Đình Hải không để ý tới lời nói của cô, đưa tay kéo cô đến gần, cởi áo gió của mình ra và khoát lên người cô: “Buổi tối có chút lạnh, đừng để bị cảm lạnh!”
“Anh cởi áo gió cho em, vậy anh không lạnh sao?”
Huyền My vừa nói vừa đẩy ra không chịu mặc vào: “Anh mặc đi, em cũng không cảm thấy lạnh lắm, anh nhìn xem em đã mặc nhiều vậy rồi!”
“Ngoan, nghe lời!!”
Đình Hải khoác chặt vào người cô: “Anh là đàn ông, bảo vệ ngươi phụ nữ của mình là nghĩa vụ mà cũng là trách nhiệm! Không được cởi ra!”
Huyền My nghe lời của anh, trong lòng dấy lên cảm động, trong đầu cô liền nảy ra ý, cô lên tiếng đề nghị: “Vậy hay là hai chúng ta cùng nhau mặc đi, dù gì thì áo gió của anh cũng đủ lớn!”
Nói xong, cô liền cởi áo khoác ra, sau đó mặc vào cho Đình Hải, sau đó cô nâng tay anh lên, rồi tự mình rúc vào nách anh: “Anh xem như vậy được không?!”
Đình Hải hài lòng móc nhẹ cằm cô, nâng gương mặt nhỏ xinh của cô lên: “Muốn lợi dụng anh thì nói thẳng đi!”
“…Em lại nghĩ là anh đang lợi dụng em đó chứ!”
Huyền My ngượng ngùng đỏ mặt nhăn nhó nói lại.
Đình Hải duỗi thẳng tay, ôm cô vào lòng: “Chỉ xíu này mà muốn thỏa mãn anh á? Mơ đi!”
Huyền My dụi người vào ngực anh cười khúc khích.
“Đình Hải…”
“Ừ?”
“Đình Hải…”
Huyền My không nhịn được lại gọi tên anh thêm lần nữa.
“Ừ, sao vậy?”
Đình Hải cúi đầu nhìn cô.
Trong mắt chứa đầy yêu thương khiến cho Huyền My nhìn vào đã cảm thấy đắm say.
“Em cảm thấy…bây giờ giống như đang nằm mơ…”
“Vì sao?”
Đình Hải giả vờ hỏi.
Huyền My ôm eo anh, ôm thật chặt, đi theo bước chân anh tiến về phía trước, được lúc cô nói nhỏ trong miệng: “Em tưởng là anh sẽ không cần em nữa…”
Đình Hải chưa nghe hết câu, đã cảm thấy trong lòng anh nhói lên nỗi đau, anh dừng bước, cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn: “Hãy tin anh, anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày rời xa em…”
Đình Hải đứng mặt đối mặt với cô, anh ôm cô vào lòng, rồi lại lấy áo khoác chùm lấy cô thật chặt, kín đến không miếng gió nào lọt qua được, ánh mắt anh chân thành tha thiết nhìn cô: “Em có biết là trong mấy tháng em mất tích, anh không khác gì người điên hay không!”
“Nói dối!!”
Huyền My không tin anh: “Nếu như thật sự anh nhớ em như vậy, chắc chắn anh sẽ có cách tìm gặp em…”
Đình Hải thở dài: “Anh có trở về và nhìn thấy em!”
“Hả? Là lúc nào? Sao em không biết gì hết vậy?”
“Anh nhìn thấy em, và cũng đúng lúc em đang làm hoạt động hữu nghị với các bạn nam của khoa khác, rồi lần anh trở về lại trùng hợp thấy em đang hẹn hò với bạn khác ở sân bóng rổ…”
Trong mắt Đình Hải có chút ảm đạm.
Trong lòng Huyền My đột nhiên đập loạn nhịp, bị anh nói như vậy, trong lòng cô bất giác cảm thấy chột dạ.
Được thôi, cô thừa nhận trong mấy tháng đó, cô đã có không ít hoạt động hữu nghị, nhưng chẳng qua là để bản thân mình dịch chuyển sức tập trung không nghĩ đến anh mà thôi!
Đương nhiên là kết quả của cách dịch chuyển này đã thất bại!
“Tụi em không phải hẹn hò!”
Huyền My liền vội giải thích: “Mọi người chỉ là làm quen, rồi trao đổi riêng mà thôi…”
“Sau khi trao đổi thì sao?”
Giọng của Đình Hải có chút trầm thấp,ánh mắt anh nhìn cô cũng càng ngày càng xoáy chặt cô hơn.
“Sau khi trao đổi… hợp thì làm bạn thôi!”
Huyền My có chút rụt rè không dám nhìn anh.
“Bạn như thế nào? Bạn trai bạn gái hả?”
Ánh mắt của Đình Hải nhìn cô càng ngày càng sắc lại.
“Cái gì chứ! Bạn bè bình thường thôi!! Em ngoại trừ người bạn trai là anh thì ở đâu ra còn bạn khác giới nào nữa hả! nếu không phải anh nói anh mệt, thì làm gì có chuyện em ép bản thân mình đi kết bạn với con trai khác chứ?”
Nói đến đây, mắt Huyền My có chút đỏ hoe.
Đình Hải thấy vậy, liền vội vàng ôm cô thật chặt, nói: “Xin lỗi!! Anh xin lỗi…”
Huyền My dựa hẳn vào ngực anh, nức nở nói: “Anh cũng đừng cứ xin lỗi em hoài như vậy, em biết lúc đó em cũng ép anh quá, thật ra sau đó em có nghiêm túc kiểm điểm lại mình, và cũng đang học cách thay đổi bản thân mình, chỉ là em cố gắng thay đổi rồi nhưng cũng không khiến cho anh thích em được, đến cuối cùng lại tổn thương, lại chia ly, em cũng không còn đủ dũng khí để đối mặt với những tình huống đó rồi!”
“Đồ ngốc!!”
Đình Hải hôn nhẹ lên trán cô.
Huyền My lau nước mắt, rồi lại bỗng nhiên nở nụ cười.
Đình Hải nhìn nụ cười của cô có chút bàng hoàng: “Mẹ anh nói, hy vọng kỳ nghỉ đông anh có thể đưa em về để em gặp mọi người.”
“Hả?!”
Huyền My sửng sốt: “Không…Không phải chứ?”
“Sao? Em cũng biết sợ sao?”
Đình Hải híp mắt, cười đểu nhìn cô.
“Không, không phải, chẳng phải em đã gặp mẹ anh lúc em còn nhỏ sao?”
Giờ nhắc lại, trong đầu Huyền My vẫn còn chút sợ hãi tàn dư lại!
“Gặp qua??”
Đình Hải thắc mắc nửa giây, rồi sau đó anh nhịn không được cười thành tiếng: “Ha ha ha!”
“Anh còn cười!!”
Cô gặp mẹ anh lúc nào ta?
Chính là đợt đó, cô bẹo má của tên nhóc mập bẹo đến mức má của cậu nhóc sưng đỏ tấy, nên lúc đó đã được diện kiến mẹ của cậu nhóc đó.
Nhìn cũng đã có thể tưởng tượng được là thái độ của bà khi nhìn thấy gương mặt của con mình từ gương mặt với da dẻ mượt mà trắng nõn mà giờ đầy thương tích, lúc đó Cao Huyền My còn là cô nhóc kiêu ngạo trời không sợ, đất không sợ, còn lớn tiếng nói thẳng với mẹ Đình: “Dì ơi, là nhóc mập nhà dì hôn con trước, cho nên con mới đánh nó… con không có lỗi…”
Lúc đó, cậu nhóc mập đáng thương chỉ biết đứng bên cạnh uất ức khóc thút thít…
Mẹ Đình là tuýp phụ nữ lịch thiệp, nên nhìn thấy cô bé lớn tiếng đanh đá như vậy, nhất thời bà cũng chỉ biết lắc đầu, sau này đến chủ nhiệm lớp mẫu giáo cũng hết cách với cô, đành phải mời phụ huynh của Huyền My là Vũ Quỳnh đến trường.
Cuối cùng đương nhiên xuất hiện thêm màn Tiểu My bị mẹ Quỳnh cho ăn đòn!
Bên này, Văn Tịch và Cao Hướng Bách đang ung dung dạo phố.
“Cậu thật sự định quay trở lại sao?”
Văn Tịch nhịn không được lại lên tiếng hỏi Hướng Bách.
“Ừ.”
Hướng Bách gật đầu, nghiêng đầu nhìn Văn Tịch: “Sao? Không hoan nghênh sao?”
“Đương nhiên không phải rồi!”
Văn Tịch vội vàng lắc đầu, phủ nhận.
Cao Hướng Bách cười lớn tiếng, nói với giọng quyết đoán: “Vậy là hoanh nghênh rồi!”
“…Hoan nghênh.”
Văn Tịch có chút ngại ngùng.
Đèn giao thông đổi sang màu xanh, hai người đồng loạt bước qua đường, Cao Hướng Bách chủ động nắm tay Văn Tịch lên rồi đi qua đường.
Bàn tay bé nhỏ của Văn Tịch bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt, đột nhiên bất giác trong lòng cô có chút hồi hộp, tim đập loạn nhịp.
Cao Hướng Bách để ý nhìn xe hai bên đường, đồng thời nắm chặt tay của Văn Tịch áp sát bên cạnh mình.
Bất chợt trong lòng Văn Tịch dấy lên chút xúc động, chút gì đó yên tâm hơn.
Cao Hướng Bách nắm tay cô đi qua bên kia đường.
Bên này đường mới làm một hồ nước nhân tạo không lâu.
Cao Hướng Bách nắm tay cô tản bộ bên bờ hồ.
Thật lâu sau, không ai nói với ai lời nào, và tay anh nắm lấy tay cô hình như cũng không có ý định buông ra.
Ngay khoảnh khắc đó, gió lạnh phảng phất, Văn Tịch nghe rõ được nhịp tim đang đập loạn nhịp của mình… từng hồi từng hồi: ‘pùm pụp, pùm pụm’ vang lên trong lồng ngực cô, cảm giác như sẵn sàng nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Cô ngượng ngùng hai má ửng đỏ, khẽ nhúc nhích muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng ai ngờ tay cô bị Cao Hướng Bách nắm chặt quá, cô không thể nào giật tay mình ra khỏi tay anh.
Văn Tịch ngẩng đầu nhìn anh.
Cao Hướng Bách cũng cúi đầu nhìn cô.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc tình yêu bắt đầu len lõi… hai gò má Văn Tịnh ửng đỏ, hơi thở có chút gấp gút: “Mình, Hướng Bách, tôi… tôi cảm thấy những gì Đình Hải nói, nói không sai…”
Nói xong, cô giật mạnh tay mình ra khỏi tay Cao Hướng Bách: “Chúng ta như vậy có phải hơi kỳ không?”
“Có cái gì kỳ lạ?”
Cao Hướng Bách không những không buông tay Văn Tịch, thậm chí anh còn hơi dùng sức kéo chút, thân hình nhỏ bé của Văn Tịch đã bị anh kéo áp vào ngực anh.
“Hướng Bách…”
Văn Tịch ngửa đầu, hồi hộp nhìn anh.
“Anh thích em! Cho nên, như vậy có gì là kỳ lạ đâu?”
Cao Hướng Bách cúi đầu nói.
Văn Tịch trố mắt nhìn anh lúc lâu, cô chớp chớp mắt: “Tôi…tôi không biết cậu nói cái gì?”
Cô giả vờ không hiểu.
Con gái mà, những lúc như vậy thì đương nhiên sẽ cảm thấy rụt rè, cô đương nhiên không thể nóng vội trong lúc này được.
Nhưng mà thực tế thì lại có người so với cô lại càng không sốt ruột.
Cao Hướng Bách thích trêu chọc Văn Tịch, anh áp gần mặt mình với mặt cô vừa cười nói vừa cố tình phà hơi vào môi cô: “Vậy còn em thì sao? Em thích anh không?”
“…tôi, tôi…”
“Hở?”
Cao Hướng Bách áp sát gần cô hơn.
Hơi thở của hai nười chỉ còn cách nhau khoảng nữa phân.
Cô cảm nhận được rõ ràng hơi thở ma mị của anh thoáng qua mũi mình, anh lại hỏi cô với giọng điệu đầy mê hoặc: “Thích không?”
Văn Tịch nghĩ chắc là mình đã bị trúng tà của anh ta, không thì sao cô lại có thể gật đầu, sao lại có thể thật thà trả lời anh chữ: “thích” được!
Nói xong, Văn Tịch ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
“Tôi…từ thích mà tôi nói …”
Cô còn muốn giải thích thêm, thậm chí cô còn muốn nói: ‘thích’ kiểu bạn bè thông thường.
Nhưng cho dù được phép nói thì cô lại … nói không nên lời.
Trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hộp và ngượng!
Cuối cùng, cô vẫn phải thừa nhận: “Được rồi!Tôi thừa nhận, tôi thích cậu…”
Trước đây thậm chí cô còn dám đưa thư tình cho Đình Hải, và còn dám nói những lời đại loại tỏ tình với Huyền My!
Giờ nhìn lại hai năm vừa rồi, tình sử của cô đúng thật cũng phong phú.
Văn Tịch vừa dứt lời đã cảm giác môi cô nóng lên…
Không đợi cô kịp phản ứng, môi cô đã bị Cao Hướng Bách áp người cúi xuống khóa môi cô lại… trong tích tắc cô còn nghe được giọng nói hơi khàn của anh thấp thoáng vang lên: “Làm bạn gái của anh!”
Câu nói này, không phải lời mời, mà là mệnh lệnh, yêu cầu!!
Cái kiểu không được phép từ chối!!
Văn Tịch bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, lời nói của anh lại càng làm cho cô phảng phất như đang bay ở trên không trung.
Đây có thể được coi như là nụ hôn đầu tiên đời thực của cô chăng?!
Hoặc phải nói rõ hơn là: nụ hôn đằm thắm đầu tiên…
Giờ cô mới biết, thì ra hôn môi là như thế này, cảm giác như vậy… chứ không phải cái kiểu đơn giản chạm cái rồi thôi…
Cái kiểu hai đầu lưỡi cùng giao nhau, giống như muốn nuốt chửng đối phương, khiến cho cô say mê, cái cảm giác không uống mà say…cả người cô, áp trong lòng anh không hề còn chút sức lực…giống như là cả linh hồn cô đã bị đôi môi nóng bỏng của anh hút sạch!
Ngay khoảnh khắc đó, Văn Tịch đã không còn biết tự chủ, để mặc cho anh tham lam xâm chiếm môi mình… cho đến khi hơi thở của cô có phần khó khăn, Cao Hướng Bách mới chịu buông Văn Tịch ra.
Anh vừa mới buông ra thì Văn Tịch đã thở hổn hển, lúc sau mới thở bình thường trở lại.
Cao Hướng Bách ôm lấy cô, buồn cười hỏi cô: “Nụ hôn đầu tiên?”