Trước khi đi học một ngày, Huyền My cầu xin anh trai cô cả đêm, cuối cùng mới thuyết phục được anh đồng ý đến trường hoàn thành kiểm tra sức khoẻ giúp cô.
"Anh cao như vậy, em thấp như thế, cho dù dáng vẻ chúng ta giống nhau, kẻ đần cũng có thể biết là hai người đấy?"
Cao Hướng Bách có chút ghét bỏ IQ của em gái mình.
"Không sao đâu! Đình Hải đã nghĩ cách giúp em rồi. Đến lúc đó anh đeo một cái khẩu trang thêm một cái kính râm, sẽ không ai có thể nhận ra anh đâu! Thực ra bác sĩ kiểm tra cũng không biết em! Các bạn học cũng không nhận ra anh, vậy không phải là được rồi sao?"
"Vậy sao em không bảo Đình Hải thay em đi!"
Cao Hướng Bách nói xong liền bước tới ngồi xuống trước máy vi tính, chuẩn bị chơi game.
"Vậy thì không được!! Đình Hải là nhân vật nổi tiếng của trường bọn em, mỗi cô gái thấy anh ấy thì mắt sáng như sao. Em nghĩ, không chừng ngay cả bác sĩ phòng y tế cũng biết anh ấy rồi! Em làm sao dám để anh ấy thay em được, như vậy chắc chắn sẽ bị lộ mất! Được rồi, anh đừng kiếm cớ nữa, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Anh đi theo em đến trường một chuyến, đúng lúc em còn muốn giới thiệu Văn Tịch cho anh nữa!"
"Không được!! Anh giúp em đến trường một chuyến thì không sao, nhưng chuyện giới thiệu bạn gái gì đó, em phải cho anh chuẩn bị một chút chứ! Giá trị thị trường của anh trai em không tệ đến mức cần em phải tới giày vò anh đâu! Hơn nữa, chỉ với chút IQ kia của em thì có thể nhìn đúng người sao? Cô gái mà em giới thiệu chắc chắn cũng có IQ tương tự em thôi, anh không muốn!!"
"Fuck!"
Huyền My tức giận: "Em cho phép anh sỉ nhục em, nhưng em không cho phép anh sỉ nhục Văn Tịch!!"
Dù sao cô cũng bị người anh trai đáng ghét này liên tục sỉ nhục từ bé đến lớn rồi!
"Anh thực sự không muốn Văn Tịch sao?"
"Không muốn!"
Cao Hướng Bách nói rất có khí thế.
"Được!! Anh không muốn đúng không, anh không muốn thì để em giới thiệu cô ấy cho người khác, đến lúc đó anh đừng cầu xin em!! Tất nhiên, cầu xin em cũng vô ích! Ha ha!!"
Văn Tịch là cô gái tốt như vậy, người ta đốt đèn lồng cũng không tìm được, anh còn không muốn!! Sau này anh sẽ có lúc phải tới cầu xin mình thôi!!
Kỳ nghỉ vừa kết thúc là tới đợt kiểm tra sức khoẻ.
Cao Hướng Bách đeo một cái khẩu trang màu đen thêm một cái kính râm hình vuông màu theo xu hướng thời trang, sau đó tất nhiên là đội mũ lưỡi trai cũng màu đen.
Anh chưa từng gặp Văn Tịch nhưng đã nhìn thấy ảnh Huyền My chụp cô ấy rồi.
Tóc mái bằng, mái tóc dài như thác nước cùng dáng vẻ cũng rất quyến rũ, không biết tấm ảnh có qua chỉnh sửa gì không nữa.
Hy vọng lát nữa còn có thể nhận ra được mới tốt.
Huyền My hẹn gặp Văn Tịch dưới cây hòe ở sân bóng rổ bên kia, bảo cô ấy đến đó chờ anh trai mình, sau đó sẽ cùng đi kiểm tra sức khoẻ.
Nói thật, Văn Tịch vẫn rất mong chờ người thật Cao Hướng Bách - anh trai Huyền My.
Trong ấn tượng của cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp cặp sinh đôi long phượng, cô ấy thực sự tò mò không biết hai người bọn họ rốt cuộc giống nhau bao nhiêu. Ngoài ra, liệu anh trai cô ấy có phải cũng ngây ngô đáng yêu giống cô ấy không... Tóm lại, trong lòng Văn Tịch bị lòng tò mò chiếm giữ làm cô ấy càng ngày càng có hứng thú với người thật Cao Hướng Bách này.
Bởi vậy, Văn Tịch đã đến chỗ cây hòe đợi Hướng Bách từ rất sớm.
Đợi không tới năm phút, cô ấy chợt nghe có người gọi mình: "Văn Tịch!!"
Văn Tịch nhìn lại thì thấy một sinh viên nam với gương mặt thật thà chất phác đang cầm bó hoa hồng màu đỏ đi về phía cô ấy. Cô ấy không có ấn tượng gì với bạn học nam này.
Văn Tịch sửng sốt vài giây.
Cô ấy kinh ngạc nghĩ, lẽ nào cậu ta chính là Cao Hướng Bách - anh trai Huyền My?!!
Vậy không phải quá khác nhau sao?!
Nhưng một giây tiếp theo, bạn học nam đó vừa mở miệng nói đã phủ nhận nỗi băn khoăn trong lòng Văn Tịch.
Cậu ta nói xong còn rất khoa trương mà quỳ một chân xuống trước mắt Văn Tịch.
Văn Tịch sửng sốt, sợ đến mức liên tục lùi về phía sau hai bước: "Bạn học này, cậu làm gì vậy? Tớ không biết cậu, cậu mau đứng dậy đi!"
"Tớ ở lớp bên cạnh lớp cậu, tớ là Lương Sinh! Cậu đồng ý làm bạn gái tớ, tớ sẽ đứng lên!"
Cậu sinh viên này còn giở trò ăn vạ.
Trong nháy mắt, việc tỏ tình của Lương Sinh đã thu hút một đám đông sinh viên tới xem. Mọi người bắt đầu ồn ào như ong vỡ tổ: "Cậu đồng ý cậu ta đi! Cậu thấy người ta có thành ý bao nhiêu, cũng quỳ lâu như vậy rồi..."
Văn Tịch vốn là người da mặt mỏng, bị bọn họ vây xem, cùng ồn ào như vậy thì gương mặt lập tức đỏ bừng.
"Cậu mau đứng dậy đi!!"
Văn Tịch vô cùng bối rối: "Tớ không thích cậu, tớ thậm chí còn không biết cậu nên không có cách nào nhận hoa hồng của cậu được!!"
"Vì sao?!"
Lương Sinh vừa nghe được lời này thì dường như có chút sốt ruột, chân quỳ trên mặt đất, nhanh chóng tiến vài bước tới gần Văn Tịch: "Văn Tịch, tớ cam đoan với cậu, chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ, tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu!! Tớ sẽ đối xử tốt với cậu cả đời!! Tớ thực sự thích cậu! Văn Tịch!!"
Văn Tịch có chút nóng nảy: "Tớ có bạn trai rồi!! Tớ không thể đồng ý với cậu được!!"
"Bạn trai cậu là ai? Là tên ẻo lả Cao Hướng Bách kia à?!! Cậu ở bên cậu ta, cậu ta có thể làm được sao?! Cậu ta hoàn toàn không có cách nào bảo vệ được cậu!!"
Lương Sinh nói xong thì lập tức xông lên, nhào cả người tới Văn Tịch, cố cưỡng ép để cô ấy vào khuôn khổ.
Văn Tịch sợ đến mức hét lên một tiếng chói tai nhưng không kịp tránh né, mắt thấy sắp bị Lương Sinh sàm sẽ. Nhưng cô ấy chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt. Không chờ cô ấy kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra thì đã bị kéo mạnh về phía sau, sau đó là một dáng người cao lớn mạnh mẽ bảo vệ cô ấy ở phía sau.
Cánh tay dài giơ ra, bàn tay chặn trước ngực Lương Sinh, chặn cơ thể đang nhào tới của cậu ta, giọng đều đều hỏi một câu: "Vậy cậu nghĩ tôi có thể bảo vệ cô ấy không?!"
Giọng nói bình tĩnh nhưng không biết vì sao lại có một khí thế lạnh lùng, khiến cho Lương Sinh không khỏi khiếp sợ.
Cậu ta sợ đến mức lùi về phía sau hai bước.
Lúc này Văn Tịch mới từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần.
Cô ấy ngửa cổ nhìn người con trai thần bí đột nhiên xuất hiện bên cạnh...
Người này đeo khẩu trang đen, đầu đội mũ lưỡi trai cùng màu, còn đeo một cái kính râm. Cô ấy thậm chí không thể thấy rõ gương mặt của anh. Cho dù vậy cô ấy vẫn cảm giác anh rất ngầu, làm cho cô ấy có ảo giác giống như nhân vật thợ săn thành phố trong phim Hàn đột nhiên tới đây.
"Đi thôi!"
Không đợi Văn Tịch rút lại suy nghĩ, cô ấy đã bị Hướng Bách kéo ra khỏi đám người, bước nhanh ra ngoài.
Vừa ra khỏi đám đông, Cao Hướng Bách liền thả tay Văn Tịch ra, vừa đi vừa khẽ hỏi cô: "Cậu là Văn Tịch?"
"Đúng! Cậu là?"
"Cao Hướng Bách!"
"Hướng... Hướng Bách??! Người thật à??"
Văn Tịch kinh ngạc tới mức há hốc miệng, vừa đi vừa quan sát anh: "Oa! Cậu cao hơn Huyền My một cái đầu... Tớ nghĩ Huyền My đã tính là rất cao rồi, không ngờ cậu còn cao hơn!! Cậu giống Huyền My không? Cậu che kín như vậy, tớ thật sự không thể nhìn ra được gì!"
Văn Tịch tò mò liên tục hỏi anh.
"Cậu đưa giấy khám sức khỏe cho tôi đi!"
Ha ha!
Bạn Cao Hướng Bách, cậu đây là muốn cool đến mức không có bạn bè sao?!
"...A"
Văn Tịch có cảm giác tò mò của mình bị đánh bẹp, trong nháy mắt sự mong chờ trong lòng đã tụt dốc không phanh. Cô ấy lấy giấy khám sức khỏe trong túi ra và đưa cho anh: "Cám ơn cậu về chuyện vừa rồi."
"Không có gì, tôi chỉ không thoải mái khi cậu ta nói tôi là ẻo lả mà thôi!"
"..."
Cho nên anh ra tay vốn không phải vì muốn giúp mình sao?!
Người thật Cao Hướng Bách này đúng là không dễ ở chung bằng Hướng Bách giả!
Trong nháy mắt, hai người liền rơi vào bầu không khí im lặng, không ai mở miệng nói chuyện nữa.
Văn Tịch không phải không muốn nói, chủ yếu là có nói người ta cũng không tiếp lời, vậy không nói còn hơn.
Về phần Hướng Bách...
Rõ ràng không có ý muốn làm quen với cô ấy.
"Cậu vừa nói với cậu con trai kia, cậu là bạn gái của Cao Hướng Bách?"
Đột nhiên, Cao Hướng Bách hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Hả?"
Văn Tịch sửng sốt, ngước mắt nhìn anh, trong nháy mắt tiếp theo liền vội vàng giải thích: "Không, không phải, tớ không phải nói cậu, tớ nói là Huyền My..."
Gương mặt của cô ấy cũng lập tức đỏ bừng.
Mà cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy cảm xúc của Hướng Bách!
Cảm giác này thật khó chịu!
Cao Hướng Bách phát hiện ra Văn Tịch đúng là một cô gái rất dễ đỏ mặt, giống em gái cậu! Ngây thơ, đơn thuần!
Xem ra IQ...
Tạm thời không kết luận!
Anh không có sở thích kỳ lạ như Đình Hải, anh không thích cô gái đơn thuần, ngu ngốc!
Chủ yếu là do mười mấy năm qua anh đã chịu Cao Huyền My nhà bọn họ đủ rồi!
...
Lúc kiểm tra sức khoẻ, tình hình vẫn tính là tốt.
Nhưng cho dù hình dáng hay khí chất, hoặc là chiều cao của Cao Hướng Bách cũng sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người cả nam cả nữ, tất nhiên đặc biệt là các cô gái.
Điều cuốn hút các cô gái trẻ chính là loại sinh viên nam có khí chất bí ẩn. Còn phần lớn các sinh viên nam dùng ánh mắt ghét bỏ “thích thể hiện” nhìn lướt qua anh.
Tất nhiên, cho dù những ánh mắt này là sùng bái hay ghét bỏ. khinh thường đều không có vấn đề gì với anh. Dù sao anh cũng đều làm như không nhìn thấy.
"Văn Tịch, bạn này là ai vậy? Đó là sinh viên lớp các cậu à? Sao từ trước đến giờ tớ chưa từng thấy vậy?"
"Đúng đúng, cậu ấy là người lớp bọn tớ mới chuyển tới..."
Văn Tịch không ngừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa các bạn nữ khác, hơn nữa còn lừa gạt trót lọt.
Nếu gặp các bạn gái trong lớp hỏi, cô ấy liền nói là bạn học mới tới của lớp khác.
Mà Cao Hướng Bách vẫn đứng sau lưng cô ấy không nói tiếng nào, mặc cho cô ấy lừa gạt các cô gái khác về chuyện liên quan tới mình.
Sau khi cô ấy thật vất vả mới lừa được đám bạn nữ kia, chợt nghe đỉnh đầu truyền đến giọng trầm thấp của Cao Hướng Bách: "Cậu nói dối thậm chí không hề chớp mắt lấy một cái..."
"..."
Văn Tịch buồn bực quay đầu liếc nhìn anh: "Tớ cảm thấy tớ sắp bị hai anh em cậu chơi đến chết rồi."
Anh còn không biết xấu hổ nói cô ấy!
"Này! Đo chiều cao và cân nặng! Đi đi, tới lượt cậu rồi!"
Hướng Bách nói xong liền dễ dàng đẩy Văn Tịch lên máy kiểm tra.
Tay anh đặt lên vai Văn Tịch, cách lớp váy mỏng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm trong lòng bàn tay anh nóng lên... Hơi nóng kia dường như thoáng cái xuyên thấu qua da cô ấy, truyền vào trong tim cô ấy.
"Cao một mét sáu năm, nặng bốn mươi cân."
Nhân viên kiểm tra vừa đọc số, vừa viết lên giấy khám sức khỏe: "Tiếp theo..."
Cao Hướng Bách đi lên phía trước, Văn Tịch tránh ra.
"Cao một mét tám bảy, nặng bảy mươi cân."
Kém hai mươi hai cm...
Văn Tịch cảm giác mình vẫn nên làm bạn với Huyền My thành thật thì đáng tin hơn, dù sao nói chuyện không cần quá mệt mỏi, không cần phải ngẩng đầu quá cao.
Việc kiểm tra sức khoẻ nhanh chóng kết thúc.
Hướng Bách định gần tối sẽ lên máy bay rời đi.
Lúc Huyền My tiễn anh còn lưu luyến, ôm anh không chịu buông tay: "Anh, em không thích anh đi đâu! Lúc nào thì anh có thể từ nước ngoài trở về? Anh không thể đừng đi xa như vậy sao?"
Hướng Bách giang hai tay ra ôm em gái mình: "Được rồi, anh nhiều nhất là hứa với em sẽ về thăm em nhiều hơn thôi."
"Thật sao?!! Một tháng về một lần à!!"
"... Em cho rằng anh ở cùng tỉnh với em sao?"
Cao Hướng Bách hết chỗ nói.
"Hai tháng trở về một lần..."
Huyền My năn nỉ nhìn anh.
"Để suy nghĩ đã."
Cao Hướng Bách cũng đành nhượng bộ.
Huyền My hừ mũi và buông anh trai mình ra: "Vậy còn tạm được."
Văn Tịch và Đình Hải đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn hai anh em bọn họ tạm biệt nhau.
"Huyền My và anh trai cô ấy thật sự quá giống nhau..."
Văn Tịch không nhịn được than thở một tiếng.
Đình Hải gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Anh không muốn nhìn thấy hai gương mặt này cùng một lúc."