Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 587: Sức hấp dẫn kinh người



Văn Tịch buồn bực lôi kéo Chu Kiều.

Lại dỗ dành Huyền My: "Cậu đừng nghe cậu ấy nói bừa, cậu ấy gặp phải một tên đàn ông tồi, liền nghĩ tất cả đàn ông trên thế giời này đều là đàn ông tồi luôn rồi!

Huyền My cười cười: "Tớ tin tưởng Đình Hải, anh ấy không phải người như vậy.”

"Ừ! Đi thôi, mau đi ăn cơm thôi."

Văn Tịch lôi kéo Huyền My đi về phía căn tin.

Lời nói của Chu Kiều, Huyền My không muốn để ý, nhưng cố tình, những lời đó lại không hẹn trước mà lên men trong lòng...... Cô bắt đầu có chút sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó Đình Hải của cô sẽ không còn là của cô nữa!

Chợt nghĩ đến tương lai nếu như không có cậu ấy tồn tại, Huyền My trở nên không biết làm thế nào, phiền muộn trong lòng, thậm chí còn bắt đầu ngồi ở bên này máy tính miên man suy nghĩ, có đôi khi bởi vì điện thoại gọi đi trả lời chậm mà bắt đầu nghi ngờ có phải cậu ấy không còn yêu mình nữa hay không...... Tình cảm như vậy, ngây ngô, cũng mệt mỏi.

Cho dù là cô, hay là cậu ấy!

Đương nhiên, những chuyện này để sau hãy bàn!

Lúc Hướng Bách đi ra từ sân bay, bất ngờ là, Huyền My lại không tới đón cậu, người đón cậu, chỉ có Văn Tịch

"Sao chỉ có một mình cậu tới đây?"

Hôm nay Hướng Bách vẫn đội một cái mũ lớn thời trang, quần áo đơn giản, rất thời trang, cũng rất rực rỡ thanh xuân.

Vừa đi ra đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.

Trái tim Văn Tịch không nhịn được đập thình thịch, không được tự nhiên cào cào mái tóc dài của mình: "Câu lạc bộ của Huyền My đúng lúc có một hoạt động nhỏ, trùng thời gian, cho nên kêu tôi tới đây một mình! Sao vậy? Nhìn thấy tôi rất thất vọng đúng không?"

Cao Hướng Bách cười rộ lên, theo bản năng khoác tay lên vai nhỏ của cô ta, cúi đầu hỏi cô ta: "Cậu cảm thấy tôi nhìn thấy cậu sẽ thất vọng sao?"

Cậu đột nhiên tới gần khiến cho Văn Tịch có chút thẹn thùng: "Ai biết cậu......"

"Đi thôi! Đầu tiên dẫn tôi đi tìm nơi ở lại đêm nay trước đi!"

"Được!"

Hai người cùng nhau ra khỏi sân bay.

Bên ngoài sân bay, khắp nơi toàn là người, đặc biệt tắc nghẽn.

"Sao lại thế này? Vì sao hôm nay lại có nhiều người vậy?"

Văn Tịch có chút nghi hoặc, trong đám người đẩy đến chen đi, bất cứ lúc nào cũng có thể tách khỏi Cao Hướng Bách.

Bỗng dưng bàn tay nhỏ bé bị siết chặt.

Tay cô ta, bị một bàn tay to nắm lấy chặt chẽ trong lòng bàn tay.

Văn Tịch theo bản năng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Cao Hướng Bách lôi kéo tay cô ta, đẩy đám người, cẩn thận che chở cho cô ta, khó khăn bước từng bước về phía trước

"Người cũng quá nhiều rồi......"

Văn Tịch rất căng thẳng, cho nên cố ý tìm chút đề tài để che giấu cảm xúc trong lòng mình.

"Hôm nay có ngôi sao Hàn Quốc ở đây! Chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi!"

"Ồ? Sao cậu biết vậy?"

Văn Tịch tò mò.

Cao Hướng Bách chỉ chỉ vào chỗ đông đúc trong tầm nhìn của mình: "Có rất nhiều người đang giơ bảng đèn đó! Nhưng mà, cậu quá thấp, không nhìn thấy!"

"......"

Văn Tịch buồn bực.

Cao Hướng Bách nở nụ cười: "Có muốn tôi ôm cậu lên nhìn một cái hay không?"

"...... Không cần!!"

Văn Tịch ra vẻ buồn bực trừng mắt liếc cậu một cái.

Thật ra, cô ta không phải thấy tức giận, mà là...... Thấy xấu hổ.

Cô ta xấu hổ!

Trong đầu đột nhiên lóe lên một hình ảnh mình từng nhìn thấy trên mạng, chính là một cô gái được bạn trai ôm trên vai xem concert, lúc ấy có rất nhiều dân mạng cảm thán bạn trai tốt của Trung Quốc, ngay cả cô ta cũng vô cùng hâm mộ...... Văn Tịch liếc mắt nhìn trộm Cao Hướng Bách đang đứng bên cạnh, hình như Cao Hướng Bách không để mấy lời này ở trong lòng, giống như chỉ là thuận miệng nói thôi, hoàn toàn không để ý như cô ta, vẫn thản nhiên lôi kéo cô ta đi ra khỏi đám người.

Đi ra từ trong đám người, Văn Tịch thở phào một hơi: "Theo đuổi ngôi sao như thế này, đúng là không dễ dàng gì nha......"

Cao Hướng Bách cũng không biết đã buông tay Văn Tịch ra từ lúc nào: "Tôi đi đón xe, cậu ở đây chờ tôi."

"Được."

Văn Tịch gật đầu.

Cao Hướng Bách vác ba lô màu đen của mình lên rồi đi tới phía trước đón xe.

Đúng lúc này, điện thoại của Văn Tịch vang lên, là Huyền My gọi tới.

"Văn Tịch, đón được anh tớ chưa?"

"Đón được rồi! Cậu đang ở đâu? Người làm em gái như cậu cũng quá vô tâm rồi? Anh trai chạy xa như vậy tới thăm cậu, cậu lại tìm cớ không ra sân bay đón.”

Thật ra, hoạt động câu lạc bộ vừa rồi đều là do Văn Tịch bịa ra, cô ta không muốn Hướng Bách đau lòng.

Nhưng Huyền My thì sao?

"Không phải tớ vì muốn tạo cơ hội cho hai người sao?! Sao rồi? Hai người bây giờ đang làm gì!"

"Cái gì sao rồi? Bây giờ bọn tớ đang chuẩn bị đến khách sạn cất hành lý! Cậu ngoan ngoãn ở trong trường học chờ bọn tớ! Còn có, đến lúc đó đừng nói lung tung, biết không? Tớ và Hướng Bách chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, không phải cái loại quan hệ mà cậu nghĩ đâu!!"

"Loại quan hệ gì?"

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một câu hỏi trầm thấp.

Văn Tịch hoảng sợ, vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Cao Hướng Bách đứng sau lưng cô ta, cúi đầu, nhìn cô ta cười.

"......" Trái tim của Văn Tịch lập tức hoàn toàn rối loạn.

Mấy lời mình nói khi nãy chẳng lẽ cậu đều nghe thấy hết rồi sao?!

"Được rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, trở về nói sau!"

Văn Tịch vội vàng cúp điện thoại của Huyền My.

Xấu hổ cười cười với Hướng Bách, "Điện thoại của Huyền My......"

"Nghe ra được!"

Cao Hướng Bách cũng không để bụng: "Đi thôi, xe đến rồi!"

"Được......"

Văn Tịch theo Hướng Bách đi tới chỗ taxi.

"Hoạt động câu lạc bộ là giả, em ấy cố ý không đến mới là thật đúng không?"

Hướng Bách bỗng nhiên hỏi Văn Tịch.

"Hả?" Văn Tịch sửng sốt: "Cậu nghe thấy hết rồi sao?"

"Không có! Tôi chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng về bạn bè bình thường của cậu thôi!”

Cao Hướng Bách nói xong, thân sĩ mở cửa ghế sau xe taxi cho Văn Tịch.

Văn Tịch ngồi xuống, Cao Hướng Bách ngồi vào bên cạnh.

"Xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn lừa cậu, cậu ấy không chịu đến, tôi cũng không có cách nào, lại không muốn cậu thất vọng......"

"Trong lòng nha đầu kia nghĩ cái gì, tôi còn không hiểu hay sao? Hơn nữa, nhìn thấy cậu tôi cũng không có thất vọng nha! Rất tốt."

Văn Tịch nghe thấy những lời này của cậu, cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Bác tài! Đến khách sạn Mạc Thượng Phong."

Cao Hướng Bách báo điểm đến cho tài xế taxi.

"Được!"

Lái xe một đường phi nhanh tới khách sạn.

Hai người ngồi trên xe taxi, rất lâu cũng không ai mở miệng nói chuyện

Ánh mắt của Cao Hướng Bách vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên, không đầu không đuôi hỏi Văn Tịch một câu: "Vì sao vừa rồi cậu vẫn luôn nhấn mạnh quan hệ giữa hai chúng ta với Huyền My vậy?"

"Hả?"

Văn Tịch hình như không ngờ rằng Hướng Bách sẽ hỏi cô ta vấn đề này, xấu hổ cười cười: "Cái đó, cậu cũng biết cậu ấy đó, vẫn luôn muốn tác hợp hai chúng ta, tôi lo cậu ấy sẽ nói lung tung trước mặt cậu, cho nên tôi......"

"Nói lung tung cái gì?"

Cao Hướng Bách quay đầu nhìn Văn Tịch.

Đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, giống y như Huyền My, không hề có một chút sát thương, trái lại là một loại nụ cười ấm áp nhưng cũng rất uất ức.

Văn Tịch sờ sờ mái tóc dài của mình, ngượng ngùng cười nói: "Thật ra tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ sợ cậu nghĩ nhiều thôi."

"Tôi sẽ không nghĩ nhiều, cậu yên tâm đi!"

"Vậy thì tốt rồi......"

Văn Tịch thở phào một hơi.

Rõ ràng nghe thấy những lời này của Hướng Bách cô ta nên vui mới phải? Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô ta giống như có một tảng đá lớn đang chặn đứng lại.

Thật ra......

Được rồi, cô ta thừa nhận, cô ta đúng là hy vọng cậu nghĩ nhiều một chút!!

Hai người rất nhanh đã đến khách sạn, thuê xong một phòng.

Văn Tịch đi lên lầu cùng Cao Hướng Bách dọn dẹp xong hành lý.

"Hướng Bách, cậu có muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không? Bay lâu như vậy chắc chắn rất mệt, để tôi gọi điện thoại kêu Huyền My đến đây tìm chúng ta! Dù sao trường học cũng cách chỗ này không xa."

"Cũng được, dù sao cũng định ăn tiệc tự chọn dưới lầu.”

Cao Hướng Bách tiện tay đặt ba lô lên sô pha, gỡ mũ xuống, thuận tay cào cào tóc, làm cho mái tóc trở nên đặc biệt lộn xộn.

Nhưng mà dáng vẻ đẹp trai đúng là tốt, cho dù kiểu tóc có chút lộn xộn cũng không thể che giấu một tí ti vẻ đẹp trai của cậu, trái lại còn tăng lên khí chất biếng nhác tùy ý.

Thật ra, Hướng Bách và Huyền My lớn lên thật sự rất giống nhau, nhưng giống như Huyền My nói, anh trai của cô MAN hơn cô rất nhiều, Cao Hướng Bách giống như một con sư tử cả người tràn ngập ánh mặt trời.

Khiến cho các cô gái chỉ cần liếc mắt một cái là có thể bị lạc trong sự quyến rũ của cậu.

Đương nhiên Văn Tịch cũng như thế.

Hướng Bách ngồi xuống sô pha, thấy Văn Tịch đứng im một chỗ, cậu đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của cô ta: "Lại đây, ngồi xuống, cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi."

Văn Tịch bị cậu lôi kéo ngồi xuống bên cạnh mình

Tay nhỏ bé bị bàn to của Cao Hướng Bách nắm trong lòng bàn tay, còn cậu, hình như không có ý muốn buông ra.

Độ ấm nóng bỏng của lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay cô ta, khiến trái tim cô ta không hiểu vì sao lại nóng lên.

Cỗ lửa nóng kia giống như muốn xuyên qua da thịt, rót vào trong đáy lòng cô ta.

"Cái đó...... Cậu đã quyết định khi nào sẽ đi chưa?"

Văn Tịch hỏi Hướng Bách.

Hướng Bách bất ngờ buông lỏng bàn tay cô ta ra, sau đó thân thể tùy ý nhích lại gần, híp mắt nhìn cô ta: "Sao? Tôi vừa mới đến, cậu đã nghĩ tới chuyện tôi đi rồi à?

"Không phải, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, thấy cậu ở lại đây mấy ngày, bọn tôi muốn sắp xếp một vài hoạt động cho cậu?

"Cậu muốn sắp xếp hoạt động gì cho tôi?"

Cao Hướng Bách cười: "Được rồi, đừng quan tâm chuyện của tôi, tôi tới đây cũng không phải để làm phiền hai tiểu nha đầu các cậu! Cậu yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mình! Biết rồi chứ?"

"Được......"

"Có lẽ tôi sẽ ở lại đây năm ngày, ở bên cạnh tiểu nha đầu kia."

"Được!"

Văn Tịch vui vẻ ra mặt: "Lịch học của tôi và Huyền My cũng không kín lắm, sau khi tan học bọn tôi sẽ đi tìm cậu!"

"Được!"

Cao Hướng Bách quay đầu nhìn Văn Tịch, cười yếu ớt: "Nghĩ không ra, cậu muốn tìm loại bạn trai nào không có, vì sao năm đó hết lần này tới lần khác lại nhìn trúng đứa nhỏ ngốc nhà chúng tôi vậy?!"

"Này! Đã là chuyện cũ xa lắc lơ rồi, sao cậu cứ phải nhắc tới vậy!”

Nói lại chuyện đã qua, Văn Tịch vẫn cảm thấy có chút buồn cười.

"Cậu cảm thấy tôi và đứa nhỏ ngốc kia, ai tốt hơn?"

Cao Hướng Bách bỗng nhiên nghiêm túc hỏi cô ta.

"Này! Cậu đừng ép tôi phải làm người xấu chứ! Tôi mới không thèm làm đâu!"

Hỏi cô ta loại vấn đề này, cô ta cũng không ngốc mà đi trả lời đâu! Phải biết rằng, trả lời ai cũng không được hời.

Cao Hướng Bách cười sang sảng ra tiếng: "Đùa cậu thôi! Nhưng cậu không thể không thừa nhận, nếu làm bạn trai, chắc chắn tôi sẽ mạnh mẽ hơn đứa nhỏ ngốc kia!"

"...... Đương nhiên."

Văn Tịch thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Hai má ửng đỏ, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Bỗng nhiên, không đầu không đuôi hỏi Hướng Bách một câu: "Cậu ở nước ngoài có thích cô gái nào không?"

Cao Hướng Bách liếc nhìn Văn Tịch một cái, ánh mắt có chút nóng bỏng, sau một lúc lâu, nhếch khóe môi, lắc đầu: "Tôi không thích con gái nước ngoài, rất cởi mở, không phải kiểu mà tôi thích."

"Phải..... Phải không?"

Bị ánh mắt lửa nóng của Cao Hướng Bách nhìn chằm chằm, Văn Tịch lập tức có chút rối loạn, xấu hổ không ngừng túm lấy mái tóc của mình: "Cái kia, nếu Huyền My nghe thấy lời này chắc chắn sẽ rất vui vẻ!"

"Vì sao?"

Cao Hướng Bách biết rõ còn cố ý hỏi vặn lại cô ta một câu: "Bởi vì em ấy muốn tác hợp hai chúng ta?"

"Không, không!! Đương nhiên không phải!!"

Mặt Văn Tịch lập tức đỏ hơn, vội vàng giải thích: "Bởi vì Đình Hải đang ở nước ngoài mà! Nam sinh các cậu không thích con gái nước ngoài, Huyền My chắc chắn phải vui vẻ rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.