Mong muốn nhỏ của cô quá rõ ràng, làm cho Đình Hải không nhịn được nhíu nhíu mày: "Em làm gì vậy? Cố tình tránh anh? Sợ anh ăn em hả?"
"...... Em biểu hiện rõ ràng như vậy hả?"
Huyền My vô tội sờ sờ khôn mặt nhỏ nhắn của mình.
"Đều viết hết trên mặt em rồi!!"
"......"
"Cho dù ăn em thì sao chứ?"
Đình Hải nói xong, giả vờ khẽ cắn lên mũi Huyền My một cái: "Cao Huyền My, dáng vẻ này của em rất khiến cho người ta chán ghét!"
“Hả? Thật vậy sao?"
Huyền My bẹp bẹp miệng, có chút nóng nảy: "Em cũng không muốn như vậy đâu, chỉ là, anh trai của em nói buổi tối...... Không thể tùy tiện đi vào phòng anh......"
"......"
Lại là Cao Hướng Bách!!
Từ nhỏ đến lớn, sao vẫn cứ âm hồn bất tán như vậy chứ!!
"Anh trai của em là sợ anh sẽ bắt nạt em, nhưng em thấy anh có từng bắt nạt em chưa?"
"Không có......"
Huyền My ngoan ngoãn lắc đầu.
Đình Hải ngồi xuống ghế trước máy tính, ngẩng đầu nhìn Huyền My, nghĩ nghĩ, ngoắc tay với cô: "Lại đây......"
Huyền My do dự vài giây, sau đó vẫn ngoan ngoãn đi tới chỗ Đình Hải.
Đình Hải vỗ vỗ chân mình, ý bảo Huyền My ngồi lên đùi cậu ấy, nhưng Huyền My nào dám, chỉ đứng im ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không dám cử động dù chỉ một chút.
Bất đắc dĩ, Đình Hải đành phải đưa tay ra kéo cô lại, ôm lên để cô ngồi trên đùi mình.
Huyền My bị cậu ấy ôm, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
"Khó khăn lắm hai người mới có thể ở chung một chỗ, ở bên cạnh anh thêm chút nữa đi."
Đình Hải gác cằm lên vai nhỏ của cô, ôm cô ngồi ở trước máy tính.
"...... Ừ."
Huyền My ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hai tay của Đình Hải lách qua người cô, tay phải cầm chuột, tay trái đặt lên trên bàn phím, bắt đầu tập trung làm LOGO.
Mùi sữa tắm thơm ngát và mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô tràn đầy trong hơi thở của Đình Hải, làm cho cậu ấy nhịn không được mà tham lam hít sâu một hơi:"Thơm quá......"
Mặt của Huyền My lập tức trở nên đỏ hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhân theo bản năng nghiêng qua một bên, xấu hổ đến hoàn toàn không dám mở miệng nói chuyện.
Đình Hải cảm nhận được sự ngại ngùng của cô, cũng không cố ý đùa giỡn cô nữa
Ôm cô, chuyên tâm làm LOGO.
Huyền My im lặng nhìn cánh tay trắng nõn sạch sẽ của cậu ấy bay múa trên bàn phím màu đen, từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau trên màn hình máy tính......"Anh thật lợi hại......"
Huyền My nhịn không được kinh ngạc khen ngợi ra tiếng: "Đình Hải, anh học phần mềm giỏi như vậy sao?"
Nghe thấy bạn gái khen mình, Đình Hải khá là vui vẻ, giễu cợt một tiếng, đưa tay sờ sờ đầu cô: "Đây là môn bắt buộc trong chuyên ngành kỹ thuật của chúng ta, học không giỏi thì sau này làm sao áp dụng được? Cô nhóc ngốc xít!"
"Cũng đúng......"
Huyền My ấn ấn đầu: "Xem ra em cũng phải học tập thật tốt mới được!!"
"Ừ, không hiểu có thể đến hỏi anh."
Huyền My nghe vậy, cơ thể nhỏ không nhịn được nhúc nhích, sau đó mềm mại dựa vào trong lồng ngực rắn chắc của cậu ấy, trong miệng nhỏ nhắn thoả mãn lẩm bẩm nói: "Đình Hải, ở cùng với anh thật là tốt......"
"Hả?"
Đình Hải không biết vì sao cô lại phát ra một tiếng than thở như vậy.
"Chính là ở bên cạnh anh cảm thấy đặc biệt yên tâm!! Chuyện gì anh cũng lo nghĩ thay em, đi trên đường cũng sẽ sợ em bị xe đụng trúng, uống miếng nước anh cũng sợ em bị sặc, đi học nghe không hiểu bài giảng của giáo viên cũng không sao, về sẽ có anh dạy em! Hơn nữa anh còn có hiệu quả hơn so với giáo viên, em có thể hỏi lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ! Giống như có anh ở đây, không có chuyện gì là không thể làm được, thật tốt......"
Huyền My hưởng thụ trong cái lưới dịu dàng mà cậu ấy tạo ra cho mình: "Anh cưng chiều em như vậy, thật sự sẽ chiều e, đến hư đấy......"
Đình Hải cười sờ sờ mái tóc ngắn của cô: "Không sao, có hư thì anh cũng chiều em!"
Huyền My ‘ khanh khách ’ cười rộ lên, chỉ vào tranh trên màn hình máy tính, hỏi cậu ấy: "Anh đang làm LOGO cho ai vậy?"
"Một công ty mới mở."
"Có tiền không?"
Huyền My nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đơn thuần hỏi cậu ấy.
"Có! Cũng không tính là nhiều lắm, nhưng thu nhập mỗi tháng cũng đủ nuôi em."
"Thật vậy sao?"
Huyền My lại mang vẻ mặt sùng bái nhìn Đình Hải: "Anh vừa đến trường vừa nuôi người nhà? Quá lợi hại luôn!"
Đình Hải nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi cô: "Em dễ nuôi không?"
"Em đặc biệt dễ nuôi!"
Huyền My cười rộ lên, mắt cong như trăng lưỡi liềm: "Em chưa bao giờ kén ăn, cho em cái gì thì em ăn cái đó, có phải dễ nuôi lắm hay không?"
"Đúng, giống như nuôi heo nhỏ vậy!"
"...... Anh mới là heo nhỏ đó! Em là heo, anh là bạn trai của em, vậy anh là gì?!"
Đình Hải cười tiếp tục làm LOGO, vừa nói: "Anh là người nuôi heo! Đợi đến khi em tốt nghiệp, anh sẽ nuôi con heo nhỏ là em, mỗi ngày cho ăn đến trắng trẻo mập mạp, sau đó...... Một miếng ăn sạch em!!"
Mục đích của cậu ấy chính là......
Một miếng ăn sạch cô!!
Nhưng nghĩ tới chờ đến tốt nghiệp......
Bốn năm xa xôi không kỳ hạn!!!
Ngay lập tức Đình Hải cảm thấy cả người đều không thoải mái!
Bốn năm, cũng quá con mẹ nó hơi lâu rồi đấy! Cậu ấy thật sự muốn chửi bậy rồi.
Nhưng nhìn thấy tiểu nha đầu trong ngực vẫn mang vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, cái gì cũng không hiểu được như trước...... Thật tốt!!
Văn Tịch bên này, đang báo cáo chi tiết với Hướng Bách về tình hình mới của em gái cậu và Đình Hải.
Ví dụ như mấy loại chuyện vụn vặt là hôm nay hai người bọn họ bởi vì vấn đề ‘cả đời’ mà cãi nhau, rồi sau đó lại làm lành và hàng loạt những chuyện khác.
Trò chuyện xong, Văn Tịch nghĩ rằng đã có thể kết thúc công việc rồi, nhưng TIN NHẮN chợt vang lên một tiếng, ảnh đại diện của Hướng Bách hiện lên, Văn Tịch vội vàng mở ra xem.
"Còn cậu thì sao? Hôm nay cậu có chuyện linh tinh gì muốn nói cho tôi nghe không?"
Văn Tịch ngẩn người, trái tim không biết vì sao mà nhảy lên một cái, suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới bắt đầu đánh chữ.
Tay có chút cứng ngắc chạm lên trên bàn phím.
"Tôi vẫn ổn, mỗi ngày vẫn luôn như vậy, đi học tan học, ăn cơm, ngủ, gần như nhàm chán đến không có chuyện gì đáng để lấy ra nói......"
Vừa nói như vậy, ngay cả bản thân Văn Tịch cũng cảm thấy cuộc sống của mình cực kỳ không thú vị.
Cũng may là có Huyền My bên cạnh cô ta, nếu không chắc chắn cô ta sẽ nhàm chán đến chết.
Nhưng mà có đôi khi nhìn thấy Huyền My đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, thật ra thỉnh thoảng cô ta cũng rất là hâm mộ.
Đầu bên kia, sau khi Văn Tịch nói xong câu đó thì cũng không trả lời lại.
Văn Tịch ngồi im trước máy tính cái gì cũng không làm, chỉ ngồi đó chờ đợi, đợi một lúc lâu cũng không thấy trả lời, Văn Tịch có chút sốt ruột, không phải là Hướng Bách cảm thấy nội dung mình nói thật sự rất buồn chán, nên không có cách nào nói tiếp rồi chứ?
Trong lúc cô ta đang hết sức hoang mang, ảnh đại diện của Hướng Bách chợt hiện lên, cô ta vội vàng nhấn mở cửa sổ
"Xin lỗi, vừa rồi bạn cùng phòng kêu tôi đi giúp cậu ta xử lý chút việc, chưa kịp nói với cậu, đợi rất lâu rồi phải không?"
"Không, không có!"
Văn Tịch vội vàng trả lời.
"Nam sinh lần trước theo đuổi cậu đâu? Cái người cầm hoa tươi ấy, có còn làm phiền cậu không?"
Hướng Bách bỗng nhiên hỏi Văn Tịch.
"Thỉnh thoảng sẽ đến đưa thư tình cho tôi, nhưng mà bình thường đều bị Huyền My hù chạy rồi."
"Em ấy lợi hại như vậy hả?"
Văn Tịch cười rộ lên: "Rất lợi hại! Lúc dữ lên giống y như một tiểu hán tử vậy, đặc biệt buồn cười!"
Bên này, Hướng Bách cũng nhịn không được mà cười híp mắt.
Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ quẫn bách kia của em gái mình, lập tức cảm thấy đặc biệt buồn cười, đặc biệt đáng yêu.
"Thật ra trước kia tôi còn từng theo đuổi Huyền My......"
Văn Tịch bỗng nhiên gõ một hàng chữ gửi qua.
"!!"
Hướng Bách kinh ngạc đến thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng ra.
"Thật tò mò, cuối cùng các cậu thích chỗ nào của đứa nhỏ ngốc kia nhỉ?"
Văn Tịch cười cười: "Khó nói lắm, có thể là vì sức hấp dẫn của riêng cậu ấy đấy! Cậu ấy rất vô hại, làm cho người ta không có cách nào không thích cậu ấy! Nhưng mà lúc đó tôi còn chưa biết cậu ấy là con gái! Tôi coi cậu ấy như nam sinh mà theo đuổi, sau này khi biết được thì trở thành chị em tốt luôn! Giới tính giống nhau, thì làm sao yêu đương, đúng không?"
"Đúng!"
Điểm này, Hướng Bách vô cùng đồng ý.
"Được, trễ lắm rồi, cậu nên đi ngủ đi."
Hướng Bách nâng tay lên nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính toán thời gian trong nước, cũng đã đến giờ đi ngủ rồi, lập tức kết thúc lần trò chuyện này trước.
"Được. Ngày mai gặp, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đình Hải bị chủ nhiệm giáo dục mời tới văn phòng.
"Đình Hải à, em cũng biết, cơ hội đi du học nước Pháp tốt như vậy, cũng không phải ai cũng có! Trong trường học mong muốn em có thể dẫn đầu đi qua đó, em cũng biết đấy, lần này không đơn giản chỉ là du học, nước Pháp bên kia còn muốn lấy ra một vài người ưu tú trong nhóm học sinh để tham gia giải thi đấu quốc tế lần này, nói trắng ra là, bên trường học hy vọng em có thể làm đại diện đem lại vinh quang cho trường học của chúng ta!"
Chủ nhiệm giáo dục tự mình làm công tác tư tưởng cho Đình Hải.
Nhưng Đình Hải lại hoàn toàn không bị thuyết phục: "Chủ nhiệm, thầy nên tin rằng một trường học lớn như chúng ta, người có thể tham gia thi đấu giành được giải thưởng không chỉ có một mình Đình Hải em."
"Đúng! Người có thể tham gia thi đấu rồi giành được giải thưởng không chỉ có một mình Đình Hải em! Nhưng chúng ta...... chính là muốn giải nhất! Vì thế, ngoại trừ Đình Hải em, còn ai có thể cam đoan sẽ lấy về được giải nhất cho chúng ta?"
"Chủ nhiệm, lần này có lẽ thật sự phải khiến thầy thất vọng rồi, nước Pháp này em không đi được, mọi người vẫn nên tìm kiếm tuyển thủ dự thi mới đi! Em còn có việc, không thể tán gẫu với thầy tiếp, tạm biệt thầy!"
Đình Hải nói xong, lập tức đi ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục không thể thuyết phục được Đình Hải, trong chốc lát cực kỳ chán nản, một lát nữa không biết phải báo cáo kết quả với Viện trưởng như thế nào đây!
Huyền My ngoan ngoãn đứng ở một nơi cách văn phòng không xa chờ Đình Hải, vừa thấy Đình Hải đi ra, cô vội vàng vui vẻ đi qua đón, "Nói chuyện xong rồi hả?"
"Xong rồi!"
"Chủ nhiệm tìm anh đến nói chuyện gì vậy?"
Huyền My hết sức tò mò.
Nói thật ra, học sinh yếu như bọn cô, bình thường muốn gặp chủ nhiệm một lần cũng khó đấy!
Đình Hải cậu ấy thật may mắn, không chỉ nhìn, chủ nhiệm người ta còn tự mình tìm đến, chủ động nói chuyện với cậu ấy.
"Không nói gì cả, chỉ tâm sự về kế hoạch học tập sau này thôi.
"...... Sâu sắc vậy."
Vậy vẫn nên thôi đi! Nếu chủ nhiệm tìm cô trò chuyện về kế hoạch học tập, có thể cô sẽ trực tiếp ngủ gục trong văn phòng chủ nhiệm luôn.
"Đi thôi! Dẫn em đi ăn cơm."
Đình Hải khoác vai Huyền My đi ra ngoài.
Nói tới kế hoạch học tập sau này, Huyền My chợt nghĩ tới một chuyện: "Đình Hải, anh còn chưa tới hai năm nữa sẽ tốt nghiệp rồi, vậy chẳng phải là anh không có cách nào ở bên cạnh em hai năm sao?"
"...... Ừ."
Đình Hải gật gật đầu.
Huyền My bẹp bẹp miệng: "Vậy chẳng phải em sẽ phải đi học một mình sao?"