Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 111: Dần bước ra bóng tối



“Đừng nghĩ quá phức tạp, chính là nghĩa trên mặt chữ. Nhổ sạch, diệt gọn, hủy diệt theo ý của cô.” Tiêu Kình Hà cười đến thản nhiên.

Giang Nhung không hiểu ý Tiêu Kính Hà, cô lẳng lặng ngẩng đầu nhìn anh ta, lại nghe anh ta nói: “Đứng nghiêm túc như vậy mà, tôi kể chuyện cười cho cô, trước đây tôi gặp một người, anh ta tự xưng là con riêng nhà họ Cù, cứ luôn kêu gào muốn “xử lý” Cù thị, tôi nghi ngờ anh ta mắc bệnh hoang tưởng.”

Giang Nhung trong đầu chợt lóe sáng, xong sau híp mắt lại cảnh giác nhìn Tiêu Kình Hà: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại muốn giúp tôi?”

Tiêu Kình Hà lại cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Bác sĩ tâm lý của cô, bác sĩ chữa bệnh, giải sầu cho cô, có gì không đúng sao?”

Giang Nhung ngơ ngác nhìn anh ta, lại nghe anh ta thờ ơ nói: “Nếu hài lòng với cách chữa bệnh, cô nhớ trả phí tư vấn nhiều thêm chút.”

Tiêu Kình Hà còn nói thêm gì đó mà Giang Nhung chẳng có tâm tình nghe kỹ, trong đầu cô cứ nghĩ đến việc con riêng nhà họ Cù.

Trước đây, cô cũng ngầm nghe qua nhân vật này, nhưng trước nay chẳng hề chú ý, thế nhưng giờ người này dường như có thể dùng đến.

Trên thế giới này, có người còn mong nhà họ Cù sụp đổ hơn cả cô.

Chỉ cần nhà Cù vừa sụp đổ, thì chỗ dựa lưng của Giang Chính Thiên cũng thế mà sụp, muốn để ông thân bại danh tàn, thì càng dễ làm hơn nhiều.

Mà trong tay còn giữ một vài thứ, vừa đúng lúc có thể đưa cho người kia, để anh ta giúp cô giải quyết nhà họ Cù.

Còn Trần Việt, anh ấy có công việc của mình, có gia đình của mình, cô không muốn để anh liên lụy vào chuyện giữa nhà họ Giang và nhà họ Cù.

Nếu có một ngày bản thân cô hoàn toàn thay đổi, thì cô mong rằng Trần Việt vẫn là Trần Việt ấm áp ấy, đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp, ngắm phong cảnh đẹp nhất, ở bên người tốt nhất.

Nói chuyện gần một tiếng đồng hồ với Tiêu Kình Hà, trong lòng Giang Nhung nhẹ nhõm hơn nhiều, đồng thời cô cũng đưa ra quyết định.

Kể cả khi trong người cô chảy cùng dòng máu với Giang Chính Thiên, nhưng cô không thể để ông ta sống yên ổn làm việc ác, ông ta đáng phải chịu trừng phạt thích đáng.

Sau khi từ văn phòng đi ra, Giang Nhung ngay cái nhìn đầu tiên liền đụng vào ánh mắt lo lắng của Trần Việt, cô giương mày cười với anh: “Bác sĩ Tiêu thu phí đắt quá, anh trả tiền giúp em được không?”

Giang Nhung đã nguyện ý nói thế, vậy chứng minh rằng nút thắt trong lòng cô đã được cởi ra, Trần Việt xoa đầu cô, lại nhìn về phía Tiêu Kình Hà: “Bao nhiêu cứ ra giá.”

Tiêu Kình Hà nghiêng tựa vào cửa, cười cà lơ cà phất: “Tôi rất quý mến cô Trần đây, vì thế nên, tôi miễn phí cho cô ấy.”

Nghe Tiêu Hà Kình nói thích Giang Nhung, Trần Việt vươn tay kéo Giang Nhung ôm vào lòng, như đang tuyên bố chủ quyền.

Tiêu Kình Hà cười cười, lại nói: “Tôi nói ngài Trần, cô Trần của anh sẽ không bị cướp mất đâu, muốn thể hiện tình cảm về nhà thể hiện, ở đây tôi chỉ tiếp người bệnh.”

“Anh biết là tốt.” Trần Việt cười nhẹ đáp Tiêu Kình Hà.

Nhìn như cười nhẹ, nhưng ý vị đầy sự cảnh cáo, vợ của anh, không cho phép kẻ nào nhòm ngó, nghĩ thôi cũng không được.

“Trần Việt, mình đi thôi.” Giang Nhung túm anh, “Em đói rồi, anh có thể dì Trần giúp em chuẩn bị chút đồ ăn không?”

Tiêu Kình Hà là người thâm sâu khó lường, hiện Giang Nhung không biết anh ta là địch hay bạn, cô không Trần Việt có dính líu gì với anh ta.

Theo cô thấy, Trần Việt là người đứng dưới ánh mặt trời, cô không cho phép bất kỳ thứ bẩn thỉu gì ô nhiễm anh.

Trần Việt và Giang Nhung vừa rời đi, ở một văn phòng khác lại đi ra một người con gái, tướng mạo có vài phần giống Tiêu Kình Hà.

Nhìn theo bóng lưng Giang Nhung, cô thở dài một tiếng: “Anh, kia có phải con gái thứ hai nhà họ Giang?”

Tiêu Kình Hà gật đầu, cũng thở dài một tiếng: “Đúng. Cô ấy chính là con hai thứ hai nhà họ Giang. Không sẽ gặp cô ấy theo cách này.”

……

Sau khi từ chỗ Tiêu Kình Hà trở về, tình trạng của Giang Nhung tốt lên nhiều, cơm có thể ăn rồi, cũng bằng lòng nói chuyện với Trần Việt.

Nhìn cô dần dần vượt qua được bóng ma của việc mẹ mất, Trần Việt rất vui mừng.

Anh xoa đầu cô, nói: “Hôm nay anh phải ra ngoài làm chút việc, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Tối mình ăn cơm cùng nhau.”

“Ừm.” Giang Nhung gật đầu, lộ ra nụ cười sáng lạng với anh.

Chờ Trần Việt đi xong, Giang Nhung tìm ra một dãy số điện thoại, suy nghĩ rất lâu sau, cô nhấn gọi đi.

Dãy số này gọi, thì sẽ còn đường quay đầu, thẳng cho đến khi có thế khiến Cù thị và Giang Chính Thiên thân bại danh liệt.

……

Tổng công ty của Thịnh Thiên quốc nội ở Kinh Đô, tòa nhà Thịnh Thiên cao to sừng sững, đã từng là ước mơ của bao người.

Giang Hân đem theo sự phó thác của cha và nhà họ Cù, đã đợi rất lâu ở sảnh tầng một tòa nhà, chờ đến mỏi mòn, mới thấy Trần Việt đang được vây quang bởi một đám người mà đến.

Cô ta hít sâu một hơi, tiến lên phía trước: “Minh Trí, chờ chút.”

Trần Việt dừng bước, ánh mặt lạnh lùng nhìn Giang Hân: “Cô Giang tìm tôi có chuyện?”

“Có thể cho xin vài phút không, chỉ cần mấy phút là được, em có chuyện muốn nói với anh.” Giang Hân cẩn thận nói chuyện, hai tay nắm lấy góc áo, thể hiện ra sự căng thẳng của cô ta.

Ánh mắt Trần Việt rơi trên người cô ta, nói hờ hững lễ phép: “Cô Giang có chuyện cứ nói thẳng đi.”

“Cho em xin 5 phút, chỉ cần 5 phút thôi là được.” Giang Hân nhìn anh, khóe mắt ửng đỏ hơi nước.

Trần Việt liếc nhìn Hứa Huệ Nhi, Hứa Huệ Nhi lập tức dẫn theo người khác đi trước, để lại không gian không người.

“Cô nói đi.” Trần Việt đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn Giang Hân cũng là lạnh lùng thờ ơ, nước mắt của cô ta không chút đa động được anh.

Giang Hân cắn cắn môi, rơi từng giọt nước mắt, lại nói: “Minh Trí, năm đó rời đi anh, là do em nghĩ anh không nhớ đến em. Cho đến lúc thấy anh cưới Giang Nhung, em mới biết rằng hóa ra trong lành anh không phải không có em. Nếu không phải như vậy, anh cũng sẽ cưới người có nét giống em như Giang Nhung.”

“Cô Giang, cô thật là nghĩ nhiều rồi. Lý do tôi đồng ý ở đây cho cô nói, chỉ là muốn thông báo cho cô, vợ tôi là Giang Nhung.”

Dứt lời, Trần Việt quay người bước đi.

Anh nhiều lời với Giang Hân là vì anh không muốn khiến Giang Hân cho rằng anh có ý gì với cô ta.

Anh lấy Giang Nhung, đó là chuyện cả đời.

Giang Hân nhìn bóng lưng lạnh lùng cao quý của Trần Việt, nhìn bước chân quyết liệt của anh, lòng cô ta cũng chẳng có mấy khó chịu, vì trước khi đến đây, cô ta cũng đã biết kết quả này.

Chỉ cần Trần Minh Trí có tý tình cảm nào đối với cô ta, thì năm đó sẽ không mang danh nghĩa là bạn trai cô ta mà chỉ gặp mặt cô ta có hai lần mà thôi.

Hoặc là, anh ta căn bản cũng chẳng nhớ cô tên gì, chẳng nhớ cô trông ra sao.

Biết rõ kết quả thế này nhưng cô vẫn đến tìm anh ta, đó là vì cô ta không thể không đến, cha và Cù Mạnh Chiến, đều không phải là người mà cô ta có thể chống đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.