Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 67: Chúc cô hạnh phúc



Cao Dương Thành xoay người, kéo Đỗ Hoàng Ngân vào lòng, vươn tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, kéo cô sát vào người mình… 

“Đỗ Hoàng Ngân, kiểu phụ nữ giống cô, thực sự tôi không biết có nên tin hay không…” 

Giọng nói của anh hơi nghèn nghẹn, yết hầu khiêu gợi bỗng trượt xuống, anh nói tiếp: “Cô đã từng nói yêu tôi, tôi đã tin không một chút nghi ngờ, nhưng kết quả thực sự đã nói cho tôi biết, đó chỉ là một lời nói dối từ đầu tới cuối, còn cô chính là một kẻ lừa gạt, đùa giỡn tình cảm của người khác.” 

Anh nói, thở dài một hơi, ôm lấy Đỗ Hoàng Ngân cứng chặt hơn một chút, bộ dạng kia như đang rất lo sợ cô sẽ trốn khỏi vòng tay mình lần nữa vậy: “Chuyện hôm nay, rõ ràng tôi nên nghi ngờ cô giống tất cả mọi người, đến tôi cũng tận mắt thấy cô buông tay Khuất Mỹ Hoa ra, nhưng tôi lại không tin, tôi không tin Đỗ Hoàng Ngân cô là người như vậy! Cô nói xem, có phải bốn năm trước tôi bị lừa chưa đủ, cho nên bốn năm sau vẫn bằng lòng bị cô lừa gạt đến ngớ ngẩn như vậy…” 

Thực ra chỗ này anh muốn nói đến trái tim! 

Bốn năm sau anh vẫn bị cô lừa gạt trái tim đến ngây ngốc như vậy! 

Đỗ Hoàng Ngân, cô thật sự được định sẵn là một kiếp trong cuộc đời tôi, cho dù tôi cố gắng muốn thoát khỏi cô như thế nào thì cũng không thể trốn khỏi được tình kiếp mà cô sắp đặt! 

Hoàng Ngân ở trong lòng anh, ấm ức bĩu môi, nước mắt tự nhiên chảy xuống: “Xin lỗi…” 

Cô nói xin lỗi là chân thành xin lỗi cho những chuyện trong quá khứ. 

Cô vùi mình vào ngực anh, càng sâu hơn nữa: “Nhưng tôi bảo đảm, lần này tôi thật sự không lừa anh, tôi không cố ý buông tay cô ta ra…” 

Thấy cô vẫn đang nghiêm túc giải thích với mình, Cao Dương Thành khẽ nở nụ cười, xoa sau gáy cô, trấn an cô: “Đỗ Hoàng Ngân, cho dù bị cô lừa nhưng tôi vẫn tin tưởng vào đạo đức của cô! Cho nên không cần phải giải thích quá nhiều với tôi.” 

Lời anh nói hoàn toàn khiến nước mắt Hoàng Ngân tuôn rơi, cô đáng thương như một đứa trẻ, cảm động khóc đến bất tỉnh nhân sự trong lòng anh. 

Cao Dương Thành, cảm ơn anh vẫn luôn tin tôi, cảm ơn anh vẫn luôn ở đây! Vẫn luôn ở bên tôi! 

Cao Dương Thành đến tiệm thuốc mua thuốc cho Hoàng Ngân, sau đó lại dẫn cô đi ăn cơm rồi mới lên xe về nhà. 

Anh xuống xe trước, Hoàng Ngân xuống theo sau. 

Gió lạnh thổi qua từng cơn se se khiến Hoàng Ngân không nhịn được rùng mình mấy lần, không đợi cô phản ứng kịp, một chiếc áo gió vừa dày vừa nặng đã ôm lấy người Hoàng Ngân. 

“Mặc đi.” 

Cao Dương Thành nói với giọng trầm ấm, đưa tay kéo cổ áo gió kín đáo cho cô. 

“Tôi không lạnh, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi, sẽ cảm lạnh đấy.” 

Hoàng Ngân nói rồi định cởi áo gió ra, lại bị Cao Dương Thành từ chối: “Mặc đi, vừa hay, gió thổi lành lạnh khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút.” 

Trong ánh mắt đen láy của anh như có một sự cô đơn đang lan tràn, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, nửa giây sau đã khôi phục lại vẻ bình lặng. 

Anh quay người, đứng trên cầu đón gió đêm, đốt một điếu thuốc. 

Khói lượn lờ làm góc nghiêng lạnh lùng của anh thêm mê ly, dưới ánh đèn mờ, bóng dáng cô đơn khiến người ta chạnh lòng. 

“Hoàng Ngân…” 

Anh đột nhiên gọi cô, không quay đầu nhìn cô, cặp mắt sâu thẳm u buồn kia nhìn thẳng về ngôi sao ở đầu bên kia sông. 

Hoàng Ngân chột dạ, tên của cô thốt ra từ đôi môi mềm mại của anh, khoảnh khắc ấy, Hoàng Ngân có thể cảm nhận rõ ràng hốc mắt mình đột nhiên nóng lên muốn bật khóc. 

“Ừ.” 

Cô đáp lại một câu, có chút nghẹn ngào. 

Cô đến gần Cao Dương Thành, dừng lại ở vị trí bên cạnh anh. 

“Chuyện tôi và cô…” 

Giọng anh trầm thấp mà nghèn nghẹn giống như phát ra từ đáy cốc, giọng nói ấy u buồn, hiện lên chút đau lòng, sau đó anh hút một hơi từ điếu thuốc trong tay, mê đắm nhìn Hoàng Ngân: “Đoàn Vũ Đạt có biết không?” 

Hoàng Ngân sửng sốt. 

Cô ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh, chỉ nghe thấy anh nói tiếp: “Cô biết, hai chúng ta hiện giờ… chính là đang ngoại tình! Cô đang làm chuyện phản bội Đoàn Vũ Đạt, còn tôi đã khiến Khuất Mỹ Hoa thiệt thòi.” 

Đôi mắt sâu thẳm của anh hoàn toàn trầm xuống, ánh mắt phóng về phía bờ sông đối diện: “Thực ra, tôi ghét nhất là hút thuốc và không phải người hút thuốc, nhưng vì cô, tôi từng khiến mình biến thành kẻ nghiện thuốc lá, còn bây giờ…” 

Anh dừng lại một chút mới nói tiếp: “Hoàng Ngân, tôi không muốn vì cô mà lại khiến mình biến thành một người đàn ông không chung thủy trong tình cảm nữa. Nếu chúng ta còn tiếp tục, vậy thì… tôi có gì khác biệt với cô của ngày xưa và cả Đoàn Vũ Đạt nữa? Tôi không muốn khiến mình biến thành người mình ghét nhất, hoặc là bộ dạng đáng ghê tởm nhất!” 

Nước mắt Hoàng Ngân tùy ý tuôn trào, dù cô có nín thế nào cũng không kiềm được. 

Ghét nhất, đáng ghê tởm nhất… 

Những chữ này khiến tim cô đau nhói, nhưng cô lại không thể hận anh được, bởi vì chính cô là người đã tạo nên bộ mặt này của anh. 

Hoàng Ngân vội vàng lau nước mắt cho mình, nhưng đột nhiên lại bị Cao Dương Thành vươn tay ra ôm thật chặt vào lòng. 

“Đỗ Hoàng Ngân, cô thích khóc như vậy, bảo tôi làm sao yên tâm trả cô lại cho Đoàn Vũ Đạt…?” 

Cổ họng anh đã khàn rồi. 

Anh đỡ sau gáy cô thật chặt, để cô vùi vào lồng ngực mình thật gần. 

Vừa mới nhào vào vòng tay ấm áp của Cao Dương Thành, nghe anh nói một câu cảm động, Hoàng Ngân đã không kiềm chế được mà bật khóc thất thanh. 

Cô rất muốn nói với anh, cô chưa bao giờ phản bội anh, thật muốn nói với anh, từ khoảnh khắc lần đầu tiên gặp anh, trái tim cô chưa từng rời khỏi anh nửa bước, cô thật muốn nói anh biết, giữa bọn họ còn có một đứa con đáng yêu… 

Nhưng… 

Cô không thể nói gì cả. 

Hoàng Ngân đưa tay ôm lại anh thật chặt, vùi vào ngực anh khóc như một đứa trẻ. 

Anh không dỗ dành cô, cũng không khuyên cô, bởi vì anh đã đồng ý với cô, cho phép cô núp trong ngực anh khóc chán thì thôi! 

Ngón tay anh sượt qua gò mà Hoàng Ngân, gạt mấy lọn tóc bị gió thổi loạn của cô ra sau đầu, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài xõa xuống sau lưng Hoàng Ngân… 

“Nếu tôi bảo em hãy vì tôi mà ly hôn với Đoàn Vũ Đạt…” 

Câu nói khàn khàn của Cao Dương Thành mới nói được một nửa đã cảm nhận được rõ ràng thân thể cô gái trong ngực đang cứng đờ. 

Anh bật cười, có chút tự giễu, có lẽ thật sự anh đã quá coi trọng bản thân rồi. 

Đáy mắt anh thoáng hiện lên vẻ cô đơn, chỉ thấy anh khàn giọng nói: “Đỗ Hoàng Ngân, đừng tưởng thật, tôi đùa cô thôi. Thà dỡ mười ngôi miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân, hôn nhân của ba người, chúng ta đã không đùa nổi rồi!” 

Anh không muốn đùa tiếp nữa! 

Hoàng Ngân lùi lại từ lồng ngực anh. 

Ánh mắt phủ hơi sương đối diện với đôi mắt khó hiểu khiến người ta đau lòng kia, khoảnh khắc đó, Hoàng Ngân như nghe thấy tiếng tim mình bị nứt vỡ. 

Cao Dương Thành choàng hai cánh tay lên lan can cầu, mắt nhìn về phía trước: “Nếu cô hạnh phúc bên Đoàn Vũ Đạt, hai người hãy sống thật tốt! Còn về tôi…” 

Anh dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Ngân, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười nhạt nhòa: “Tôi sẽ cố gắng chúc cô hạnh phúc.” 

Nước mắt Hoàng Ngân lặng lẽ tuôn rơi… 

Cô cũng học theo dáng vẻ của anh, vươn tay ra đặt lên lan can cầu, ánh mắt rưng rưng, nặng nề gật đầu mấy cái: “Tôi cũng chúc anh và cô ta hạnh phúc đến bạc đầu…” 

Thế là hai người rơi vào sự im lặng rất lâu. 

Không khí như bị hút cạn vậy, khiến bọn họ không thể hít thở. 

Cuối cùng vẫn là Cao Dương Thành dẫn đầu phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này. Anh nghiêng đầu hỏi Hoàng Ngân: “Như thế mới là chính đạo của chúng ta, phải không?” 

Ngày hôm nay liên tiếp xảy ra những chuyện khiến người ta kinh hãi, từ việc anh uống trúng thuốc kích dục, rồi đến Khuất Mỹ Hoa ngã xuống hang, sau đó Hoàng Ngân suýt chút nữa bị đưa vào trại giam. Liên kết tất cả mọi chuyện lại, Cao Dương Thành tin rằng đây chắc chắn không chỉ đơn giản là chuyện ngẫu nhiên, nhưng anh cũng không dám chắc đây có phải là do Khuất Mỹ Hoa cẩn thận sắp đặt hay không, nếu như phải thì thật là quá hiểm độc, quá đáng sợ. 

Nhưng nếu như đúng là như vậy, anh biết, khởi nguồn chuyện này chắc chắn là do anh, mà chuyện này cũng nhắc nhở anh, cho dù có yêu cỡ nào thì chuyện đạo đức và luân lý sẽ mãi mãi không thể vi phạm. 

Điều tra rõ đầu đuôi những chuyện hôm nay là một việc, duy trì khoảng cách phù hợp với cô lại là một chuyện khác! 

“Đúng.” 

Hoàng Ngân gật đầu, thấp giọng đáp lại anh. 

“Nghe nói cô và Đoàn Vũ Đạt sắp có con rồi.” 

Anh hỏi như thuận miệng. 

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hôm nay anh xác định đưa ra quyết định này. 

Hoàng Ngân sửng sốt nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn anh. 

“Ai nói với anh chuyện này?” Cô không nhịn được mà nhíu mày. 

“Mỹ Hoa.” Cao Dương Thành thành thật trả lời, anh nhíu mày, mỉm cười nói: “Sao? Không phải thật ư?” 

Vậy mà anh lại mong cô phủ nhận. 

Nhưng cuối cùng Hoàng Ngân chỉ cười cười, không nói gì cả. 

Cô phóng tầm nhìn ra bờ sông phía xa, hít một hơi thật sâu rồi nhắm nghiền hai mắt lại, che khuất đôi mắt mờ sương. 

Cô không nói là bởi vì không muốn khơi mào những mâu thuẫn không cần thiết giữa anh và Khuất Mỹ Hoa lúc này, giống như anh vừa nói với cô vậy, bọn họ hạnh phúc là được rồi! 

Sẽ hạnh phúc! Những người yêu nhau sẽ luôn vô cùng dễ hạnh phúc! 

Còn anh, anh yêu Khuất Mỹ Hoa đúng không, nếu không yêu, làm sao hôm nay lúc trong hang, anh có thể không kiềm chế được tình cảm với cô ta như vậy chứ? 

Hoàng Ngân mở mắt ra, cởi áo gió khoác trên người trao lại cho anh: “Muộn quá rồi, tôi phải về đây, chuyện hôm nay… cảm ơn anh.” 

“Mặc vào đi, tôi đưa cô về.” Cao Dương Thành không đón lấy. 

“Không!” 

Hoàng Ngân vội lắc đầu từ chối: “Anh đừng tiễn nữa!” 

Cô nói, khóe mắt đã đỏ nửa vòng: “Nếu còn tiễn tới tiễn lui thì khi nào mới là điểm dừng, hơn nữa tôi muốn tự mình đi…” 

Hoàng Ngân cầm áo trong tay đưa cho Cao Dương Thành: “Cảm ơn.” 

Cô nói xong lập tức xoay người, đi ngược với hướng của anh, không hề quay đầu lại. 

Bóng lưng mảnh mai dần dần biến mất trong bóng tối, biến mất ở nơi sâu thẳm tận cùng… 

Khoảnh khắc đó, Cao Dương Thành như trở lại bốn năm về trước, về lại buổi tối khiến anh đau lòng kia. 

“Chúng ta chia tay đi!” 

Giọng nói Đỗ Hoàng Ngân lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ nào. 

Cô cứ đứng trong gió rét như vậy, lạnh lùng nhìn anh. 

Mà bên cạnh cô còn có Đoàn Vũ Đạt đứng đó. 

Bọn họ đan mười ngón tay vào nhau thật chặt, không hề ngần ngại thể hiện thứ tình yêu chết tiệt của bọn họ trước mắt anh! 

Cao Dương Thành đút một tay trong túi áo gió, ánh mắt lạnh nhạt nhìn gương mặt xa lạ của Hoàng Ngân ở đối diện: “Buông tay ra…” 

Từng câu từng chữ của anh lạnh như băng mà ra lệnh cho Hoàng Ngân. 

Đôi mắt sắc bén kia lại đủ khiến cô như bị xuyên thủng. 

Hoàng Ngân cười châm chọc: “Cao Dương Thành, người nên buông tay là anh! Anh vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Tôi đã không còn yêu anh nữa rồi.” 

Đáy mắt cô toàn là sự phiền chán và căm ghét: “Tôi đi đây! Anh đừng đến làm phiền chúng tôi nữa.” 

Hoàng Ngân lạnh nhạt nói xong liền kéo Đoàn Vũ Đạt xoay người rời đi, nhưng mới chỉ đi được một bước cô đã bị Cao Dương Thành đưa tay kéo lại. 

Tay anh lạnh thấu xương. 

“Đỗ Hoàng Ngân, tôi cho cô một cơ hội nữa!” Cổ họng anh tắc nghẹn đến mức giống như bị người ta dùng dao cắt vậy. 

Mà con dao kia chính là Đỗ Hoàng Ngân! 

Khoảnh khắc đó, anh như cảm giác được cô do dự nửa giây, nhưng đột nhiên tay anh bị cô vùng khỏi. 

“Cao Dương Thành, anh đủ chưa vậy? Cho tôi một cơ hội nữa?” Hoàng Ngân cười lạnh lùng, cười đến tàn nhẫn mà dứt khoát: “Biết tôi ghét anh ở điểm gì nhất không? Chính là ghét vẻ tự phụ này của anh! Ghét thái độ cao ngạo không ai sánh bằng của anh! Dựa vào cái gì mà lần nào tôi cũng phải nhún nhường bợ đỡ anh? Tôi đủ rồi, cũng mệt rồi, đương nhiên cũng không cần anh nữa! Cho nên anh đừng dùng bộ mặt này để cầu xin tôi quay lại, tôi nhìn sẽ chỉ buồn nôn hơn mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.