Làm Vợ Bác Sĩ “À, không… Không có gì…” Trên gương mặt Huyền My hiện lên chút ngượng ngùng. “Đi, đi tắm trước đã!” “À… Ừ! Đi!” Huyền My gật đầu, định đi, Kỳ lại cười rộ lên: “Thằng nhóc này, sao cậu giống con gái thế nhỉ!!” “…” Huyền My quay người, hung dữ trừng mắt liếc Kỳ. Dựa theo thói quen lúc trước của cô, cô nhất định sẽ mắng cậu ta một câu: “Cậu mới là con gái, cả nhà cậu đều là con gái!” Nhưng hôm nay… Cô vậy mà lại không mắng!! Vì sao?! Bởi vì, câu mắng chửi này thật sự quá thô lỗ, mà Đình Hải còn ở cạnh nhìn đó! Cô đành phải nhịn thôi. Chính cô cũng không phát hiện điều này. Nào ngờ Đình Hải lại đấm vào ngực Kỳ một cái, mắng lại cậu ta một câu: “Cậu mới là con gái! Cả nhà cậu đều là con gái!!” Nói xong, anh kéo tay Huyền My đi vào phòng mình. Để lại một mình Kỳ sững sờ đứng trong phòng khách, nửa ngày sau vẫn chưa hồi phục. Hai người quay về phòng Đình Hải, Huyền My nhịn không được bật cười: “Dáng vẻ mắng người của anh vừa nãy đúng là buồn cười thật!” “Có gì mà buồn cười, lúc bình thường cậu mắng tôi, không phải rất lớn lối sao? Vừa nãy sao đột nhiên lại dịu dàng điềm đạm vậy? Việc này không giống phong cách của cậu!” “Đó là vì anh đáng bị mắng!” Huyền My vừa định dùng ngón tay của mình, lại phát hiện tay mình vẫn đang bị anh nắm chặt. Huyền My giãy dụa một cái, muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình khỏi tay anh: “Đình Hải, sau này… trước mặt người khác anh đừng cùng tôi dây dưa, ôm ấp các kiểu…” Đình Hải nhíu mày. “Các bạn học sẽ bàn tán nói chúng ta là gay!” “Cậu sợ?” “Tôi không thích.” Lại càng không thích việc anh thích mình với tư cách là một người đàn ông. Cũng không thích người khác dùng ánh mắt kì quái mà nhìn bọn họ. “… Được!” Đình Hải nghe lời cô: “Nhưng chỉ giới hạn ở nơi công cộng mới không được làm vậy!” “…” Tức là, ở trong phòng muốn làm gì thì làm sao? Huyền My mắc cỡ đôi má ửng đỏ, ôm quần áo trên giường, chạy vào phòng tắm: “Tôi đi tắm đây.” Nước ấm sột soạt cọ rửa thân thể Huyền My… Cô nhìn thấy cơ thể con gái của mình trong gương, bỗng nhiên có một khát vọng, muốn mình có thể cởi ra như vậy mà đứng trước mặt Đình Hải, muốn nói cho anh biết thân phận thật sự của mình… Ấy vậy mà… Cô lại không dám!! Thoáng cái, Huyền My thất vọng rũ vai. Cô sợ Đình Hải không thể chấp nhận thân phận con gái của cô! Cũng giống như Văn Tịch không thể chấp nhận thân phận của cô!! Cô với Văn Tịch là: giới tính giống nhau, không thể yêu nhau?! Nhưng với Đình Hải lại là: giới tính khác nhau, không thể yêu nhau!! Đình Hải thích đàn ông kia mà!! Nhưng bản thân mình lại còn có hai cục thịt nhỏ trước ngực! Thật đáng chết!! Chuyện này cứ luôn quấy rầy Huyền My tinh thần không yên ổn. Sau đó, Huyền My kể chuyện này cho Văn Tịch nghe, kết quả, Văn Tịch còn kích động hơn cô. “Văn Tịch, cậu nói xem bây giờ tớ nên làm gì?!” Huyền My hoàn toàn rối loạn tinh thần. “Trước tiên cậu đừng kích động, chúng ta bàn bạc kỹ càng đã. Chuyện này đối với chúng ta hoàn toàn là lợi thế! Chúng ta đừng vội nói thân phận thật cho Đình Hải biết. Trước tiên chúng ta nên tận dụng thời gian mà bồi dưỡng tình cảm, dù sao không thiếu nhất chính là thời gian và cơ hội mà, đúng không? Đợi đến lúc hai người các cậu đạt đến mức không phải đối phương thì không được, cậu hãy nói cho anh ấy biết thân phận thật của cậu. Đến lúc đó, anh ấy yêu cậu đến phát điên, có chuyện gì mà không chấp nhận được?! Đúng không??” Lời này của Văn Tịch, tính ra cũng đúng. Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần Huyền My chợt vang lên. Là Đình Hải gọi tới. Huyền My không khỏi hơi lo lắng, Văn Tịch kích động khẽ đẩy cô: “Còn đứng ngây đó làm gì! Bắt máy nhanh đi!!” Lúc này Huyền My mới nhận điện thoại. “Lại đây, sân bóng rổ.” Thái độ của Đình Hải trong điện thoại vẫn nói tóm tắt đơn giản như vậy. Huyền My còn chưa kịp hồi phục tinh thần, đầu dây bên kia Đình Hải đã cúp máy. “Làm gì?” Văn Tịch tò mò hỏi cô. “Kêu tớ đến sân bóng rổ một chuyến.” “Vậy cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, đi nhanh đi!” “Ừ, vậy đi thôi!” Huyền My kéo Văn Tịch đi. “Tớ không đi!” Văn Tịch vội vàng khoát tay: “Tớ không đi làm kỳ đà cản mũi hai người đâu. Tớ còn có việc, lát nữa gặp trong lớp nhé!” Cô ấy nói xong liền chạy nhanh như chớp. Được rồi! Huyền My đành phải đi một mình. Nghĩ nghĩ, cô vẫn ghé sang canteen trường một chuyến, mua mấy bịch khăn giấy ướt, rồi mua thêm hai chai nước lạnh, lúc này mới đi về phía sân bóng rổ. Trên sân bóng, trận đấu đang hừng hực khí thế. Người xem nhiều vô cùng, lúc này Huyền My mới chợt nhớ ra, hôm nay là thi đấu hữu nghị giữa các khoa của sinh viên năm 3. Mà trận này là do Đình Hải dẫn đội bóng khoa Nghệ Thuật bọn họ đấu với khoa Ngôn ngữ Trung. Huyền My vội tìm một chỗ ngồi xuống. Xung quanh, vô số gái xinh đang cổ vũ cho Đình Hải. “Hội trưởng* Đình Hải, cố lên!!” *Hội trưởng hội học sinh “Cố lên!!! Hội trưởng Đình Hải…” Huyền My nhìn ra, những cô gái này đại khái từ năm nhất đến năm tư, khoa khác cũng có! Than thở, Đình Hải đúng là đào hoa!! Mà sự ưu tú của Đình Hải cũng rõ như ban ngày. Dưới ánh mặt trời, thân hình cao to năng động chạy khắp sân bóng. Thế cục của trận bóng dễ dàng bị anh thao túng. Mỗi một cái bật người ném rổ hoàn hảo đều khiến vô số các cô gái thét lên. Mà Đình Hải thì cứ theo thói quen nhìn dáo dác khán đài đông nghịt người, giống như đang tìm kiếm ai đó. Nhưng hình như vẫn luôn không tìm được. Bởi vì, cứ nhìn chân mày nhíu lại của anh là biết. “Có phải Hội trưởng Đình Hải đang tìm ai không? Từ lúc bắt đầu trận đấu đến giờ, anh ấy cứ nhìn khán đài chỗ chúng ta mãi.” “Tìm bạn gái anh ấy đó!” “Bạn gái anh ấy không phải ở đằng kia hả?” “…” Huyền My nghe đám con gái bọn họ bàn tán sôi nổi, cả người bị mấy cô gái nhỏ phấn khích này chen lấn đến không thở nổi. Nhiều lần bị các cô ấy chen đến nỗi lọt ra phía ngoài sau, nhưng vì xem Đình Hải, Huyền My lại lần nữa dùng sức của chín trâu hai hổ chen trở lại. Liên tục nhiều lần, gần như rút sạch sức lực của cô. “Chuyện gì vậy? Không phải Hội trưởng Đình Hải đang dẫn bóng sao? Sao nhìn trông có vẻ chán chường vậy?” Vậy sao?! Huyền My nghe vậy, vội vàng từ trong đám người chen đầu ra nhìn. Vừa nhìn, liền chính xác thấy được Đình Hải trên sân bóng rổ. Vừa rồi anh mới ghi được một quả ba điểm, đám cầu thủ đang reo hò phấn khích. Chỉ có anh, dáng vẻ như tâm trạng không tốt, ánh mắt càng không ngừng tìm tòi trên khán đài. Anh đang tìm cái gì?! Chắc không phải là đang tìm mình đâu nhỉ?! Huyền My cảm thấy mình nghĩ vậy đúng là to gan, nhưng cô vẫn nhón chân lên, hướng về Đình Hải trên sân bóng hô lớn: “Đình Hải, cố gắng lên!!!” Tiếng hô đột ngột này quả nhiên đã nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Cũng bao gồm Đình Hải trên sân bóng. Dưới ánh nắng vàng, ánh mắt Đình Hải như dừng lại trên gương mặt đỏ ửng của Huyền My, đôi mắt sáng lên, không tự chủ được mà nở một nụ cười quyến rũ… Nụ cười ấy, quá đẹp. Trong khoảnh khắc đó, gần như tất cả mọi người trong sân bóng, cả nam lẫn nữ, đều hoàn toàn say đắm bởi nụ cười tưởng như lơ đãng này của Đình Hải. Trái tim thiếu nữ, gần như đều bị lấp đầy… Cũng bao gồm cả trái tim của Huyền My. Có vài người, trời sinh đã có sức hấp dẫn lạ kỳ, chỉ cần một cái liếc mắt là đã có thể chinh phục trái tim người khác. Mà sức hấp dẫn này, giống như… thuốc độc vậy!! Mà Huyền My đã hoàn toàn chìm đắm trong loại thuốc độc này, thật lâu sau vẫn còn thẫn thờ. Khi cô còn đang ngơ ngẩn, Đình Hải đã phấn khích quay trở lại trận đấu. Dưới ánh mặt trời, động tác nhanh nhẹn, thân hình hoàn hảo của anh khiến cho các cô gái thét lên: “Hội trưởng Đình Hải, em yêu anh!” Mà Huyền My cũng giống như bị ma xui quỷ khiến, học theo nữ sinh bên cạnh, bàn tay nhỏ chụm lại bên môi thành hình cái loa, lớn tiếng hô: “Đình Hải, em yêu anh!!” Vừa hét lên câu này, đã thấy Đình Hải trên sân bóng rõ ràng cứng người lại vài giây. Chỉ trong vài giây đó, bóng rổ trong tay Đình Hải bỗng bị cầu thủ đối phương cướp đi. Sau đó, một cú tấn công mạnh, quả bóng ba điểm đã ném vào rổ!! “Hơ…” Xung quanh, một loạt tiếng hít khí. Đều là những fan nữ não tàn kia của Đình Hải. Huyền My cũng khó hiểu gãi đầu, sao lại để người ta cướp bóng đi vậy! “Đình Hải, cố lên!!!” Huyền My gấp đến mức khàn giọng hô vài tiếng. Trên sân bóng, Đình Hải quay người nhìn cô. Ánh sáng trong mắt phát ra khiến người ta khó có thể phớt lờ, như cây đuốc, đốt cháy trái tim Huyền My… Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình trên sân bóng lại tiến vào trận đấu, dùng tốc độ nhanh, đoạt bóng, tấn công!! Một tiếng sau, trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, đương nhiên là phần thắng thuộc về đội Đình Hải. Khán giả trên khán đài dường như còn thấy chưa đủ thỏa thuê, ngồi đó thật lâu, trong tay mỗi người cầm một chai nước, không nỡ rời đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo thần hình người đàn ông nào đó trên sân bóng. Trên sân, các cầu thủ đều tản ra ngoài rìa sân bóng. Đình Hải cũng bước từ trong sân ra. Kỳ nhanh chóng đưa nước cho anh, anh không nhận, chỉ hướng về phía Huyền My trên khán đài, vẫy tay: “Xuống đây!” Trong khoảnh khắc đó, Huyền My rõ ràng cảm nhận được đám con gái xung quanh nháo nhào cả lên, cả đám hai mặt nhìn nhau hỏi: “Hội trưởng Đình Hải kêu ai vậy? Kêu tôi đúng không? Kêu tôi đúng không?” “…” Huyền My cúi đầu lách người khỏi các cô ấy, ôm hai bình nước lạnh, khó khăn chen ra khỏi đám người, chạy vào sân bóng. “Nước lạnh, uống không?” Huyền My đưa nước lạnh trong tay cho Đình Hải. Không hiểu sao, cứ cảm thấy… rất xấu hổ. Đình Hải nhìn cô thật sâu, giơ tay gõ lên đầu cô: “Một lát nữa tính sổ với cậu!” Nói xong, nhận lấy nước lạnh trong tay cô, nhanh chóng mở ra, ‘ực ực" uống hai ngụm lớn. Huyền My không hiểu anh muốn tính sổ với mình chuyện gì, nhanh chóng động não nhớ lại, nghĩ thầm hình như mình cũng đâu có làm gì sai, sao anh lại tính sổ nhỉ? Đình Hài dừng việc uống nước, hỏi cô: “Lúc nãy ở ngoài cậu vừa hô cái gì?” “Hả?” Huyền My vẫn không rõ lắm. Cô hô cái gì? “Chỉ là cổ vũ thôi mà?” Cô thật sự đã quên. Dù sao cũng chỉ là thuận miệng hô theo mấy đứa con gái khác. “Chỉ cổ vũ thôi?!” Đình Hải híp mắt: “Cổ vũ thì sao lại hô ‘em yêu anh’?” “Hả?” Huyền My không biết làm sao, khuôn mặt đỏ lên: “Tôi… Vừa nãy tôi có hô câu này sao? Chuyện đó… Vậy chắc hẳn là vì người khác hô, nên tôi mới thuận miệng hô theo bọn họ! Thật sự chỉ có vậy thôi…” “Cậu khiến tôi mất một trái bóng, lại nói với tôi ‘thật sự chỉ có vậy mà thôi"?!” “… Đâu phải tôi cố ý đâu.” Huyền My tủi thân cúi cái đầu nhỏ của mình xuống. Đình Hải rất thích dáng vẻ điềm đạm đạm đáng yêu như bánh bao này của cô, một tay anh khoác lên vai cô, tay kia như đùa giỡn mà nhéo mặt cô: “Đi thôi! Tắm giúp tôi, tôi sẽ không truy cứu ba phần trách nhiệm này với cậu!” Đình Hải nói xong, kéo Huyền My đi. “Tắm… tắm hả?!!”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.