Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 80: Nguyên liệu bữa sáng



Hoàng Ngân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết tại sao, cô cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn. 

Xe chạy thẳng về nhà anh, Hoàng Ngân thật sự quá mệt, nằm trên ghế ngủ say. 

Hoàng Ngân không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, lúc trở mình tỉnh lại, cảm thấy dưới thân mềm mại, nhưng trong lòng như bị thứ gì đó đè, mất thăng bằng, hơi nặng. 

Cô mơ màng mở mắt ra mới phát hiện mình nằm trên chiếc giường nước lớn của Cao Dương Thành. 

Xuyên qua ngọn đèn vàng ấm áp, in vào mắt Hoàng Ngân là khuôn mặt anh tuấn lúc ngủ của Cao Dương Thành. 

Gương mặt của anh vùi vào trong lòng Hoàng Ngân, tay vươn ra ôm cô thật chặt, yên tâm nằm trên ngực của cô, ngủ rất thoải mái. 

Anh như vậy khiến Hoàng Ngân hơi động lòng. 

Sự dịu dàng nhẹ nhàng tràn ra đôi mắt, cô không tự chủ vươn cánh tay nhỏ bé muốn chạm vào khuôn mặt được cô khắc sâu trong đáy lòng, nhưng không ngờ tay vừa chạm vào trán anh, người đàn ông trong ngực cảnh giác tỉnh lại. 

Đôi mắt sâu thẳm mở ra, ánh mắt như cơn gió khóa lấy cô. 

Đôi mắt tỉnh táo không hề buồn ngủ, Hoàng Ngân gần như nghi ngờ người đàn ông này chỉ giả vờ ngủ mà thôi. 

Hoàng Ngân như kẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, chật vật thu tay về, có chút không được tự nhiên, khóe miệng lúng túng cười: “Tỉnh... tỉnh rồi à?” 

Cao Dương Thành nhìn cô có ý khác, ánh mắt nhìn vào ngực của cô, trong phút chốc, đôi mắt co lại. 

Ban đầu Hoàng Ngân hơi sửng sốt, theo tầm mắt của anh nhìn sang, mặt cô đỏ lên, nắm chặt chăn trong lòng, bọc lấy cơ thể đỏ ửng của mình, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì vậy!” 

“Đói bụng.” Anh nói với cô. 

Sau đó, anh nhéo khuôn mặt đỏ như trái cà chua của Hoàng Ngân: “Tắm rửa xong thì nấu cơm cho tôi.” 

Động tác nhỏ vô ý của anh rất giống các cặp đôi đùa nhau, khiến trái tim Hoàng Ngân loạn nhịp. 

Hoàng Ngân giả vờ bình tĩnh, bĩu môi, không vui nói: “Tôi cũng không phải giúp việc của anh.” 

“Người tình không phụ trách vấn đề no bụng sao?” Anh nheo mắt hỏi cô. 

Hoàng Ngân tránh mặt đi, không nhìn anh. 

Cô không quen lắm với hai chữ người tình này. 

Cao Dương Thành xấu xa nhếch miệng, ngón tay trêu đùa vuốt ve gò má của cô, vuốt từ trán xuống cằm: “Nếu cô không thể giải quyết được vấn đề no bụng, tôi đành để cô giải quyết vấn đề no đủ trên người tôi trước!” 

Hoàng Ngân trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cuốn chăn lăn ngay xuống giường, đầu hàng nói: “Được rồi được rồi, anh đừng làm loạn, tôi nấu cơm cho anh không được sao?” 

“Được.” 

Anh híp mắt mỉm cười. 

Sau khi ăn no mới có thể phát huy trên giường tốt hơn. 

“Có thể cho tôi mượn bộ đồ mặc không?” 

Hoàng Ngân quấn chăn, đứng ở đầu giường hỏi anh. 

Cao Dương Thành nhắm mắt, nằm trên gối thoải mái ngủ, chỉ nói: “Cô đi vào phòng thay đồ tùy ý chọn một bộ đi.” 

“Ừ...” 

Hoàng Ngân ôm chăn, ngơ ngác đi về phía phòng thay đồ. 

Tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng của anh, lúc đi ra từ trong phòng tắm, cũng đã không thấy hình bóng của Cao Dương Thành. 

Cô hoài nghi ra khỏi phòng ngủ, vừa vào phòng khách, đã thấy anh xách hai túi đồ nguyên liệu tươi từ bên ngoài đi vào. 

Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn anh: “Anh đi mua thức ăn?” 

Cao Dương Thành không trả lời câu hỏi của Hoàng Ngân, chỉ xách nguyên liệu nấu ăn đặt trên bàn trong phòng bếp. 

Hoàng Ngân thuận tay ném khăn lông trên ghế sofa, vội vàng vào phòng bếp kiểm tra nguyên liệu anh mua được. 

“Không cần kiểm tra đâu.” 

Cao Dương Thành ôm lấy cô, dẫn cô vào phòng khách, cơ thể dựa vào tay vịn trên sofa, tiện tay cầm khăn lông trên sofa lau tóc ướt cho Hoàng Ngân, giải thích: “Mấy món này là tôi bảo vợ chú bảo vệ đi chọn giúp.” 

Hoàng Ngân nghẹn họng trân trối nhìn anh, vậy cũng được sao? 

Tay của Cao Dương Thành cách lớp khăn lông thô lỗ xoa xoa vò vò đầu của Hoàng Ngân, khiến đầu cô xù như lông chó bay lung tung. 

Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Hoàng Ngân không ngăn cản hành động của anh, thậm chí, đáy lòng còn có chút lưu luyến sự dịu dàng một cách thô bạo này. 

Đầu dựa vào bàn tay to của anh, đáy lòng tràn ra sự rung động ấm áp... 

Trong nháy mắt dường như nhiệt độ trong phòng tăng cao hơn, gương mặt hơi nóng một cách khó hiểu. 

Nước được lau khô, Cao Dương Thành vỗ lưng Hoàng Ngân: “Lấy máy sấy sấy khô tóc đi.” 

“Cũng khô rồi, tôi đi nấu ăn trước.” 

Hoàng Ngân nói rồi đi về phía phòng bếp, lại bị Cao Dương Thành ôm eo kéo về. 

Cô quay đầu, không hiểu nhìn anh. 

Chỉ thấy gương mặt đẹp trai của Cao Dương Thành không biết đã trầm xuống từ lúc nào, môi mỏng hơi mấp máy: “Sấy khô tóc trước đã.” 

Giọng nói dù bình thản, lại lộ ra sự ngang ngược. 

Hoàng Ngân tự biết không lay chuyển được anh, đành ngoan ngoãn trở về phòng tắm trong phòng ngủ cầm máy sấy tóc. 

Lúc xoay người định ra khỏi phòng tắm, mới đi tới cửa, đột nhiên cảm thấy có một bóng đen như Thái Sơn áp sát cô. 

Đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch, cơ bắp chạy thẳng đến phần bụng gợi cảm của anh, phần bụng được chiếc khăn tắm trắng quấn nửa người càng thêm mờ ám, khiến Hoàng Ngân không thể nào rời mắt. 

“Chưa nhìn đủ hả?” 

Phút chốc, giọng trầm thấp như cười như không vang lên trên đỉnh đầu của Hoàng Ngân. 

Hoàng Ngân lúng túng, đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn anh, trừng mắt: “Tôi còn chưa tố cáo anh quyến rũ tôi đó!” 

Anh lại còn định đánh phủ đầu. 

Hoàng Ngân nói xong, chột dạ muốn chạy. 

Nhưng, bước chân chỉ mới lướt qua anh, đã cảm thấy eo thít lại, cả người đã bị anh ôm vào ngực như gông cùm. 

“Cao Dương Thành, anh muốn làm gì?” 

Hoàng Ngân đưa lưng về phía anh, hai chân lơ lửng trên không trung, đạp loạn xạ 

“Muốn cô.” 

Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên sau lưng cô. 

Hoàng Ngân giật thót, gương mặt nóng rực, chuông cảnh giác trong lòng reo um sùm, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu có chút không thông: “Anh chớ làm loạn, không phải vừa nãy chúng ta mới...” 

“Bốp...” 

Chưa kịp nói xong, không ngờ cái mông nhỏ chỉ mặc mỗi quần lót của Hoàng Ngân đã bị Cao Dương Thành đánh một cú. 

Tuy đánh rất nhẹ, thậm chí còn có chút trêu đùa, Hoàng Ngân lại cố ý đánh trống lảng kêu lên: “Cao Dương Thành, anh đánh tôi! Anh ức hiếp tôi!” 

“Ừ, tôi thấy hình như sự ức hiếp này vẫn không đủ.” 

Hơi thở nóng rực phả vào tai Hoàng Ngân, xấu xa thì thầm một câu, bàn tay to lại sờ mó cái mông nhỏ của Hoàng Ngân, tiến thẳng vào trong quần lót. 

“A...” 

Hoàng Ngân kinh ngạc kêu to. 

Bàn tay nóng bỏng đã bóp chặt một bên mông của cô, năm ngón tay vân vê, cố ý trêu đùa cô. 

Hoàng Ngân thẹn đến mức muốn chui xuống đất, đôi chân lơ lửng trên không khua loạn xạ, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, nhưng lại không thể lay chuyển sức lực của anh, thậm chí khi càng giãy giụa, bàn tay to đáng ghét trên mông còn tệ hại hơn. 

Mãi đến cuối cùng... 

Cánh tay dài tìm kiếm, sờ đến nhụy hoa của cô. 

“Ưm...” 

Khoái cảm bất thình lình kích thích, cơ thể đang giãy giụa của Hoàng Ngân chợt cuộn tròn, cũng không dám động đậy lung tung, thở hổn hển, bắt đầu mềm giọng xin anh buông tha: “Cao Dương Thành, thả tôi ra được không?” 

“Ừ.” 

Cao Dương Thành trầm ngâm trả lời Hoàng Ngân. 

Rõ ràng là đồng ý, nhưng động tác bỡn cợt giữa các ngón tay không hề có ý muốn dừng lại. 

Bởi vì, tất cả những động tác đều khiến người ta không cầm lòng nổi. 

“Cao... Dương Thành...” 

Hoàng Ngân cắn môi, gọi tên anh, cặp mông run rẩy bị ngón tay anh kích thích. 

“Ưm ưm...” 

Anh không dừng, mà cô... dường như cũng không có lòng dạ kêu dừng. 

Thậm chí cùng với sự ma sát tăng nhanh của anh, hai chân của Hoàng Ngân đã lặng lẽ tách ra từ lúc nào... 

Ở nơi đó, nước nôi không ngừng tuôn ra, thấm ướt ngón tay của Cao Dương Thành. 

Làm sao đây? Cơ thể của cô đã có phản ứng rõ ràng dưới sự trêu ghẹo của Cao Dương Thành. 

“Có muốn không?” 

Cao Dương Thành ôm cô áp sát vào ngực mình, đầu lưỡi ấm mút tai Hoàng Ngân, khàn khàn hỏi cô. 

“Không... không muốn...” 

Hoàng Ngân bướng bỉnh, không chịu khuất phục. 

Cơ thể lại càng hưng phấn, trống rỗng vì sự trêu ghẹo của anh. 

Ở nơi đó ngày càng ẩm ướt... 

“Không thành thật!” 

Cao Dương Thành cười, khàn giọng mắng cô. 

Nói rồi, anh đặt Hoàng Ngân trên sàn nhà, bàn tay to lại nhẹ nhàng thưởng cho Hoàng Ngân một cú đánh vào mông 

Đè eo cô, nghiêng về phía trước, sau đó thô bạo vươn tay xé đôi quần lót của cô, khiến chúng tuột xuống theo đôi chân của Hoàng Ngân, rơi trên mặt đất. 

“Lưu manh!” 

Hoàng Ngân nhìn quần lót của mình vương vãi, không nhịn được đỏ mặt mắng ra tiếng, nhưng đáp lại cô là sức mạnh trên lưng, cô bị anh đè rạp xuống, ép buộc nhụy hoa của cô phải chống đỡ sự dâng trào của anh. 

Hoàng Ngân kêu lên, hoảng sợ chống bàn tay nhỏ bé trên cửa thủy tinh, in rõ mười dấu ngón tay. 

Vẫn chưa kịp chuẩn bị, đã cảm thấy một luồng nhiệt tách huyệt hoa khít chặt của cô ra, sau đó ngang ngược đẩy vào, Cao Dương Thành đã đẩy vật mạnh mẽ của mình vào nhụy hoa ẩm ướt của cô, không sót lại một chỗ trống. 

“A...” 

Hoàng Ngân co rúm người, hai chân kẹp chặt, run lẩy bẩy như sắp không đứng vững. 

Tay Cao Dương Thành ôm lấy mông cô, mạnh mẽ xông vào từ sau lưng cô, đến nơi sâu nhất trong cơ thể Hoàng Ngân. 

Mỗi một lần tấn công đều khiến cô không chịu nổi hét lên, hai chân càng run dữ dội. 

Nhưng, dù như vậy cũng không thể thỏa mãn ham muốn của Cao Dương Thành. 

“Hoàng Ngân, còn có thể sâu hơn chút nữa...” 

Anh khàn khàn nói, tay nâng chân phải của Hoàng Ngân khiến cô mở rộng hai chân đến mức tối đa, đón lấy đợt tấn công sâu hơn, mạnh mẽ hơn. 

“Trời ơi...” 

Hoàng Ngân rưng rưng thở hổn hển. 

Tư thế này quá sâu, quá kích thích, mỗi một lần xông tới dường như đều chạm vào nơi nhạy cảm của cô, khiến cô không nhịn được liên tục hét chói tai. 

Sâu quá, nóng quá, khiến cơ thể Hoàng Ngân co rúm, màu đỏ rực bao phủ cơ thể trắng nõn của cô. 

Cô thở gấp lên tiếng: “Dương Thành, tôi... tôi không đứng nổi...” 

Câu nói kích thích vừa thốt ra, cơ thể của Hoàng Ngân mềm nhũn ngã xuống. 

Cũng may có một cánh tay săn chắc đón lấy cô kịp lúc, không đợi cô phản ứng kịp, đã ôm ngang cô ra khỏi phòng tắm. 

Hoàng Ngân như một con thú nhỏ đáng thương, cơ thể bất lực cuộn trong lòng Cao Dương Thành, thân dưới vẫn không ngừng co rút run rẩy vì sự hưng phấn ban nãy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.