Giang Nhung bị hai gã đàn ông bắt lên một chiếc ô tô, bọn họ còn chưa ngồi vững thì người lái xe đã vội nổ máy chạy đi.
Giang Nhung còn chưa kịp phản ứng, đã bị bọn họ bịt kín mắt, mắt không nhìn thấy gì nữa, Giang Nhung càng lo sợ, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy khỏi cổ họng, cô vô thức dùng hai tay ôm lấy bụng tròn.
Nếu chỉ có một mình cô, cô tuyệt đối sẽ không sợ hãi như bây giờ.
Nhưng hiện giờ cô không còn một mình nữa, cô còn có đứa nhỏ trong bụng, cô có thể bị thương, nhưng tuyệt đối không để những người này tổn thương con cô.
Con của cô chỉ còn hai tháng nữa là đến thế giới này rồi, rất nhanh là có thể gặp được ba mẹ, cho dù thế nào đi nữa cô cũng phải bảo vệ tốt đứa trẻ này.
Giang Nhung không nhìn được, chỉ có thể dựa vào thính giác để đoán bọn họ rốt cuộc muốn đưa cô đi đâu?
Cô cảm giác xung quanh rất ồn ào, xe chạy rất chậm, chắc là đã hòa vào dòng xe cộ trên tuyến đường chính nào đó trong thành phố.
Đi một chút ngừng một chút, không biết qua bao lâu, xe rốt cuộc tăng nhanh tốc độ, chạy khoảng nửa tiếng, xe đột nhiên xóc nảy kịch liệt, sau khi xóc nảy, xe dừng lại.
Sau khi đã xác định được mối quan hệ này, Giang Nhung khẽ thở dài một hơi, chỉ cần không phải vì thù oán mà bắt cóc cô, nếu không phải không còn cách nào khác, bọn họ sẽ sẽ không giết mẹ con cô.
Trước mắt, bọn họ chưa xác định quan hệ giữa cô và Trần Việt là gì, cho nên không biết được cô đáng giá bao nhiêu tiền. Bọn họ đang đợi câu trả lời của cô.
Giang Nhung cuối cùng cũng hiểu người nhà Họ Trần vì sao ít xuất hiện như vậy, chưa bao giờ lộ diện trước màn hình, bởi vì như vậy sẽ giảm bớt nhiều phiền phức không đáng có.
Trần Tiểu Bích chưa từng dùng thân phận người nhà Họ Trần để xuất hiện trước ống kính, lúc đóng phim cũng dùng nghệ danh là tên tiếng Anh của cô ấy – Polaris.
Mọi người đều biết người quản lý Thịnh Thiên là người thừa kế duy nhất của nhà Họ Trần -Leo Trần, lại ít có ai biết tên tiếng Trung của Leo Trần là Trần Việt.
Đừng nói gì những người ngoài không liên quan kia, cô thân là vợ của Trần Việt, vậy mà cũng rất lâu sau khi kết hôn mới biết được thân phận thật của anh.
Lúc Giang Nhung đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, lại nghe có người nói: “Lấy điện thoại của cô ta gọi cho Leo Trần.”
...
Trần Việt ngồi ngay ngắn, hai tay bên người nắm chặt đến mức lộ ra gân xanh, ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước hung ác tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi, toàn thân phát ra khí lạnh dọa người.
Anh mở miệng nói câu nào, nhưng đã phân tích khá rõ ràng tình hình từ trong tin tức vừa nhận được, loại trừ những người có khả năng làm hại Giang Nhung.
Ngài Hứa ở kinh đô và Giang Hân, anh đã sắp xếp người giám sát bên cạnh họ, bọn họ không thể có cơ hội ra tay với Giang Nhung.
Về phần Giang Chính Thiên đang bỏ trốn, chỉ có ghi chép việc ông ta ra nước ngoài, không có ghi chép về việc ông ta về nước, Giang Chính Thiên tạm thời cũng không dám về nước, cho nên cũng không thể là ông ta.
Như vậy thì còn ai ra tay với Giang Nhung đây?
Đang lúc suy nghĩ, xe đã chạy đến nơi xảy ra chuyện, Trần Việt xuống xe, Hứa Huệ Nghi và Lưu Dung đi theo anh cũng đến.
Lưu Dung nói: “Tổng giám đốc Trần, đã dựa theo lời dặn của anh mà chặn lại tất cả các tuyến đường giao thông quan trọng của thành phố Giang Bắc, chắc chắn không ai có thể rời đi được.”
Hứa Huệ Nghi nhanh chóng đưa máy tính bảng lên, ấn mở video vừa nhận được: “Tổng giám đốc Trần, đây là video giám sát mà cửa hàng gửi đến, trước mắt có thể xác nhận phu nhân bị hai gã đàn ông đưa ra khỏi cửa hàng. Nhưng hai kẻ này đã sớm có chuẩn bị, không có một camera nào quay được thẳng mặt bọn họ.”
Trong video giám sát, Giang Nhung mặc một cái đầm bầu trắng, cô bị kẹp ở giữa hai gã đàn ông, bị cưỡng ép rời khỏi cửa sau của cửa hàng.
Chính là ở chỗ này quay đầu lại, camera giám sát quay thẳng mặt cô, cô cắn chặt môi, vẻ mặt lo sợ mà bối rối.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Nhung, Trần Việt chỉ cảm thấy đầu run lên, tim đau đến thắt lại.
Trước đó đã ngầm quyết tâm, đời này nhất định phải bảo vệ cô thật tốt, nhất định không để cô chịu bất cứ thương tổn nào, vậy mà anh...
“Anh...” Trần Tiểu Bích vội vàng chạy tới, lúc này sắc mặt của cô cũng không dễ nhìn, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Trần Việt lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, làm cô không nhịn được khẽ run.
Trần Tiểu Bích cắn cắn môi, nói: “Là em không tốt, em không nên để chị dâu đi dạo phố cùng em. Nếu không đi dạo phố, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Nếu cô ấy có chuyện gì, em chờ đó cho anh!” Nhìn Trần Tiểu Bích, Trần Việt lạnh lùng nói.
“Em...” Trần Tiểu Bích mím môi, hai loại cảm xúc tủi thân và sợ hãi từ trái tim cô tuôn ra.
Từ nhỏ đến lớn, anh trai cô sẽ hung dữ với cô, sẽ phạt cô, nhưng mà những hình phạt và những sự hung dữ đó, đều là bởi vì anh thương cô.
Mà vừa nãy, chính là khi nói câu nói kia, khiến cho Trần Tiểu Bích cảm thấy mình đối với anh giống như một người xa lạ vậy.
Nếu chị dâu và em bé xảy ra chuyện gì, anh trai cô có thể sẽ một tay bẻ gãy cổ cô.
Giọng nói của bọn bắt cóc được biến đổi truyền vào tai Trần Việt qua điện thoại di động: “Trần Việt, nếu muốn vợ con anh an toàn, mau chuẩn bị 350 tỷ đưa đến nơi mà bọn tôi chỉ định.”
Tròng mắt dưới gọng kính màu vàng của Trần Việt híp lại, chậm rãi nói từng chữ một: “Chỉ cần anh bảo đảm mẹ con cô ấy an toàn, tôi có thể đưa anh vài trăm tỉ.”