Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 54: Thì ra hai người quen biết nhau



“Tôi còn có việc, không cùng mọi người về được.” Cao Dương Thành nói với bạn mình một câu rồi lập tức đi ra khỏi phòng chờ, trong suốt cả chặng đường cũng chưa từng quay đầu lại. 

Nhìn bóng anh càng lúc càng xa, ánh mắt của Hoàng Ngân tràn ngập sự thất vọng. 

Tất cả bạn bè đều rời đi, cách giờ xe chạy chỉ còn mười phút đồng hồ, cô lại chờ thêm một lúc, rồi mới kéo vali qua khu vực kiểm tra an ninh, đi thẳng vào trong bến xe. 

Khi cô đang chuẩn bị lên xe thì bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi mình. 

“Đỗ Hoàng Ngân!” 

Lúc đó, Hoàng Ngân còn tưởng là bản thân cô nghe nhầm. 

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc kia, ngoài Cao Dương Thành ra thì còn có ai vào đây nữa chứ? 

Hoàng Ngân ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy anh xách theo một chiếc túi mua đồ màu trắng chạy chạy về phía cô. 

“Cao Dương Thành...” 

Hoàng Ngân vui vẻ gọi tên anh, tất cả sự vui mừng đều hiện lên trên mặt. 

So với sự vui vẻ của cô thì Cao Dương Thành có vẻ bình tĩnh hơn, ánh mắt anh nhìn về phía khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của Hoàng Ngân, chân mày nhăn lại: “Nếu như lúc đầu không biết tôi sẽ đến, có phải em sẽ mặc thêm mấy cái áo nữa không?” 

Lời nói trực tiếp này của Cao Dương Thành làm Hoàng Ngân đỏ mặt. 

Đúng vậy, bởi vì lúc sáng nghe tin anh sẽ đến, nên cô mới cố gắng trang điểm cho bản thân mình xinh đẹp một chút. 

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, khoác một chiếc áo gió dáng dài màu kaki, đi một đôi tất ren mỏng màu đen, phong cách gợi cảm làm cho dáng người của cô thêm cao gầy, xinh đẹp, nhưng mà cũng làm cô rét run. 

Cao Dương Thành đặt chiếc túi trong tay lên trên vali của Hoàng Ngân, trong đó đều là đồ ăn. 

Anh không chút do dự mà tháo chiếc khăn quàng trên cổ mình xuống rồi choàng lên cho Hoàng Ngân. 

Hoàng Ngân bị hành động đó dọa sợ, cô chỉ biết nhìn chằm chằm về phía anh. 

Cô đờ đẫn đứng đó, ngốc nghếch ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, mặc cho anh tùy ý giúp cô đeo khăn quàng cổ, còn trái tim cô... đã sớm ngừng đập từ lâu rồi. 

Nhiệt độ của anh bao trùm lên cổ cô, đi thẳng vào tim cô, khiến cho cơ thể vốn lạnh như băng nhanh chóng trở nên ấm áp. 

“Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi.” 

Giọng nói của anh vẫn cứ bình tĩnh, đương nhiên như vậy. 

Sau đó, anh lại tháo găng tay của mình ra, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Hoàng Ngân, tỉ mỉ giúp cô đeo găng tay. 

Hoàng Ngân căng thẳng nhìn anh, có phần không rõ ràng: “Anh... sao lại đột nhiên làm vậy... em cảm thấy không quen...” 

Trước đây không phải đều là cô nhiệt tình theo đuổi anh, đối tốt với anh, sau đó anh sẽ tỏ vẻ phiền phức mà tránh cô sao? Tại sao hôm nay... 

“Vậy thì tốt nhất là em nhanh chóng làm quen đi.” Anh vẫn cứ hờ hững như trước, nhưng giọng nói lại ngang ngược đến mức không cho người khác phản bác. 

“Cao Dương Thành, anh... anh có ý gì vậy?” 

Khoảnh khắc đó, Hoàng Ngân cảm thấy cô có thể nghe rõ trái tim mình đang đập ‘thình thịch thình thịch.” 

“Không phải em vẫn muốn hẹn hò với tôi sao?” 

Anh mỉm cười nhìn cô: “Vậy thì tôi sẽ để em hẹn hò cho đủ...” 

Hoàng Ngân nghĩ, cả đời cô sẽ không thể quên được nụ cười đó của anh. 

Cho dù bây giờ nhớ lại thì nó cũng đủ để làm cho trái tim cô tan chảy... 

...... 

Vừa đến thành phố S, Hoàng Ngân và đồng nghiệp của mình đã vội vã bắt tay vào làm việc. 

Cả ngày đều ở trong khách sạn để đo đạc, xem bản thiết kế, buổi tối, cậu chủ của khách sạn còn tổ chức tiệc để chào mừng bọn họ, sau khi ăn xong còn có rất nhiều hoạt động đón tiếp ở phía sau. 

Những hoạt động này cũng không có gì ngoài ca hát và uống rượu, Hoàng Ngân vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc đối phương là khách hàng lớn của công ty, Hoàng Ngân cũng không thể không nể mặt, cho nên cô bắt buộc phải tham dự buổi tiệc. 

Điều làm cho Hoàng Ngân vui vẻ là Mộ Thanh Bình, cậu chủ của nơi này là một người đàn ông vô cùng lịch lãm, anh ta không mời rượu, cũng không ép các cô uống rượu, chỉ nói mọi người cứ tự nhiên là được, làm cho Hoàng Ngân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. 

“Cô Đỗ đã từng đến thành phố S rồi sao?” 

Mộ Thanh Bình đến gần Hoàng Ngân. 

Hoàng Ngân mỉm cười: “Bốn năm đại học tôi đều ở đây.” 

“Ồ? Trùng hợp như vậy sao, cô học trường nào vậy?” Hình như Mộ Thanh Bình cảm thấy rất hứng thú với chuyện này. 

“Khoa thiết kế, Đại học kĩ thuật lâm nghiệp.” 

“Đại học kĩ thuật lâm nghiệp? Trùng hợp như vậy sao?” Mộ Thanh Bình bật cười: “Người anh em của tôi cũng học ở Đại học kĩ thuật lâm nghiệp, nhưng cậu ta học khoa y, không cùng khoa với cô.” 

Khoa y... 

Hoàng Ngân lại nhớ đến Cao Dương Thành, trong lòng cảm thấy chua xót. 

“Đợi lát nữa bạn tôi đến, tôi sẽ giới thiệu để hai người làm quen! Cậu ta có thể xem là đàn anh của cô. Tên nhóc kia ưu tú đến mức làm cho tất cả đàn ông quen biết với cậu ta đều cảm thấy tự ti, nhưng mà, đáng tiếc là, đêm nay sẽ là buổi tối độc thân cuối cùng của cậu ta rồi, về sau cậu ta sẽ không còn tư cách để đi làm hại những thiếu nữ vô tội khác nữa.” 

Khi Mộ Thanh Bình nói ra những lời này, giọng điệu của anh ta vô cùng hả hê. 

Hoàng Ngân mỉm cười: “Được.” 

“Cô xem, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.” 

Mộ Thanh Bình đứng dậy, mỉm cười đi về phía cửa: “Chú rể, đã lâu không gặp!” 

“Nghe Tề Vĩnh nói cậu chủ Mộ cậu tối nay đang định gieo họa cho một người đẹp đến từ thành phố A? Có muốn giới thiệu một chút hay không?” 

Khi giọng nói trầm ấm kia vang lên, Hoàng Ngân còn cho rằng cô đã nghe nhầm. 

Cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Cao Dương Thành. 

Những đường nét tinh xảo ẩn hiện dưới ánh đèn chùm, khuôn mặt tuấn tú khiến cho bao người say mê, mỗi lần nhìn thấy đều có thể làm cho người khác rung động. 

Anh mặc một chiếc áo khoác gió dáng dài màu sẫm, phong thái lịch lãm, dáng người cao lớn, giống như người quân tử thời xưa vậy. 

Khi Cao Dương Thành nhìn thấy Hoàng Ngân cũng sửng sốt mất mấy giây. 

Hiển nhiên anh cũng không ngờ được người đẹp mà mình nói đến lại là cô, ánh mắt khẽ lướt qua, anh nghiêng đầu, cười hỏi Mộ Thanh Bình: “Người đẹp mà Tề Vĩnh nói chính là cô ấy?” 

Anh giống như chỉ tùy ý hỏi một câu, vừa nói vừa tháo găng tay sau đó quay người giao cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh. 

“Cậu đừng nghe cái tên Tề Vĩnh kia nói bừa! Nào, để tôi giới thiệu cho cậu, rất trùng hợp, người đẹp này là đàn em thời đại học của cậu! Cũng học ở Đại học kĩ thuật lâm nghiệp, cô ấy tên là...” 

“Đỗ Hoàng Ngân.” 

Cao Dương Thanh nói ra tên của Hoàng Ngân trước khi Mộ Thanh Bình kịp nói ra. 

Hoàng Ngân nở một nụ cười gượng. 

Mộ Thanh Bình ngạc nhiên: “Ồ, thì ra là hai người biết nhau sao?” 

Cao Dương Thành mỉm cười, tuấn tú mà khiêm tốn, nhưng ánh mắt khi anh nhìn Hoàng Ngân lại mang theo vài phần xa cách: “Chỉ quen biết mà thôi.” 

Hoàng Ngân có phần xấu hổ, trái tim lại cảm thấy khó chịu, hai tay cô không được tự nhiên mà sờ vào túi quần: “Thật là trùng hợp.” 

“Đúng vậy.” Cao Dương Thành chỉ đáp lại một câu, sau đó không nói gì nữa. 

Mộ Thanh Bình bảo bọn họ ngồi vào chỗ: “Hoàng Ngân, nếu như cô cũng quen biết thằng nhóc này, thì mai cùng tôi đến tham gia đám cưới của cậu ta đi!” 

Hoàng Ngân sửng sốt, hiển nhiên là cô không ngờ đến việc Mộ Thanh Bình đưa ra lời đề nghị này. 

Sắc mặt của cô lại càng thêm tái nhợt, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi không tham gia được.” 

Nụ cười của cô càng thêm cứng ngắc. 

Cao Dương Thành ngồi hút thuốc ở một bên, ánh mắt anh cứ luôn nhìn về phía nụ cười trên môi Hoàng Ngân, cuối cùng, anh bỏ điếu thuốc xuống, vỗ nhẹ lên vai của Mộ Thanh Bình: “Cậu đừng đưa cô ấy đến.” 

Giọng nói của anh có phần khàn khàn. 

“Tại sao?” Mộ Thanh Bình nhìn Cao Dương Thành rồi lại nhìn Hoàng Ngân: “Không phải hai người cũng quen biết sao, càng đông càng vui, sẽ có chuyện gì được chứ?” 

Cao Thành Dương bật cười, trong đôi mắt như được phủ kín sương mù kia của anh hiện lên một tia cợt nhả: “Sao cậu biết được là sẽ không có chuyện gì?” 

Anh mỉm cười, nửa thật nửa giả nói: “Nói không chừng tôi sẽ kéo cô ấy cùng nhau chạy trốn thì sao.” 

Một câu nói không biết là thật hay đùa của anh lập tức làm cho Hoàng Ngân luống cuống. 

Giống như có một tảng đá lớn đang đè lên ngực cô, làm cho cô không thể hít thở, đến cả khi hô hấp cũng thấy đau, cô chỉ biết cầm ly rượu trong tay lên nhấp một ngụm rượu để che giấu sự khẩn trương của bản thân. 

Rượu khá nặng, như muốn đốt cháy lồng ngực của cô, âm ỉ đau. 

Đôi mắt cô bịt kín một tầng hơi nước... 

“Đỗ Hoàng Ngân, chỉ là đùa thôi, cô đừng coi là thật.” Cao Dương Thành nhẹ giọng cười. 

Hoàng Ngân nở một nụ cười gượng gạo: “Sao tôi có thể coi đó là thật được.” 

Mộ Thanh Bình khẽ vỗ lên vai Cao Dương Thành, chế nhạo nói: “Thằng nhóc cậu giỏi lắm, mới đến thành phố A chưa được bao lâu, mà đã học được cách tán gái rồi! Cậu không sợ Mỹ Hoa giết cậu sao?” 

Cao Dương Thành cũng chỉ mỉm cười chứ không nói gì. 

Hoàng Ngân không để ý đến những lời mà bọn họ nói, cô cầm ly rượu trong tay lên rồi uống, cố ý nhìn sang nơi khác, ép bản thân mình không được nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai của Cao Dương Thành. 

“Ngày mai cậu nhớ phải chuẩn bị tốt bao lì xì, mấy anh em tính toán sẽ không để cho cậu yên lành động phòng đâu.” Mộ Thanh Bình nở một nụ cười xấu xa, anh ta khẽ chạm ly với Cao Dương Thành: “Cắn quả táo gì gì đó chỉ là chuyện nhỏ, tên nhóc Tề Vĩnh kia đã nghĩ ra vài chiêu còn lợi hại hơn cơ! Ha ha...” 

“Cậu nói một chút xem lợi hại như thế nào.” Cao Dương Thành híp mắt lại, nhưng khuôn mặt vẫn cứ bình tĩnh như thường. 

Hoàng Ngân nghiêng người nói chuyện với đồng nghiệp ở bên cạnh, giả vờ như không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. 

“Ngậm quả anh đào, cậu hiểu không? Chính là đặt anh đào trên người của cô dâu... khụ khụ khụ, là ở trong áo ngực của cô dâu, để cho cậu cắn từng quả từng quả một, bước thứ hai, là kêu bác sĩ Cao của chúng ta nằm xuống, hưởng thụ sự phục vụ của cô dâu, đầu tiên là đặt anh đào lên người cậu, sau đó sẽ để chị dâu ngậm từng quả một... ha ha ha ha ha... thế nào, có phải chỉ cần nghe thôi cũng thấy thoải mái rồi không? Chiêu này của Tề Vĩnh được chứ?” Mộ Thanh Bình cười. 

Hoàng Ngân đột nhiên đứng lên, né tránh ánh mắt của Cao Dương Thành và Mộ Thanh Bình: “Tôi sang phòng bên cạnh hóng gió một chút...” 

Nói xong, cô vội vã đi sang căn phòng bên cạnh. 

Mộ Thanh Bình nhìn theo bóng dáng của Hoàng Ngân, có chút không hiểu: “Chẳng lẽ những lời mà tôi vừa nói làm cho cô Đỗ cảm thấy xấu hổ?” 

Cao Dương Thành chỉ tập trung hút thuốc, không nói gì cả. 

Hoàng Ngân đóng cửa phòng lại, tất cả ồn ào náo nhiệt bên ngoài đều bị ngăn cách lại. 

Cô dựa vào tường, ngồi trên chiếc ghế sofa dài ở trong phòng, đầu dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Hô hấp của cô có phần nặng nề, khóe mắt chua xót, cho dù cô nhắm mắt lại thì cũng có thể thấy được giọt nước mắt nơi khóe mi. 

Chỉ là, cô cố chấp không cho nó rơi xuống. 

Hoàng Ngân đã từng cố chấp cho rằng, chỉ cần anh không từ bỏ tình yêu này, thì cô vĩnh viễn sẽ không là người rời khỏi trước, nhưng kết quả lại là cô buông tay trước, để cho anh rời đi... 

Đến ngày hôm nay, anh đã là của người khác, còn cô đã không thể ôm anh được nữa rồi. 

Ký ức bỗng dưng lại ùa về như dòng nước lũ, bóp nát trái tim cô, làm cô khóc như mưa... 

Năm đó, cô theo đuổi anh đều dựa vào da mặt dày, mà khi đó cô còn có một tình địch, cô gái kia tên là Lữ Thu, người cũng như tên, dịu dàng trong sáng, xinh đẹp rộng lượng, giống như Khuất Mỹ Hoa, là kiểu mà Cao Dương Thành thích, ngày đó, cô thường nghe bạn học nói hai người họ mới thật là một đôi, chỉ là vì sau này Lữ Thu có quan hệ mập mờ với người con trai khác, nên hai người mới chia tay. 

Nếu như nói Hoàng Ngân không cảm thấy chua chát thì đó nhất định là giả. 

Ngày ấy, là sinh nhật của một người bạn, mọi người cũng hẹn nhau đến câu lạc bộ để vui chơi, cô có mặt, Cao Dương Thành có mặt, cô gái tên Lữ Thu kia thế mà cũng đến, khi tới nơi, cô ta không nói gì mà chỉ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cao Dương Thành. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.