được làm chị dâu của em mất hứng!”
“Eo!” Liên Vân cười thành tiếng, đẩy đẩy vai Tống: “Anh xem kìa, học hỏi anh Dã đi, xem anh thương chị dâu của tụi mình chưa kìa, anh chả bằng một góc anh Dã?”
“Được rồi, anh không nói với tụi em nữa, hai đứa cứ tự nhiên, tự lấy nước uống.”
Lục Li Dã nói xong, liền vào bếp làm phụ bếp của Hướng Tình.
Liên Vân đứng ở cửa bếp nhìn vào: “Chị Hướng Tình, chị không cần em phụ thiệt sao?”
“Không cần không cần, hai đứa coi ti vi đi, sẽ nhanh thôi!”
“Vậy thôi! Cần giúp gì thì chị kêu em là được!”
Liên Vân chỉ biết ngoan ngoãn quay ra phòng khách, mặc kệ cho hai người không biết gì chuyện bếp núc ở trong bếp tự biên tự diễn.
Mà nếu để ý, sẽ nghe được tiếng nồi kêu, chảo đụng vang um xùm, giống như đang chiến đấu kịch liệt, Liên Vân và Tống có cảm giác điều gì đó khủng khiếp sắp đến với họ.
“Hướng Tình, anh thấy hay là em đăng ký học một khóa nấu ăn đi! Cứ tiếp tục như vậy, nhà bếp bị em phá nát là chuyện nhỏ, chồng của em bị em làm cho đói chết là chuyện lớn đó!”
“…”
Không nghiêm trọng đến vậy chứ?
Hướng Tình nếm thử món cải trong nồi, hơi nhạt, lại thêm một chút muối, kết quả lại mặn quá, hết cách, đành đổ thêm chút nước vào, thêm vừa đủ thôi, nhưng mà, sao mùi vị lại khác quá.
Hướng Tình cảm giác có chút thất bại: “Li Dã, hay là tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi!”
“Tại sao?”
“Cực kỳ dỡ.”
Sau khi Lục Li Dã nếm thử một miếng, phát hiện ra đúng thật là rất khó nuốt!!
“Để đó, anh làm cho!”
Nói xong, Lục Li Dã cỡi tạp dề trên người cô ra.
“Anh nấu sao??”
Hướng Tình ngạc nhiên nhìn anh: “Thật hay giả vậy? Anh biết nấu thật sao?”
Lục Li Dã tháo xong tạp dề trên người Hướng Tình rồi đưa cho cô: “Đeo vào giùm anh.”
“Dạ, dạ…”
Hướng Tình lúng ta lúng túng cầm lấy, sau đó vòng tay qua phía trước người anh, rồi lại vòng qua eo anh, giúp anh cột tạp dề xong, lại dựa vào lưng anh lên tiếng hỏi: “Anh học biết cách nấu cơm từ lúc nào vậy? Em có thể tin tưởng anh không vậy?”
“Dựa vào chỉ số thông mình của bổn thiếu gia mà nói thì, chắc chắn tốt hơn em!”
Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên anh-Lục đại thiếu gia vào bếp.
Lục Li Dã tinh nghịch nhéo nhẹ cằm Hướng Tình, cười nói: “Ngoan ngoãn đứng bên cạnh học hỏi nè.”
“Ok!”
Hướng Tình ngoan ngoãn nghe lời gật đầu.
Lục Li Dã chỉ chỉ gõ vào bờ môi của mình.
“Làm gì vậy?”
Hướng Tình giả vờ không biết.
Lục Li Dã híp mắt: “Cổ vũ cho anh.”
Hướng Tình ngượng ngùng cười, nhón chân, nhẹ nhàng đặt vào môi anh nụ hôn thoáng qua.
Thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại đủ để khiến cho Lục Li Dã nở hoa trong lòng.
Lục Li Dã bắt đầu làm ra vẻ bài bản đàng hoàng.
Hướng Tình giống như cô bé si tình, đứng tựa người bên kệ bếp, chống cằm nhìn Lục Li Dã chuyên tâm nấu ăn.
Nói thật là trước khi vào đây, cô chưa bao giờ tưởng tượng được hình ảnh người đàn ông này vào bếp sẽ như thế nào.
Bây giờ tận mắt chứng kiến, trong đầu Hướng Tình hiện ra hình ảnh chỉ có thể dùng câu: đẹp không sao tả xiết được để hình dung mà thôi!
Người đàn ông lúc nghiêm túc, thật sự rất đẹp trai!
Mà người đàn ông nghiêm túc trong bếp, thì càng được coi là cực phẩm!!
Thân hình cao ngất như cây Tùng, đứng thẳng tắp ở đó.
Khí chất tôn quý hình như không dung hòa lắm với không gian bếp, nhưng ở anh lại toát lên sức hút ma lực, có thể khiến cho từng động tác đảo hay xào đều trở nên cực kỳ tao nhã.
Ngay thời điểm này, Hướng Tình thực sự có một chút kích động, cô muốn bay đến vồ lấy, ăn tươi nuốt sống anh.
Cô vẫn đang tự mình ảo tưởng trong bếp, lửa vẫn cháy đều, còn cô thì lại như không thể đợi được nữa, muốn giật phăng áo sơ mi của anh… nút áo rơi rớt trên sàn …
Sau đó, hai người ngay trên kệ bệp…tóe lửa …
“Cao Hướng Tình, nếu em không ngậm miệng lại, nước miếng của em sắp chảy thành sông rồi!!”
Lục Li Dã đột nhiên lên tiếng, anh liếc nhìn cô, cố tình trêu chọc: “Gì vậy, đang tỉnh mà vẫn cò thể mơ bậy bạ sao??!”
“Mơ bậy bạ?!”
Hướng Tình liền sực tỉnh lại, đưa tay sờ sờ vào khóe miệng mình, cũng may, không có miếng nước miếng nào.
Ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh, cứng đầu không chịu thua: “Lục Li Dã, anh đúng là tên chúa tự cao!! Mặc kệ anh, tự anh nấu đi!”
Hướng Tình nói xong, định bước ra ngoài thì lại bị Lục Li Dã đưa tay kéo cô trở lại.
“Ngoan ngoãn đứng ở đây với anh, chỗ nào cũng không được đi!”
Anh kéo cô ra phía trước người anh, đặt thân hình nhỏ bé của cô trước ngực anh, anh từ phía sau ôm chặt lấy chiếc eo thon của cô, đứng trước bếp lửa, xào đảo món rau trên chảo.
Hướng Tình dựa vào ngực anh, chỉ cách mỗi chiếc áo sơ mi mỏng tang, cô cảm nhận được hỏi ấm từ ngực anh, nghe tiếng tim đập từ lồng ngực anh, phút chốc Hướng Tình cảm tưởng đến cả nấu cơm cũng có thể tuyệt vời dị thường đến như vậy.
Cô nghiên người dựa vào lòng anh, hứa với anh: “Sau này em sẽ học nấu nướng, nhưng mà cái này cũng còn phải coi theo năng khiếu nữa …”
Lục Li Dã không để ý đến lời hứa của cô, cười cười lấy một cọng rau trong chảo ra, đưa đến miệng cô: “Nếm thử mùi vị xem.”
Hướng Tình há miệng, để mặc cho anh dùng tay đút mình, cô cũng không ý kiến.
“Thế nào?”
Lục Li Dã hồi hộp chờ cô nhận xét.
Hướng Tình nghiêm túc nhai nhai vài cái, gật đầu, khen không dứt: “Ngon, thật đó!! Ngon hơn nhiều so với em nấu!!”
Nghe được câu khen thưởng của Hướng Tình, Lục Li Dã có chút đắc ý: “Dựa theo chỉ số thông minh mà nói, món em làm ra sao so được với món của bổn đại thiếu gia nấu.”
“Mắc ói!”
Hướng Tình lại học anh, đưa tay vào chảo lấy một cọng rau xanh, rồi đưa vào miệng anh.
Lục Li Dã tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng để Hướng Tình đưa cọng rau vào miệng mình, đồng thời ngậm luôn ngón tay cô trong miệng không nhả ra.
“Tay của em bị anh ăn luôn rồi!!”
Hướng Tình đình công, nào ngờ Lục Li Dã lại thích thú tiếp tục, ngậm ngón tay cô không chịu nhả ra, anh hút lấy, rồi liếm liếm, tê tê, trong không gian ấm nóng đó, đầu lưỡi của anh cuốn lấy ngón tay cô, khiến cho cô không nhịn được la lên, ngượng ngùng giật ngón tay ra, trách anh: “Anh không biết xấu hổ à!!”
Lục Li Dã từ tốn múc rau trong chảo ra đĩa, mặt anh vẫn bình thản đưa đĩa rau cho Hướng Tình: “Ai biểu ai đó cứ dùng ánh mắt khiêu khích bổn thiếu gia?”
“Không chơi với anh nữa! Em ra ngoài với Liên Vân và Tống đây, anh cứ từ từ nấu nha!”
Hướng Tình thoát ra từ ngực Lục Li Dã, đỏ mặt ra khỏi bếp.
Vốn dĩ ban đầu cô nói là hôm nay cô sẽ tự mình nấu cơm, kết quả giờ khu vực bếp lại thuộc về anh-Lục đại thiếu gia!
Lục Li Dã cảm thấy sau này thực sự không nên ở nhà nấu cơm!
Cứ tiếp tục như vậy, rất có thể anh sẽ bị Cao Hướng Tình huấn luyện mình thành gã đệ nhất ‘nam công gia chánh’!
…
Cơm tối xong, Tống và Liên Vân hai người tự hiểu xin phép về từ sớm, để lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân khó khăn lắm mới có thời gian bên nhau.
Hai người họ, mỗi người một ly rượu đỏ, ngồi ở phía trước cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, trong vườn hoa, dưới bóng đèn nê ong, bông tuyết như những chiếc lông ngỗng mềm mại bay bay, như sợi bông phảng phất rơi xuống, không gian trắng ngần, khiến cho thế giới thực bỗng nhiên trở nên rực rỡ hư ảo hơn.
Lục Li Dã cầm khăn choàng đến, quấn lên người Hướng tình đang ngồi trong lòng anh.
Hướng Tình nghiên người trong lòng anh, tận hưởng cảm giác đặc biệt thoải mái của đêm nay.
Cô không biết mình đã trải qua bao nhiêu đêm thức trắng, cũng không nhớ đã bao nhiêu đêm cô ôm theo nỗi nhớ người đàn ông này mà cố gắng vượt qua từng ngày từng ngày… Hướng Tình ngẩng đầu, nhìn anh: “Em cảm giác như trước mắt mình cứ như một giấc mơ…”
“Tại sao?”
Lục Li Dã cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt kiều diễm, chứa đầy yêu thương.
Ánh mắt của Hướng Tình bị cuốn hút vào ánh mắt của anh, cảm giác đang say.
“Em không bao giờ biết thì ra yêu một người là cảm giác như vậy…”
“Cảm giác thế nào?”
Lục Li Dã cười cười.
Khóe môi anh mở rộng, mi mắt khẽ cong, dáng vẻ mê hoặc, thật khiến cho người khác khó mà không bị cuốn hút được.
Lục Li Dã hơi ngạc nhiên nhìn cô, giây tiếp theo, anh giữ lấy chiếc cằm nhỏ bé của cô, nhướng người, cúi đầu, theo hướng ngược lại, khóa lấy bờ môi mọng đỏ của cô.
Bờ môi ấm áp của cô nhanh chóng bị anh xâm chiếm.
Rồi đến cằm cô, mũi, má, thậm chí là … vành tai nhạy cảm của cô.
Cuối cùng, một tay kéo Hướng Tình đẩy xuống nằm dưới thân mình, không cho phép cô động đậy, anh ăn sạch cả người cô.
Sau vài lần qua lại, Hướng Tình bị anh ép đến không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể nằm trơ trong lòng anh, thở hổn hển.
Ánh mắt của cô bị chữ “Tình” trước ngực anh thu hút lấy, cô nghiên nghiên đầu: “Anh khi nào dẫn em đi làm lại cái hình xăm của em?”
Ngón tay của Lục Li Dã lơ đãng vuốt nhẹ chỗ ngực của cô…
Chỗ đó, đóa hoa có chữ ‘Lục’ đã không còn nữa, nhưng vẫn còn hiện rõ dấu vết mờ mờ.
Lục Li Dã trầm ngâm: “Không xăm nữa.”
“Tại sao vậy?”
Ánh mắt của Lục Li Dã khóa chặt Hướng Tình đang nằm bên dưới anh: “Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh rút ra được một điều.”
“Hả?”
“Một cuộc tình, sâu nặng hay nông cạn, không thể chỉ dựa vào những thứ này mới có thể chứng mình được, mà là …ở đây!!”
Anh chỉ tay vào vị trí tim Hướng Tình, sau đó ôm chặt lấy Hướng Tình: “Tuy là em cứ hết lần này đến lần kia làm mất đồ anh tặng cho em, nhưng anh biết, em đã khắc sâu hình bóng của anh vào tim em từ lâu!!Chỉ cần chỗ này không mất, thì những cái khác đều không quan trọng nữa!!”
Hướng Tình nở nụ cười, xoay mình đẩy ngược lại anh xuống dưới thân mình, tinh nghịch nhíu mày hỏi anh: “Vậy anh thì sao? Chỗ này của anh, có khắc tên em không?”
Lục Li Dã siết chặt eo của cô, thành thật trả lời cô: “Trong trong ngoài ngoài đều có!”
Tim Hướng Tình khẽ loạn nhịp …
Khóe mắt cô khẽ rung động…
Giây tiếp theo, cô cúi đầu, chủ động đặt vào môi anh nụ hôn… hai người họ, lần này do cô chủ động, lại quấn lấy nhau gần một tiếng đồng hồ tại phòng khách…chốn thâm tình. Lục Li Dã hỏi cô: “khi nào đưa anh về nhà?”
“Sẽ sớm thôi…”
Hướng Tình thở hổn hển trả lời anh, sau đó dùng nụ hôn nồng thấm lấp đi câu hỏi của anh.