Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 178: Cháu thích tôi thì liên quan gì đến tôi



Trần Tiểu Bích thấy Giang Nhung đang ngủ, cô mới cẩn thận đi ra khỏi phòng.

Xuống tầng đi đến phòng khách, thấy Chiến Niệm Bắc đang ngồi hai chân bắt chéo trên ghế sôfa.

Anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nhìn anh ta nói chuyện mặt mày hớn hở, trong lòng Trần Tiểu Bích rất không vui.

Cô đi vài bước tới ngồi xuống bên cạnh anh ta, áp tai lại gần, muốn nghe xem rốt cuộc là anh ta đang nói chuyện với đàn ông hay phụ nữ.

Thế nhưng cô còn chưa nghe được, liền bị Chiến Niệm Bắc đẩy ra, anh ta hung hăng trừng mắt với cô, lại coi như bên cạnh không có ai tiếp tục nói chuyện.

" Chiến Niệm Bắc, cháu thích cậu." Trần Tiểu Bích đứng lên, hai tay đặt trên hông, hung dữ quay về phía anh ta hét lên.

Cuối cùng, Chiến Niệm Bắc cũng cúp điện thoại, nhếch lông mày nhìn cô: "Cháu muốn thích tôi là chuyện của cháu, có liên quan gì đến tôi?"

"Cái gì?" Trần Tiểu Bích giơ chân lên đạp một cái về phía anh ta, thế nhưng lần này không những không đạp được anh ta, ngược lại còn bị anh ta đạp lại một cái.

Cô mất thăng bằng, ngã về phía sau rầm một tiếng, nếu không phải trong phòng khách có tấm thảm rất dày, thì cái mông của cô cũng bị vỡ ra rồi.

Cô đứng lên, tức giận dậm chân: "Cậu một người đàn ông lại đi ức hiếp phụ nữ. Cậu là đàn ông gì vậy?"

Chiến Niệm Bắc đứng lên, kéo kéo quân phục, nói: "Trong thế giới của tôi chỉ có chia ra kẻ mạnh và kẻ yếu, từ trước đến nay chưa từng chia ra đàn ông và phụ nữ."

Trần Tiểu Bích cầm cái chén trên khay lên đập về phía anh ta: "Được, hai chúng ta mau mau đánh một trận hết sức, có thể phân chia được mạnh yếu.

"Cháu?" Chiến Niệm Bắc nhẹ nhàng nghiêng người liền tránh được chén trà, khinh thường liếc mắt nhìn cô, còn nói: "Tôi không muốn đánh nhau với tiểu nha đầu không hiểu chuyện. Đến khi thua thì biết khóc nhè, giống như tôi ức hiếp vậy."

"Cậu chính là đang ức hiếp mà." Nói xong, Trần Tiểu Bích liền nhào qua, giống như một con mèo hoang nhỏ túm chặt lấy anh ta, ngẩng đầu hung hăng cắn lên mặt anh ta một cái, để lại trên mặt anh ta một vòng dấu răng.

Nhìn kiệt tác của mình, Trần Tiểu Bích cực kỳ thoả mãn, vui vẻ đến mức nở nụ cười, nhưng vui vẻ không quá mấy giây, liền bị Chiến Niệm Bắc nhấc lên thật cao, bị anh ta ném một cái tới ghế sô pha.

" Chiến Niệm Bắc, cậu.." Trần Tiểu Bích xoa cái mông nhỏ bị va đau nhức, ấm ức nói.

"Trần Tiểu Bích, cháu cũng sắp tròn mười chín tuổi rồi. Vậy thì nói chuyện yêu đường nghiêm túc một chút, đừng cả ngày quấn lấy tôi, tôi không hứng thú với búp bê sữa như cháu."

Bỏ lại lời nói, Chiến Niệm Bắc xoay người đi nhanh ra ngoài.

Trần Tiểu Bích tức giận đến mức oa oa kêu toáng lên.

Búp bê sữa?

Cô sắp tròn mười chín tuổi, đặc trưng của phụ nữ nên dậy thì cũng dậy thì rồi, giống búp bê sữa chỗ nào?

Cô đang muốn đuổi theo để hỏi cho rõ, thì đụng phải thím Lưu đang vào nhà, cô túm thím Lưu lại: "Thím Lưu, thím mau nhìn con xem, xem ngực con có lớn không? Mông có cong không? Còn nữa thím xem con có xinh không?"

Thím Lưu bị Trần Tiểu Bích chọc cho vui vẻ cười ha ha không ngừng: "Cô chủ nhà chúng ta đương nhiên đẹp rồi, trên thế giới này có ai hơn được cô chứ."

"Vậy tại sao Chiến Niệm Bắc không thích con?" Trần Tiểu Bích cũng cảm thấy mình rất đẹp, rất đáng yêu, hơn nữa còn rất hài hước, nhưng bản thân không hiểu, vì sao Chiến Niệm Bắc lại không thích cô?

"Bởi vì …" Thím Lưu hơi đổi sắc mặt, vỗ vỗ Trần Tiểu Bích nói, ý sâu xa nói: "Cô chủ, cậu ấy là cậu của cô."

"Không phải cậu của con. Con là con nuôi nhà họ Trần, trước đây ông nội còn muốn con và anh trai khúc gỗ của con thành một đôi, vì sao con không thể cùng với Chiến Niệm Bắc?" Quan hệ giữa bọn họ, cho tới bây giờ chưa từng nằm trong phạm vi lo lắng của Trần Tiểu Bích.

"Chắc là cậu ta không thích kiểu phụ nữ như con." Đây là chuyện nhà họ Trần, đặc biệt là liên quan đến Trần Tiểu Bích bản thân cực cưng này rất phức tạp, thím Lưu tốt nhất không nên phát biểu ý kiến lung tung.

Chiến Niệm Bắc không thích kiểu như cô?

Trần Tiểu Bích ngồi lại lên ghế sô pha, cúi đầu chăm chú suy nghĩ.

Chiến Niệm Bắc không thích kiểu như cô, vậy anh ta thích kiểu nào, cô biến thành kiểu đó không được sao, cái này thì có gì khó.

Lúc nghĩ như vậy, cảm giác thất vọng vừa rồi của Trần Tiểu Bích trong nháy mắt biến mất sạch sẻ, tấn công trực tiếp không được, vậy cô sẽ đổi loại chiến thuật vòng vèo, thực ra cô chắc chắn sẽ nghĩ cách để bắt được Chiến Niệm Bắc.

...

Giang Nhung tỉnh dậy cảm giác vừa mở mắt ra, Trần Việt đã ngồi bên giường cô, ánh mắt dịu dàng không chớp mắt nhìn cô chăm chú.

Giang Nhung dụi dụi mắt, hỏi: "A, không phải anh nói có việc bận sao, nhanh như vậy đã làm xong rồi?"

"Ừ, làm xong rồi." Trần Việt xoa xoa đầu cô, đỡ cô ngồi dậy: "Ngủ đủ chưa?"

"Em ngủ đủ rồi, thế nhưng hình như em bé vẫn chưa ngủ đủ." Giang Nhung sờ sờ bụng, còn nói: "Thực sự muốn nhìn con ra đời nhanh một chút, thực sự muốn biết đến cuối cùng là con trai hay con gái, còn muốn biết em bé lớn lên giống anh hay là giống em."

Trần Việt cầm cái áo khoác phủ thêm cho cô, còn nói: "Cho dù giống em hay giống anh, cũng đều là con của chúng ta, anh cũng sẽ rất thích."

"Trần Việt " Giang Nhung gọi anh, nhưng lại nuốt câu tiếp theo trở lại.

Trần Việt: "Muốn nói cái gì?"

Trần Việt mím môi, áy náy nói: "Chuyện lần này đều tại em không tốt, đều tại em ham chơi mới gặp phải tai họa này, khiến anh lo lắng như vậy."

Trần Việt trầm giọng nói: "Thử nói nhảm lần nữa xem?"

Giang Nhung bĩu môi: "Lẽ nào anh muốn đánh em sao?"

"Sẽ không." Dứt lời, anh ôm đầu cô, cúi người hôn cô, thật lâu sau đó mới buông cô ra, anh còn nói: "Sau này cứ nói nhảm, anh sẽ phạt em như vậy."

Khuôn mặt Giang Nhung lại đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ, phạt như vậy, thực ra cô rất thích.

Lúc xuống tầng, Trần Tiểu Bích đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, thực ra cũng không phải ngẩn người, mà là bị buồn bực.

Giang Nhung hỏi: "Tiểu Bích, làm sao vậy?"

Trần Tiểu Bích ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, rầu rĩ nói: "Không sao."

Anh trai trở lại một cái, Chiến Niệm Bắc liền đi, cô muốn giữ anh ta lại ăn cơm tối, thế nhưng anh ta cũng không để ý cô.

Cô cũng đã nói với anh ta rất rõ ràng, nói cô thích anh ta, muốn gả cho anh ta, thế nhưng anh ta nói chuyện của cô, anh ta không liên quan.

Làm ơn đi, người tôi thích là anh ta, sao anh ta có thể không liên quan.

Nhớ lại giọng vô lại của anh ta, Trần Tiểu Bích lại tức giận đến mức cắn răng.

Chờ xem, nếu anh ta dám đối tốt với người phụ nữ khác, nếu anh ta không thích cô, cô nhất định sẽ nổ đại bản doanh của anh ta, còn tưởng là một chỉ huy vô tích sự.

"Trần Việt, anh vào nhà bếp trước đi." Đuổi Trần Việt đi, Giang Nhung ngồi xuống bên cạnh Trần Tiểu Bích, xoa xoa đầu cô ấy: "Tiểu Bích, em có phiền muộn trong lòng sao?"

Trần Tiểu Bích mạnh miệng nói: "Không có. Em sẽ không phiền lòng vì cái tên đàn ông khốn kiếp Chiến Niệm Bắc đâu."

Giang Nhung cười cười: "Tiểu Bích, chuyện này cũng không gấp gáp trong chốc lát được, trước tiên chúng ta đi ăn cơm đã, ăn no rồi bàn bạc kỹ hơn."

Nghe Giang Nhung nói vậy, Trần Tiểu Bích lại cười: "Chị dâu, chị có cách sao?"

Giang Nhung dịu dàng cười cười: "Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, dù sao cũng tốt hơn một mình em nghĩ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.