Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 78: Bài học bốn năm trước



Cô thực sự sắp không chịu nổi! 

“Dương Thành, tôi... tôi không chịu nổi...” 

Hoàng Ngân đỏ mắt, nức nở cầu xin anh buông tha, mười ngón tay trắng bệch bấu lấy vai anh, kích động nắm chặt. 

“A...” 

Hoàng Ngân thét chói tai, cuối cùng không chịu được òa khóc. 

Mười ngón tay trắng bệch của cô bấu chặt vai của Cao Dương Thành. 

Thậm chí móng tay còn bấm sâu vào cơ bắp rắn rỏi của anh mà Hoàng Ngân lại không hề hay biết. 

Trên khuôn mặt thanh tú lúc này đều là sự sung sướng và thoả mãn, càng nhiều hơn là sự mong chờ. 

Cô thua thiệt... bị anh làm cho lên đỉnh. 

Hoàng Ngân mắc cỡ trốn vào trong ngực anh, khóc hu hu. 

Cảm giác lúc nãy thực sự quá thoải mái, khiến cô không kiềm chế được muốn kêu, muốn chảy nước mắt... 

Cho dù rất nhục nhã, lại không thể không thừa nhận, cô thích như vậy. 

Thực ra, so với sự không thích ứng của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành anh cũng không khá hơn chút nào. 

Trên thái dương đã sớm toát đầy mồ hôi. 

Không ngờ rằng cảm giác tiến vào cơ thể cô sau bốn năm lại càng chết người hơn lần đầu tiên! 

“Nghe lời đi...” 

Giọng của Cao Dương Thành khàn đến mức có chút không thực. 

“Nhưng tôi thực sự rất khó chịu...” Đôi mắt Hoàng Ngân ửng đỏ, khuôn mặt ấm ức. 

Cao Dương Thành cảm thấy mình sắp điên rồi, sắp điên vì khoái cảm đã lâu lắm rồi mới gặp lại. 

“Tôi sẽ cố gắng dịu dàng hơn một chút...” 

Đã đến mức này rồi, nếu để anh ra ngoài hiển nhiên là không thể nào. 

Bỗng nhiên “reng reng reng...” 

Chuông điện thoại dồn dập vang lên trong túi xách của Hoàng Ngân. 

“Điện... điện thoại của tôi...” Hoàng Ngân vươn tay tới chỗ ghế lái phụ muốn lục túi xách của mình. 

“Bây giờ không phải là lúc nghe điện thoại!” 

Hoàng Ngân cảm thấy mình sắp vỡ tan, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể có cảm giác như sắp bay ra ngoài. 

Cao Dương Thành nằm xuống ghế dựa, để Hoàng Ngân ngồi trên người mình, khàn khàn dỗ dành cô: “Nếu cô đã không thích cảm giác lúc nãy, vậy thì để cô tự làm, cô muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó...” 

Hoàng Ngân không dám nhìn anh, nhẹ nhàng nũng nịu: “Tôi không biết...” 

“Không biết?” 

Cao Dương Thành bật cười. 

Bỗng nhiên nhớ tới Đoàn Vũ Đạt, nhưng ý nghĩ đó chỉ xẹt qua trong đầu anh, anh không muốn nghĩ đến điều khiến anh phiền lòng trong lúc này. 

Tối nay, chỉ có anh và cô! 

“Bốn năm trước đã dạy cô, lại còn không biết.” 

“...” 

Bài học bốn năm trước đã sớm quên sạch rồi! 

Cao Dương Thành híp mắt, khóe miệng nở nụ cười, dịu dàng dỗ dành cô: “Tới đây, ngồi lên thắt lưng của tôi.” 

“Tôi... tôi không muốn...” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.