Không lâu sau, Huyền My đã tìm được một tờ giấy nhớ, viết một chữ ‘cảm ơn" thật to trên đó. Sau đó dán lên màn hình máy tính của cậu ta
Đang chuẩn bị xoay người rời khỏi, mắt vừa lia qua, liền phát hiện một quyển album nằm trong góc khuất trên bàn máy tính của cậu ta.
Hai mắt Huyền My tỏa sáng.
Mọi người thường bảo những tên đẹp trai không phải lúc nào cũng đẹp trai.
Cô thật tò mò không biết giai đoạn ‘không đẹp’ của Đình Hải là dáng vẻ thế nào.
Có khi nào cũng ăn mặc theo phong trào của thời điểm đó? Hay là Đình Hải cũng có lúc cân nặng quá khổ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Huyền My liền vô cùng phấn khích.
Lấy hết can đảm, cầm cuốn album lên, mở trang bìa dày cộp ra, nhưng chưa mở ra được một nửa thì bỗng... “Bốp!” một tiếng.
Huyền My bị cậu ta nhìn chằm chằm đến nỗi luống cuống.
Hai người gần nhau quá mức, đến nỗi cô có thể cảm nhận được mùi hương đàn ông đặc biệt trên người cậu ấy: “Tò mò cái gì?”
Ánh mắt Đình Hải nhìn cô càng thêm gấp gáp.
Huyền My bị cậu ta nhìn như vậy, không hiểu sao trái tim lại không nghe lời mà nhảy loạn lên, trong ngực như có một con thỏ nhỏ cứ nhảy nhót không yên... Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi...
Nóng quá!
“Tôi... Tôi...”
Tại sao lại tò mò? Cô thật sự không biết phải nói gì, chỉ là rất tò mò, muốn nhìn dáng vẻ ngày xưa của cậu ta thôi.
“Thật xin lỗi! Tôi không nên xem đồ của anh khi chưa có sự cho phép của anh! Tôi xin lỗi!!”
Huyền My cúi đầu, thành khẩn xin lỗi Đình Hải.
Trong nháy mắt, bàn tay đang nắm tay cô của cậu ta thả lỏng, cũng đồng thời lấy đi cuốn album trong tay cô.
Cậu ta lạnh mặt, ném cuốn album vào hộc bàn, lạnh lùng cảnh cáo cô: “Sau này không được tự ý xem đồ của tôi!!”
“... Ừm!! Tôi sai rồi, sau này không dám nữa.”
Nhìn thái độ nhận lỗi chân thành như vậy, còn ai nỡ so đo với một bé thỏ nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy nữa?!
“Đi ra ngoài đi.”
Đình Hải dường như hơi bất đắc dĩ.
“Ừm!! Bye bye...”
Huyền My ôm đống sách giáo khoa, lời ‘cảm ơn’ cũng quên nói, chạy như thể chân bôi dầu vậy.
Ngồi ôn bài trước bàn học của mình, nhưng trong đầu Huyền My vẫn không thoát khỏi gương mặt đẹp trai quá mức kia của Đình Hải, trong không khí dường như còn vương vấn mùi hương của cậu ta... Như thể, toàn thân cô bị bao vây bởi Đình Hải...
Làm đầu óc cô hoàn toàn rối loạn, không thể nào tập trung học bài được.
Trời ạ! Cô đang bị gì vậy?
Huyền My bực bội ném sách vở lên bàn, ánh mắt nhịn không được cứ luôn hướng về phía cánh cửa phòng ngủ đóng kín.
Rốt cuộc...
Một tiếng sau, Huyền My đã hoàn toàn không ngồi yên nổi.
Không hiểu sao, cô lại muốn đến phòng cậu ta tìm cậu ta.
Chỉ vì nhìn cậu ta một cái?!!
Cô đúng là điên rồi!!
Nhưng Huyền My không muốn vô duyên vô cớ đi tìm cậu ta như vậy, cô phải tìm lý do thích hợp cho mình.
Nhưng lý do gì đây?
Hỏi bài?
Nhưng dường như Đình Hải cậu ta khá hiểu chỉ số thông minh của cô, ghi chú lại gần hết tất cả những vấn đề mà cô không hiểu.
Đình Hải đột nhiên đến gần coi, một tay dồn cô vào góc tường, từ trên cao nhìn xuống tố cáo cô: “Cậu thích tôi!”
Sợ á?!!
“Ai thích anh chứ?!! Anh... Anh thích tôi thì có!! Anh mới là gay ấy!!”
Đôi má Huyền My đỏ đến nỗi như sắp bốc cháy, cô đưa tay đẩy cậu ta: “”Đình Hải, tôi nói này, sao anh lại có thể tự kỉ đến vậy chứ hả? Anh cho rằng đàn ông phụ nữ trên đời này đều thích anh à?? Tôi nói anh biết, tôi không thèm thích anh nhé!!”