Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 565: Vũ hội hóa trang



Trái lại Kỳ như con khỉ lập tức chạy tới: “Văn Tịch muốn cậu giả con gái hả? Ha ha! Đề nghị này của cô ấy không thể tốt hơn rồi! Tiểu Bách, nhóc giả nữ thì nhất định sẽ rất đẹp đấy! Ôi, đến lúc đó đừng làm cho một đám trai trẻ nhiệt huyết điên đảo à!!”

Thấy Đình Hải hình như không có phản ứng gì, trong lòng Tiểu My có hơi mất mát, cho nên cô cũng không nghe rõ Kỳ nói gì.

Cô theo bản năng đụng vào cánh tay Đình Hải: “Này! Sao anh không có chút phản ứng gì thế?”

Ánh mắt sâu lắng của Đình Hải nhìn chằm chằm vào cô: “Cô ấy muốn em giả gái thì em liền đồng ý sao?”

“Ơ… Vậy không được sao?”

Tiểu My mơ hồ nhìn cậu ta.

“Cậu có nghĩ tới hậu quả chưa?”

Đình Hải nghiêm túc hỏi cô.

“Hậu quả gì?!”

Tiểu My hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đình Hải đối diện, trong nháy mắt, cô thậm chí nghi ngờ có phải anh ấy đã sớm đã biết thân phận của mình không?

Lúc này Kỳ lại nhào tới, khoác vai Tiểu My, tiếp lời: “Đúng đấy, cậu có nghĩ tới hậu quả chưa? Cậu là một thằng con trai giả gái sẽ bị bạn học trêu cười đấy!”

“Ra là vậy à…”

Tiểu My hiểu ra: “Tôi cũng nói với Văn Tịch như thế, nhưng Văn Tịch nói lúc đó là vũ hội hóa trang, cô ấy sẽ trang điểm cho tôi đậm một chút để các bạn học không nhận ra. Mấy anh có thấy đáng tin không?”

Đình Hải đứng lên và đi về phòng mình: “Cậu thấy đáng tin là được rồi!”

“Tôi thấy cũng không phải không được.”

Kỳ cũng gật đầu đồng ý, vỗ vai Tiểu My: “Thằng nhóc nhà cậu thật tốt đấy! Yêu cầu không có hình tượng như vậy của Văn Tịch mà cậu cũng đồng ý, xem ra cậu cũng để ý tới cô ấy!”

Tiểu My cười xòa: “Vậy thì đúng rồi!”

Cô kéo tay anh ta xuống, đuổi theo Đình Hải: “Đình Hải, anh có tham gia vũ hội hóa trang không?”

“Để tôi suy nghĩ đã.”

“…Ừ.”

Nếu anh ấy tham gia, mình liền giả gái, anh ấy không tham gia, vậy thì miễn!

“Cậu hy vọng anh có thể nhìn thấy dáng vẻ cậu mặc quần áo con gái à?”

Đình Hải bống nhiên xoay người hỏi cô.

“Hả?”

Tiểu My sững sờ, còn chưa hoàn hồn, qua một lát cô mới vội lắc đầu, xua tay: “Không, không phải thế!! Tôi chỉ cảm thấy mọi người cùng tham gia sẽ rất vui…”

Đình Hải tùy tiện dựa vào mép cửa, khoanh tay nhìn cô: “Nếu cậu thật sự giả gái, vậy tôi sẽ miễn cưỡng tham gia bữa tiệc nhàm chán lần này.”

“Thật sao?”

Lời nói của Tiểu My lập tức lộ ra sự vui mừng, nhưng rất nhanh đã kìm chế lại, hỏi cậu ta một cách đầy mong đợi: “Tại sao tôi giả nữ thì anh mới đồng ý tham gia vậy?”

“Bởi vì nhìn cậu bị mất mặt chắc hẳn sẽ là một trò hay!”

Thật ra cậu ta lo lắng tới lúc đó cô không có cách nào thu dọn tàn cuộc!

Nếu có cậu ta ở đó sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày vũ hội hóa trang.

Lúc này, Văn Tịch thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức vì Tiểu My, cô ấy mua xong tóc giả lại còn tốn công mua hai bộ trang phục.

Tiểu My mặc trang phục cô Lọ Lem sau khi đã biến thành công chúa, còn Văn tịch là công chúa Bạch Tuyết mơ mộng.

Ba tiếng trước khi vũ hội hóa trang bắt đầu, Văn Tịch dẫn Tiểu My đến trong Studio của một chuyên gia tạo hình tượng.

Văn Tịch đẩy Tiểu My đến trước gương trang điểm, bắt đầu nói ra yêu cầu của mình: “Trang điểm cho cô ấy sao cho đẹp nhất, về phần hình dáng thì nhất định phải thật khác với dáng vẻ bây giờ, tốt nhất là khác đến nỗi người bình thường không nhận ra được mới tốt!”

“Được rồi!! Cứ giao cho tôi!”

Sau khi thợ trang điểm nhận được ý tưởng liền bắt đầu bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Đánh phấn, đánh má hồng, đánh mắt, kẻ mắt mèo, dán lông mi giả, tạo khối sáng tối, cuối cùng thêm chút son môi, lại đội mái tóc đen xoăn dài lay động lòng người kia lên… Cuối cùng Tiểu My mặc một chiếc váy công chúa màu vàng nhạt ôm lên cơ thể mềm mại, từng đường cong được thiết kế một cách uyển chuyển, càng làm nổi lên dáng người mảnh khảnh của cô.

Cô đứng yên đấy, mái tóc dài giống như rong biển xõa xuống, trong vẻ đáng yêu còn lộ ra khí chất quý phái, rất giống với cô công chúa tập trung cả ngây thơ và lộng lẫy trong truyện.

Ánh mắt cô chuyển động, khẽ chớp nhẹ lộ vẻ long lanh quyến rũ, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi liền đã làm cho Văn Tịch nhìn đến hoàn toàn ngây dại.

“Trời ơi… quá đẹp luôn!!”

Cô ấy không nhịn được mà kinh ngạc khen một tiếng, đi quanh Tiểu My vài vòng: “Tớ thấy hoa khôi lớp của chúng ta chính là cậu rồi! Nếu cậu mặc đồ con gái, tớ dám bảo đảm đám người theo đuổi cậu sẽ xếp hàng dài từ cửa phòng ký túc của chúng ta đến cửa căng tin luôn!!”

“…Văn Tịch, cậu phóng đại quá rồi!”

Tiểu My nhìn mình trong gương.

Phải nói là đã rất lâu rồi Tiểu My không nhìn thấy được mình trong trang phục con gái, nhìn như vậy thật sự có chút không quen!

“Tớ thực sự không có phóng đại đâu! Tiểu My, tớ dám cam đoan tối hôm nay, anh Đình Hải nhất định sẽ gục ngã dưới váy của cậu thôi!!”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu My đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, lộ ra đôi mắt long lanh động lòng người, đôi môi đỏ mọng nước… “Tiểu My, tớ cá khi cậu xuất hiện, chắc chắn sẽ không có ai nhận ra đâu! Ngay cả tớ cũng muốn nhận không ra!!

Văn Tịch chà chà tán thưởng, nghĩ một chút lại nói: “Để tránh cho người khác nghi ngờ, tớ không tham dự vũ hội hôm nay cùng với cậu đâu!”

“Hả? Sao thế?”

“Cậu nghĩ xem, ai cũng biết hai chúng ta như hình với bóng, nếu tớ tham dự cùng với cậu, các bạn học chắc chắn sẽ nghĩ tới cậu là Cao Hướng Bách, vậy còn không phải bị lộ sao? Nhưng nếu tớ không có ở đó, họ sẽ khó có thể liên tưởng được, vì vậy đảm bảo không nhận ra cậu!! Không chừng anh Đình Hải cũng không nhận ra đâu!”

Văn Tịch nói những lời này thật ra cũng có lý.

“Cậu yên tâm đi, tớ chỉ không xuất hiện cùng với cậu thôi, tớ vẫn tham gia vũ hội mà!”

Cô ấy không yên tâm khi để cho cô một mình trong vũ hội!

“Vậy thì được!”

Tiểu My nhìn mình trong gương và hít sâu một hơi, âm thầm động viên mình cố gắng lên.

Đình Hải……

Đình Hải nhìn thấy mình như vậy sẽ có thái độ gì? Anh ấy có thể nhận ra cô không? Có thích hóa trang con gái của cô không?

Tiểu My chưa bao giờ thấy hồi hộp như bây giờ.



Ba tiếng sau, vũ hội bắt đầu đúng giờ…

Các bạn học với những trang phục khác nhau lần lượt đi vào phòng tiệc, mỗi người đều hóa thành những nhân vật mà bọn họ mong muốn nhất, thậm chí còn có con gái giả con tai, con trai giả con gái, vân vân… nhiều vô kể.

Đương nhiên cũng có một số người căn bản không nhận ra được bạn mình.

Vừa vào phòng tiệc, Tiểu My lập tức có cảm giác sai sai…

Tất cả những nhân vật kinh điển từ xưa đến nay, từ trong nước đến ngoài nước, đều có người hóa trang, mà cô đứng ở cửa sảnh tiệc… cao quý, trang nhã, yên tĩnh…

Đôi mắt long lanh đen láy dưới lớp mặt nạ kia bối rối chuyển động dường như muốn tìm bóng dáng quen thuộc nào đó. Cuối cùng cô không tìm được, mới chậm rãi bước vào sàn khiêu vũ.

Mỗi bước chân cô đi đều nhẹ nhàng, chậm chạp và cẩn thận.

Nhưng trong mắt mọi người, cô lại thật tao nhã, điềm đạm, khiến người khác thương tiếc… Không thể nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của Tiểu My như một bó hoa hồng vàng tuyệt đẹp rơi vào trong nước, lập tức tạo ra từng sóng gợn… Tất cả chàng trai ở đây không khỏi bị thu hút bởi cô gái đang chậm rãi đi từ ngoài cửa vào sàn khiêu vũ này.

Cho dù họ không nhìn thấy rõ gương mặt của cô, cho dù họ chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt quyến rũ của cô, đôi môi hồng của cô… nhưng chỉ như thế thôi cũng đã bị khí chất của cô thu hút mất rồi!!

Cô nhận được sự hâm mộ của các cô gái và yêu thích của các chàng trai. Đó là người đẹp mà bọn họ chưa từng gặp qua ở trong trường.

Sàn khiêu vũ lập tức trở nên náo nhiệt.

“Cô gái này là ai vậy? Sao trước kia mình chưa từng thấy qua?”

“Không biết nữa! Đeo mặt nạ thì cũng nhìn không ra. Có thể là sinh viên năm nhất. Tôi chưa gặp qua…”

“Sinh viên mới đẹp như vậy, sao mình không biết được chứ? Chẳng lẽ sau khi đi tập quân sự rồi, cô ấy mới nhập học à?”

“Có thể, có thể là vậy!”

Mọi người đều bàn tán xôn xao.

Đứng khuất trong một góc, Đình Hải mặc một bộ áo đuôi tôm đen với phong cách hoàng tử, những đường may tinh tế càng làm nổi bật thân hình vốn rất cao ráo của cậu ta. Cậu ta đứng yên lặng ở đó, xung quanh có vô số cô gái đều liếc mắt đưa tình với cậu, nhưng từ đầu đến cuối cậu ta đều nhắm mắt làm ngơ.

Lúc bóng dáng tuyệt đẹp của Tiểu My xuất hiện tại cửa sảnh tiệc, đôi mắt đen láy của cậu ta lập tức thẫm lại… ánh mắt vốn không chút cảm xúc lúc này rõ ràng đã chấn động… luôn theo sát bóng dáng có vẻ bất lực của cô trong sàn khiêu vũ… Ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng.

Hôm nay cô thật sự quá đẹp, đẹp đến mức làm người ta ngạt thở…

Ngay cả người tự nhận là hiểu cô đến từng chân tơ kẽ tóc như cậu ta cũng suýt nữa thì không nhận ra cô rồi!

Trong sàn khiêu vũ, Tiểu My đang mờ mịt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của cô… Đình Hải!

Ánh đèn trong phòng tiệc quá tối, cộng thêm trang phục của mỗi người đều kỳ lạ và đeo mặt nạ, Tiểu My căn bản không tìm thấy cậu ta.

Tiễu Mỹ có hơi sốt ruột.

Cô sợ tối nay cô và Đình Hải sẽ cứ vậy mà bỏ lỡ nhau, còn sợ tối nay cậu ta căn bản không đến, vậy cô ăn mặc thế nào chẳng phải cũng phí công sao?

Trong lúc cô đang nôn nóng thì không ngừng có các bạn nam đến tặng hoa và tha thiết mời cô nhảy.

Tiểu My không nói chuyện, chỉ lựa chọn lắc đầu từ chối.

Nhưng càng từ chối thì càng có nhiều bạn nam đến hơn làm Tiểu My hơi luống cuống, chỉ theo bản năng tránh vào trong góc.

Thật ra, cô sợ nhất là bị người khác nhận ra mình.

Ngay lúc Tiểu My bị các bạn nam đuổi theo, đi không thể đi được nữa thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại… trong sảnh tiệc không ngờ bị cúp điện!!

Tiểu My không thấy rõ mọi thứ trước mắt, trong sảnh tiệc loạn hết cả lên. Bỗng nhiên, cô cảm thấy thắt lưng mình bị kéo, một cánh tay mạnh mẽ hoàn toàn không báo trước đã từ phía sau ôm lấy cô.

Tiểu My sợ đến mức muốn hét to thì bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Là tôi!”

Tiểu My kinh ngạc…

Đình Hải?!

Gần như chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Đình Hải kéo ra hành lang bên ngoài sảnh tiệc, đi vào trong góc hẻo lánh.

Cơ thể mềm mại của cô bị Đình Hải đẩy lên trên tường. Trong bóng tối, cậu ta nâng cánh tay dài lên cao. Tiểu My chỉ nghe “tạch” một tiếng vang lên ở bên tai, giống như tiếng bật công tắc đèn, sảnh tiệc tối tăm lập tức lại sáng lên.

Ánh đèn màu chiếu xuống giữa sảnh tiệc, chiếu lên bên gương mặt đẹp trai của Đình Hải càng nổi lên những đường nét góc cạnh của cậu ta.

Ánh mắt cậu ta nóng bỏng chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh hoảng loạn lại lộ vẻ vô tội của Tiểu My.

Lửa trong đôi mắt kia đột nhiên bùng cháy lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập, một lát sau mới khàn khàn hỏi cô: “Cậu có lời nào muốn nói với tôi sao?”

Tiểu My khẩn trương hắng giọng, ngẩng đầu nhìn cậu ta, đối diện với ánh mắt sâu thẳm lại nóng như lửa kia thật lâu mới hồi hộp khẽ hỏi cậu ta: “Anh có thích tôi bây giờ không?”

Đôi mắt Đình Hải đen láy của thẫm lại……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.