Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 562: Được! Vậy tôi thích đàn ông



Kỳ còn chưa kịp nói xong, đã bị Đình Hải gắp một cục thịt nhét vào trong miệng cậu ta, cảnh cáo cậu ta: “Ăn cơm!”

Bữa cơm này Huyền My ăn mà trong lòng phiền muộn, khiến cho Văn Tịch ăn cũng không được ngon.

Hai người cúi đầu, tâm trạng tệ hại đi về kí túc xá.

Huyền My vào kí túc xá, không làm gì khác, chỉ mở máy tính, ngơ ngẩn ngồi đó chơi game.

Vừa lên mạng, vô số tin nhắn trong nhóm chat được gửi đến cho cô: “Chồng cậu đâu?!”

“Sao không thấy cậu ấy online vậy?”

“Đang làm gì? Đi hẹn hò yêu đương rồi hả?!”

Hai chữ “yêu đương” này thật đúng là đã kích thích Huyền My.

Ngón tay cô nhấc lên, lạnh lùng gõ hai chữ: “Chết rồi!”

“…”

Sau đó, nhóm chat im lặng một hồi lâu.

Thật lâu sau, một tin nhắn lại hiện lên: “Nguyền rủa chồng mình như vậy mà coi được hả?”

Người hỏi câu này, lại là…

Đình Hải!!

Huyền My hoảng hốt thật lâu.

Anh về hồi nào? Lại còn chơi game! Chẳng lẽ không hẹn hò với Đề Na gì đó sao?

Huyền My vô thức liếc ra ngoài cửa, nhưng đương nhiên, ngoại trừ cánh cửa đóng chặt, cô chẳng nhìn thấy gì khác.

Rất nhanh, cô gõ ‘lách cách" vài cái trên bàn phím: “Tôi đường đường là một người đàn ông, chồng gì ở đây! Hơn nữa, anh cũng rõ ràng là đàn ông, lại là đàn ông đã có vợ, đừng có ở đây dây dưa với tôi nữa! Muốn chết cũng đừng chết kiểu này chứ?”

“Vợ à, đi ra phòng khách uống trà gừng!”

“…”

Có đôi khi, Huyền My thật sự rất khâm phục cái da mặt dày của Đình Hải.

Mình đã nói đến mức này, vậy mà anh còn có thể tự nhiên như không mà nói thế.

Quan trọng là tiếng ‘vợ" kia, sao có thể nói thuận miệng như vậy?

Không, không đúng, là gõ thuận tay như vậy!

“Không uống!”

Huyền My cáu kỉnh.

“Nghe lời, đừng để tôi tức giận.”

“…”

Huyền My buồn bực, khả năng của mình dường như còn kém anh quá xa!

“Tôi không thích uống!”

Huyền My đành phải kiếm cớ từ chối.

Xong xuôi, liền ôm quần áo ra khỏi cửa tìm Kỳ, chuẩn bị tắm rửa bên phòng cậu ta.

Vượt qua hành lang dài, lúc đi ngang qua phòng anh, chợt cửa bị mở ra, Đình Hải liền xuất hiện trước mặt cô.

Huyền My càng hoảng sợ.

Tránh khỏi anh, chuẩn bị đi, lại bỗng nhiên bị anh kéo tay: “Đi đâu?”

Anh hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.

Ánh mắt rơi vào áo ngủ trên tay cô.

“Đi tắm.”

Tay Huyền My giãy dụa bên trong bàn tay lớn của anh vài cái, nhưng giãy thế nào cũng không thoát khỏi.

“Vào đây!”

Anh ra lệnh cho cô.

“Không cần!”

Huyền My thẳng thắn từ chối: “Sau này tôi cũng sẽ tắm bên phòng của Kỳ!”

Đình Hải híp mắt: “Sao vậy? Giận dỗi với tôi?”

Anh nói xong, ôm eo nhỏ của Huyền My thật chặt, kéo cô vào phòng ngủ của mình.

“Ai giận dỗi!! Tôi vô duyên vô cớ sao phải giận dỗi?!”

Huyền My dùng hết sức để biện hộ cho mình: “Anh buông tôi ra trước đã!”

“Không cáu kỉnh, vậy mà cậu lại không uống trà, cũng không tắm ở chỗ tôi?”

Chết tiệt!!

Đình Hải ôm chặt cô, không cho cô nhúc nhích dù chỉ một chút.

Huyền My không lay chuyển được anh, chỉ có thể để mặc anh ôm mình, cúi thấp đầu, né tránh hơi thở của anh: “Tâm trạng của tôi không tốt!”

“Sao lại không tốt?”

Anh hỏi tiếp.

“Tâm trạng không tốt tức là không tốt, cần gì lý do!”

Huyền My vô cùng bực bội.

Đình Hải không hiểu sao lại cười, đưa tay nhéo cằm cô: “Tức giận thật rồi này.”

“Vậy nên anh đừng chọc tôi!”

Huyền My khó chịu giật khỏi tay anh: “Một thằng con trai lại suốt ngày ôm ôm ấp ấp thằng con trai khác, anh có ý gì?”

“Vậy cậu nói xem là ý gì?”

Khuôn mặt điển trai của Đình Hải tiến sát vào cô, hỏi một câu.

“…”

Huyền My cùng đường, đôi má lập tức đỏ ửng, tay vô thức đẩy anh ra: “Đình Hải, anh tránh xa tôi ra chút đi!”

Nào ngờ Đình Hải không những không buông tay, mà còn ôm cô chặt hơn.

Hai tay anh vòng ra sau tấm lưng mảnh khảnh của cô, kéo cô sát vào lồng ngực mình, than thở một tiếng: “Cậu đúng là ngốc đến nỗi khiến người ta tức giận!”

Đôi má nóng hổi của Huyền My dán vào ngực anh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ kia, trái tim cô cũng đập theo nhịp tim “thịch thịch” của anh.

Bỗng nhiên như vậy, cô vùi mặt vào ngực anh lại không muốn rời khỏi nữa, lại chợt… nhớ đến bạn gái anh.

“Đình Hải, anh đừng như vậy…”

Huyền My giãy dụa: “Tôi thật sự không hiểu, vì sao thái độ của anh đối với tôi cứ luôn mập mờ như vậy! Không phải là anh đã có người thích rồi sao? Anh cứ ôm ôm ấp ấp với tôi như vậy, tôi thật sự sẽ nghi ngờ anh thích đàn ông thật đấy!!”

Đôi mắt sâu thẳm của Đình Hải chớp chớp vài cái, nhìn thẳng Huyền My: “Được! Vậy tôi thích đàn ông! Thích loại đàn ông ẻo lả như cậu vậy!!”

“Anh…”

Huyền My khiếp sợ trừng mắt nhìn anh.

Không thể nào ngờ được anh lại nói ra lời kinh thiên động địa như vậy.

Nhưng, nhưng thế này… Thế này xem như… Tỏ tình gián tiếp ư?

Sao cô cứ thấy là lạ chỗ nào?!

Không đợi Huyền My kịp hồi phục tinh thần, đồ ngủ trong tay cô liền bị Đình Hải ném trên giường lớn của anh, mà cô cũng bị Đình Hải thuận thế đè trên giường nước.

Huyền My sợ hãi: “Đình Hải…”

Nước mắt rưng rưng, cảm xúc ngượng ngùng và sợ hãi như muốn từ trong dòng nước mắt tràn ra… Hô hấp của cô cũng hơi gấp gáp.

Bàn tay nhỏ bé vô thức níu chặt cổ áo sơ mi của Đình Hải.

Đình Hải từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống cô, ngón tay xấu xa nắm cằm cô, trầm giọng hỏi cô: “Hình như cậu còn chưa cho tôi câu trả lời…”

Giọng anh quá dịu dàng, quá dễ nghe!!

Ánh mắt nhìn cô lại như một xoáy nước, như muốn cuốn cả linh hồn cô đi.

Trái tim của Huyền My đã sớm không nghe lời nữa rồi…

Ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, rất lâu sau… mới từ trong lời tỏ tình kỳ lạ này mà bình tĩnh lại.

“Câu… Câu trả lời?”

Cô khẽ nói, trong đôi mắt ngập nước là sự sợ hãi mà lại trông thật đáng yêu.

Nhìn Hải thích nhất là nhìn vẻ mặt ngây thơ này của cô, giống y chang hồi còn bé.

Khiến anh nhịn không được mà cong cong khóe môi: “Nói cho tôi biết, cậu có thích tôi không…”

Chỉ một câu nói, lại khiến cho Huyền My vốn đang choáng váng có cảm giác như trời đất quay cuồng.

“Đình… Đình Hải…”

“Ừ.”

Đình Hải kiên nhẫn đáp lời cô.

“Anh…Tôi… Trước tiên anh cho tôi… chút thời gian được không?”

Tin tức này, thật sự là quá sức bom tấn, cô hoàn toàn không tiếp nhận nổi.

Không có được câu trả lời anh muốn, đôi mắt Đình Hải trầm xuống một chút, xoa đầu cô, đứng lên: “Uống trà gừng trước đi, rồi về tắm.”

Trên người bỗng nhẹ đi, đáng lẽ Huyền My nên nguôi giận, ấy thế mà trong lòng lại cảm thấy hơi tiếc nuối.

Cô sợ anh sẽ phát hiện cảm xúc không được tự nhiên này của mình, vội vàng đứng dậy từ trên giường của anh, nhanh chóng ôm lấy quần áo mình, lại chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, quay đầu nhìn anh: “Không phải anh có bạn gái rồi sao?”

“Cho nên cậu vì chuyện này mà giận dỗi tôi?”

Đôi mắt Đình Hải khóa chặt trên người cô.

“Hả? Không, đương nhiên không phải vậy!”

Huyền My vội lắc đầu, nhưng vẫn nói tiếp: “Nhưng anh đã có bạn gái, sao lại còn… Chẳng lẽ anh muốn ăn sạch cả nam lẫn nữ??”

Tên này cũng ghê gớm thật!!

Đình Hải nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Huyền My, nhịn không được cong môi nở nụ cười: “Cô ấy là anh em chú bác với tôi!”

“Anh em… Anh em chú bác?!!”

Huyền My bó tay rồi.

“Sao vậy?”

“Không sao… Không sao hết… Ha ha…”

Không nói ra thì không sao, vừa nói ra lại thấy hình như…

Hai người họ, bề ngoài thật đúng là có điểm giống nhau!

Đều xinh đẹp như vậy!!

Thoáng cái, tâm trạng Huyền My liền tốt lên không ít!

Có điều…

“Không đúng nha!! Anh họ Đình, cô ấy lại là họ Chu, hai người sao lại là anh em chú bác được?”

Huyền My đến lúc này cuối cùng cũng thông minh.

“Cô ấy theo họ mẹ.”

Đình Hải trả lời cô một cách tường tận.

Nhìn ánh mắt cô vẫn luôn có vẻ vui mừng khe khẽ: “Còn vấn đề gì muốn hỏi không?”

“Cô ấy biết anh là gay không?”

Huyền My yếu ớt hỏi anh.

“…”

Đình Hải bó tay: “Vấn đề này rất quan trọng ư?”

“Đình Hải, người nhà anh biết anh là gay không?”

“…”

“Anh là gay từ khi nào?”

Không nhận được câu trả lời của anh, Huyền My lại tiếp tục hỏi.

Chớp đôi mắt long lanh xinh đẹp, phức nhìn anh.

Nói thật, được Đình Hải tỏ tình, trong lòng Huyền My vui mừng biết bao nhiêu, trái tim trong lòng ngực gần như muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng mà…

Anh là gay, mà mình…

Mình là con gái chính hiệu 100% đó!!

Nếu anh ấy thật sự thích đàn ông, vậy cô…

Giờ phút này, Huyền My thật sự không biết nên vui hay buồn.

“Đi uống trà gừng.”

Đình Hải hoàn toàn bỏ qua vấn đề của cô, cầm quần áo trong tay cô để qua một bên, kéo tay cô đi ra phòng khách.

Ngoài phòng khách, Kỳ đang chơi game.

Huyền My gần như vô thức muốn rút lại bàn tay đang bị Đình Hải nắm, ấy thế mà, Đình Hải nắm chặt, sống chết không buông.

Nắm tay cô, lướt qua Kỳ, mở cửa tủ bếp, đưa chén trà gừng đường nâu đến bên miệng Huyền My.

Kỳ kinh ngạc đến ngây người nhìn hai bọn họ: “Này! Tôi nói hai người các cậu đàn ông con trai mà lại nắm tay nhau, không thấy buồn nôn à?”

Huyền My xấu hổ vô cùng, nhấp miếng nước trà đường nâu trong miệng, tay kia trong lòng bàn tay anh giật một cái, thấp giọng: “Đình Hải, anh buông tôi ra trước đi…”

Đình Hải nhíu mày, nhưng vẫn buông tay Huyền My ra.

Kỳ ném cái điều khiến đi: “Hướng Bách, cậu uống gì vậy? Cho tôi uống với!”

Huyền My đang định đưa trà cho cậu ta. Nào ngờ, Đình Hải đột nhiên chen ngang kéo Kỳ rời khỏi: “Đi, tôi chơi game với cậu!”

“Không chơi đâu!! Chơi với cậu, tôi chỉ có thể bị ngược đãi thôi!! Cậu cho Hướng Bách uống gì? Vì sao chỉ có cậu ấy có, tôi lại không có? Đình Hải, cái thằng nhóc nhà cậu không phải là thích Hướng Bách thật đấy chứ?!”

“…”

Huyền My uống nước trà, bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào trong lòng, một dòng nước ấm dâng trào trong tim, khiến quanh người cô như có cảm giác ấm áp không bao giờ ngừng, rất thoải mái.

Dưới vô số chống đối của Kỳ, vẫn khiến cho Đình Hải hung hăng hành hạ cậu ta.

Đến ván thứ hai, Đình Hải vẫy tay với Huyền My: “Lại đây.”

Huyền My cố uống hết chén trà gừng đường nâu, đi về phía anh, nghe lời anh, ngồi xuống cạnh anh.

Kỳ nhìn hai người họ, nhịn không được mà chọc ghẹo: “Này! Hai người các cậu sao lại giống một đôi tình nhân như vậy chứ? Làm gì vậy? Thật sự là đang yêu hả!”

“Bớt nói nhảm!! Bắt đầu!!”

“Chết tiệt!!”

Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, Kỳ đã bị Đình Hải giết chết một cách bất ngờ.

Huyền My ngồi cạnh nhìn xem, trong đầu lại hốt hoảng, vẫn còn vì một câu ‘đang yêu kia của Kỳ mà thơ thẩn.

Dường như Đình Hải cũng phát hiện Huyền my đang thất thần. Trong quá trình ngược đãi Kỳ, vẫn không quên đưa tay sờ gáy Huyền My: “Đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến nỗi mất hồn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.