Lúc Trần Việt trở về phòng, Giang Nhung đã thay xong quần áo ở nhà, cô có chút bất mãn mà nhìn anh: "em gái anh tới nhà, sao anh không sớm nói với em, để em rời giường sớm một chút chuẩn bị."
Trần Việt đi tới, ôm lấy cô: "Không cần chuẩn bị cái gì."
Nên chuẩn bị anh đều để thím Trần chuẩn bị xong.
Giang Nhung nói: " lần đầu em nó tới nhà chúng ta, dù sao em cũng phải chiêu đãi cho tốt. Cô ấy là em gái anh, là người nhà anh, cũng phải để cho em lưu lại một ấn tượng tốt chứ.”
"Giang Nhung——" Trần Việt trầm giọng kêu tên của cô, nghiêm túc nói, "Em không cần cố ý đi lấy lòng ai, em nó là em em gái anh, em là vợ anh, chúng ta đều là người một nhà."
Nghe lời Trần Việt, Giang Nhung lại rất muốn cho anh một cái liếc mắt.
Sự thông minh của người đàn ông này và năng lực làm việc của anh, là không thể nghi ngờ, nhưng trong sinh hoạt, có vài mặt đúng là ngu đến không còn gì để nói.
Cô cũng không phải muốn cố ý đi lấy lòng ai, mà là muốn thật tốt chiêu đãi em gái anh, đây là đạo lí đối nhân xử thế cơ bản nhất.
Trần Việt còn nói: "Polaris vẫn là một đứa trẻ, em nó thích làm ầm ĩ, nói chuyện cũng sẽ không chú ý, nếu chỗ nào chọc giận em khiến em không vui, em cũng đừng trách em nó."
Trần Việt khó được một hơi nói nhiều lời như vậy, Giang Nhung đoán, anh nhất định cực kỳ yêu thương cô em gái này.
Mặc dù mỗi lần nghe anh nói đến cô em gái, đều là cắn răng nghiến lợi, nhưng thật ra anh là thật tâm yêu thương Polaris.
"anh đây là đang bảo em nhường nhịn em ấy một chút đúng không?" Giang Nhung giả bộ tức giận nói.
"Anh không..." Trần Việt hơi nghẹn lời, anh cũng không có ý này, anh là lo lắng Polaris không biết trên dưới đã quen, đôi lúc nói chuyện không suy nghĩ, Giang Nhung sẽ hiểu lầm.
Anh vẫn chưa nói xong, Giang Nhung liền cười ngắt lời anh, nói: "Anh yên tâm. Cô ấy là em gái anh, em cũng sẽ coi cô ấy là em gái của mình. Tuyệt đối sẽ không để anh đứng giữa khó xử."
Giang Nhung không phải là người hay gây sự, cùng với đó cô rất nguyện ý dùng tấm lòng thành tâm của mình để đối đãi người nhà Trần Việt.
Trần Việt xoa đầu cô: "Cám ơn."
"Cám ơn cái gì? Em là vợ anh cơ mà." Giang Nhung cười cười, lôi kéo anh hỏi, "Em gái anh của anh thích ăn gì? không ăn gì?"
Polaris là em gái Trần Việt, đây là lần thứ nhất Giang Nhung và người nhà Trần Việt gặp mặt, dù đối phương chỉ là một đứa trẻ thành niên, Giang Nhung vẫn cảm thấy mình cần cẩn thận tiếp đãi.
"Em anh không kén ăn." Trần Việt nói.
Cái miệng Trần Tiểu Bích mẹ Trần nuôi đến trình độ kén chọn tuyệt không thua kém Trần Việt, nhưng là năng lực thích ứng siêu mạnh, mặc kệ ăn gì, chỉ cần người khác có thể ăn, cô liền có thể ăn.
"Đứa trẻ nhà anh thật dễ nuôi, đều không kén ăn.”Giang Nhung cảm thán từ tận đáy lòng.
"Em rất kén chọn, anh ấy so em còn kén chọn hơn ý, cái này cũng không ăn, cái nọ cũng không ăn, cho nên đã lớn như vậy rồi đều không có phụ nữ muốn ở cùng anh ấy." Trần Tiểu Bích từ cửa phòng vươn nửa cái đầu vào, nhìn q Giang Nhung cười cười, "Chị gái này, mọi người đều nói thà rằng tin tưởng trên thế giới này có quỷ, đều không cần tin tưởng miệng lưỡi đàn ông, chị tuyệt đối đừng để anh em lừa gạt."
"Polaris, học hành lễ nghi đều quên hết rồi? Lúc người lớn nói chuyện, trẻ em có thể xen vào sao?" Trần Việt quay đầu nhìn Trần Tiểu Bích, nghiêm khắc trách cứ.
"Ở đâu có người lớn?" Trần Tiểu Bích trợn trắng mắt, "Chị gái này thoạt nhìn thì tối đa cũng liền lớn hơn em hai ba tuổi, nếu em là trẻ con, cô ấy cũng là trẻ con, ngay cả trẻ con anh đều không buông tha, có phải hay không sau này không để người ta gọi anh là Trần Việt, trực tiếp gọi là con thú họ Trần là được rồi.”
Trần Việt giật khóe miệng một cái: "Còn dám mạnh miệng!"
"Mạnh miệng thì sao, có bản lĩnh anh liền đánh em ngay trước mặt chị gái này đi. " Đầu Trần Tiểu Bích ngửa cao, một bộ dạng cố tình khiêu khích.
Nhìn xanh em bọn họ đối đáp, nhất là nhìn thấy Trần Việt nói nhiều nhưu vậy, Giang Nhung mới hiểu được, thật ra Trần Việt cũng sẽ nói rất nhiều, nhưng đặc biệt là với người nhà.
Mà cô, tựa hồ còn không cóvinh hạnh thấy mặt này của anh.
Người một nhà cùng một chỗ, ngẫu nhiên có thể đấu võ mồm, nhưng là lúc đối phương cần giúp đỡ, một người khác nhất định sẽ xuất hiện bất kể khi nào.
Đây mới thật là người nhà!
Giang Nhung hi vọng mình cũng có thể có được phần tình thân này, có một người có thể tha thứ cô cố tình gây sự bất kể ra sao.
Trần Tiểu Bích lắc mình trốn đến sau lưng Giang Nhung, ôm Giang Nhung cánh tay, đáng thương nói ra: "Chị ơi, em nói chị biết, người này lại ức hiếp người ta rồi, chị nhất định phải giúp em."
Bị Trần Tiểu Bích lôi kéo, Giang Nhung cảm nhận được cô nguyện ý thân cận với mình, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cô cười cười, nói: "Được, chị nhất định giúp em."
“Chị ơi, chị tốt quá" dáng dấp Trần Tiểu Bích đáng yêu, nhất là lúc cười lên, lộ ra hai cái răng mèo, đáng yêu đến làm cho ta chỉ muốn nâng trong lòng bàn tay mà thương yêu.
"Cô ấy là chị dâu em." Nửa ngày, Trần Việt mới ném ra một câu nói như vậy.
Nếu thật là như vậy, nói cách khác, anh trai của cô muốn cưới chị gái này.
"Bọn anh đã kết hôn rồi." Trần Việt nói tiếp.
"Anh chị đã kết hôn?" Trần Tiểu Bích là bị hù dọa, run rẩy nửa ngày mới phản ứng lại, "anh trai, anh không nói với người nhà liền kết hôn.”
Mặc dù ông nội của bọn họ rất muốn ôm chắt đích tôn, nhưng chuyện lớn như kết hôn, Trần Việt lại lặng lẽ làm một mình.
Trần Tiểu Bích phảng phất như thấy được ông nội mình sau khi biết chuyện là sẽ tức đến cỡ nào.
"Đi ăn cơm trước đã." Trần Việt nói.
Trên bàn ăn, Trần Tiểu Bích ngoan ngoãn ngồi xuống, không rên một tiếng, nhìn giống một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, nhưng là đôi mắt đen lúng liếng không ngừng chuyển động đã bán đứng cô.
Giang Nhung múc một chén canh cho Trần Tiểu Bích: "Polaris, uống canh trước."
Trần Tiểu Bích ngọt ngào cười: "cám ơn chị dâu." Cô không quên ném một ánh mắt khiêu khíchcho Trần Việt.
Giang Nhung chuẩn bị lại xới một bát cho Trần Việt, Trần Việt lại cầm cái vá trước cô, múc một chén canh cho cô.
Anh nói: "Uống canh trước, ấm bụng."
"Ừm." Giang Nhung cười với anh.
"Cô chủ, tôi đã chuẩn bị món thịt viên gạo nếp mà cô thích ăn nhất đó, cô nếm thử xem." Hôm nay Trần Tiểu Bích tới nhà, Trần Việt cũngbảo thím Trần tới đây giúp đỡ.
"Cháu liền biết thím Trần đối tốt nhất với cháu á." Trần Tiểu Bích nhảy dựng lên, ôm chầm thím Trần một cái, rồi nhìn về phía Trần Việt cùng Giang Nhung.
Hai người bọn họ yên lặng ăn cơm, đều không nói gì, nếu không phải cô biết Nhà họ Trần có quy tắc đang ăn thì không nói chuyện, nếu không thì sẽ cho là bọn họ không cháu đón con dâu.
Trước mặt Trần Việt, Trần Tiểu Bích cũng không dám làm càn quá, nhất là trên bàn ăn, nếu không sẽ bị trói về mà giáo dục thêm.
Thật vất vả ăn xong một bữa cơm, Trần Tiểu Bích để đũa xuống, thỏa mãn lau lau miệng, còn nói: "Anh à, anh đi làm việc đi, em ở nhà sẽ chăm sóc chị dâu thật tốt.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!