Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 284: Giật mình tỉnh ngộ



Đứng ở chỗ tối, Giang Hân nhìn Trần Việt đưa Giang Nhung đi, nhìn xe của họ đi xa, trong khóe mắt không khỏi ngấn nước.

Đã nhiều năm như vậy, Trần Việt vẫn bảo vệ Giang Nhung y hệt năm đó, thậm chí còn hơn năm đó nhiều, nhìn dáng vẻ căng thẳng đó của anh là biết.

Giang Nhung đến không bao lâu thì Trần Việt đã chạy đến, anh hận không thể gắn Giang Nhung vào trên người mình.

Mấy năm nay, Giang Nhung không ở đây, trên mạng lưới truyền hình, báo chí, đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Trần Việt.

Trước kia anh chưa từng lên show truyền hình, trước kia anh chưa từng xuất hiện trước ống kính máy quay, người đàn ông thần bí khó lường với thế giới lại có thể vì Giang Nhung mà thay đổi lớn như thế.

Người phụ nữ, cả đời có thể gặp được người đàn ông như vậy là đủ, có người tu ba kiếp cũng chưa chắc có thể có được may mắn như vậy.

Giang Hân cũng đã nghĩ mấy lần, nếu như năm đó cô cố gắng thêm chút nữa, không cần về nước đấu tranh vì kẻ cặn bã Cù Mạnh Chiến đó, như vậy có thể tất cả dịu dàng Giang Nhung giành được đều sẽ thuộc về cô.

"Người đàn ông kia mãi mãi cũng không thể thuộc về cô. Cô đừng mơ tưởng đến anh ta nữa, không bằng chú ý tới tôi nhiều hơn một chút." Khi một âm thanh cười mà như không cười vang lên, Giang Hân lập tức bị một sức mạnh kéo mạnh vào trong ngực, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt quyến rũ của người đàn ông.

Giang Hân giơ bàn tay nhỏ mềm yếu không xương đập vào ngực anh hai cái, khẽ cười một tiếng, nói: "Ngài Hứa, anh là rồng phượng giữa loài người, là con cưng của trời, người phụ nữ thối nát như tôi thế này, sao dám nghĩ đến anh."

"Không phải cô không dám nghĩ đến tôi, mà là lòng cô vĩnh viễn không biết an phận. Trước kia, khi Giang Nhung ở cùng Cù Mạnh Chiến, cô cướp Cù Mạnh Chiến. Sau này Giang Nhung gả cho Trần Việt, cô lại muốn cướp Trần Việt. Thật ra, không phải cô yêu những người đàn ông này, cô chỉ quen cướp đi những thứ thuộc về Giang Nhung mà thôi."

Ngài Hứa nhìn Giang Hân, không hề nể mặt, thẳng thắn vạch trần suy nghĩ của cô, mấy năm bọn họ cùng hợp tác, anh tự nhận mình đã rất hiểu người phụ nữ này.

"Ha ha..." Giang Hân cười lạnh với Ngài Hứa.

Nếu anh tin tưởng bản thân thì không cần giải thích người ta đều sẽ tin anh. Nếu anh không tin tưởng bản thân thì dù anh giải thích bao nhiêu, người ta vẫn sẽ không tin anh.

"Cô không thừa nhận sao?" Ngài Hứa mỉm cười, nâng hàm dưới của Giang Hân lên: "Vậy vừa nãy tại sao cô phải làm như vậy?"

Giang Hân lại vỗ vỗ ngực hắn, nói: "Tôi thích."

Ngài Hứa chỉ là bạn hợp tác với Giang Hân, trong lòng cô đang nghĩ gì, cô chưa từng cảm thấy cần phải nói cho anh biết.

Giang Nhung từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, việc mà bản thân đã nhận định thì không gì có thể thay đổi được. Cũng vì cái tính bướng bỉnh này của cô mà cô đã bị phạt không ít lần.

Sau khi Giang Nhung phạm sai lầm, phần lớn là bị Giang Chính Thiên giam vào trong phòng kho đó đến khi nào nhận sai lầm mới được thả ra.

Giang Nhung tính tình bướng bỉnh, không biết nịnh nọt Giang Chính Thiên, thế là lần nào cũng bị giam nguyên một buổi tối, không ai cứu được cô.

Căn phòng kho đó chắc chắn là ác mộng của toàn bộ tuổi thơ Giang Nhung, nên Giang Hân muốn thử một chút, xem có phải đúng là Giang Nhung không nhớ rõ quá khứ hay không. Ngoài cái này, cô ta cũng không có cách gì khác.

Trước kia Giang Hân nghĩ tất cả những gì của Giang Nhung đều nên thuộc về cô, đó là một loại tâm tình ghen ghét đố kỵ, mà bây giờ khi nghĩ đến Trần Việt che chở Giang Nhung, cô chỉ có hâm mộ.

Ngài Hứa bắt lấy tay Giang Hân, cười như không cười nói: "Giang Hân, có phải tôi quá dung túng cô rồi hay không, khiến cô ở trước mặt tôi càng ngày càng coi trời bằng vung?"

"Không dám." Giang Hân hất tay anh ta ra, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Ngài Hứa, chúng ta chỉ là bạn hợp tác trong công việc, xin anh nhớ kỹ, mà tôi cũng sẽ nhớ kỹ mình là loại phụ nữ gì."

Một người trải qua quá nhiều thì sẽ nhìn thấu quá nhiều thứ, cũng sẽ nhìn thấu danh và lợi, sống tốt mới là quan trọng nhất, Giang Hân chính là loại người này.

Trải qua cái chết cận kề, nhìn người bên cạnh người chết, kẻ bị thương, người thì bỏ đi, cô chợt hiểu được một số đạo lý.

Đời người thật rất ngắn, khi còn sống hãy hưởng thụ thỏa thích đi, tranh thủ cố hết sức mình, mà không phải đi tính kế với người khác, đi cướp thứ không thuộc về mình.

Ngài Hứa nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Giang Hân, ý cười trong mắt thu lại, chỉ còn lại một vẻ u ám.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã muốn có được người phụ nữ này.

Cảm giác này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức anh không thể khống chế, tâm tình muốn có được cô giống như một con ngựa hoang đứt cương, không ghìm lại được.

Đáng hận, đáng giận hơn là người phụ nữ đã bị đàn ông chà đạp, người phụ nữ đã từng bị giam vào bệnh viện tâm thần, đã từng bị hủy dung mạo này lại có thể nói cô ghê tởm anh.

Một người phụ nữ đã bị vô số người chà đạp, trước mặt anh còn giả vờ thanh cao cái gì.

Từ sau khi anh lật đổ Cố thị, chậm rãi phát triển Hứa thị, bao nhiêu cô gái con nhà gia giáo ở thủ đô cũng có ý với anh.

Anh là một nhà kinh doanh, hơn nữa còn là nhà kinh doanh tài giỏi.

Bây giờ xã hội này khá tiến bộ, chỉ cần anh có thể kiếm tiền, không ai quan tâm xuất thân của anh như thế nào.

Thật ra cũng không hẳn vậy, không quan tâm, đó là ở trước mặt anh, chờ anh quay người lại, những người đó sẽ chỉ trỏ, nói anh là con hoang, ngay cả bố đẻ là ai cũng không biết.

Cho nên khi các cô gái con nhà gia giáo của nhà nào đó ở thủ đô tán tỉnh anh, anh đều tiếp nhận.

Anh cũng muốn có được Giang Hân.

Từ chiến tích của Giang Hân trong quá khứ thì cũng không phải cô thật chán ghét anh, mà là chơi trò lạt mềm buộc chặt, muốn kích thích lòng ham muốn của anh.

Bây giờ, anh đang rất hứng thú đối với cô, cô muốn chơi, như vậy anh sẽ chơi cùng cô.

Xe chạy được một lúc, vẻ mặt Trần Việt vẫn bình tĩnh, không nói một lời, cũng không hề nhìn Giang Nhung.

Thấy vẻ mặt Trần Việt u ám, trán nổi gân xanh, nắm chặt nắm tay, cố hết sức chịu đựng, lòng Giang Nhung lại ê ẩm.

Cô lách đến bên cạnh Trần Việt, đưa tay thận trọng nắm chặt nắm tay anh: "Trần Việt..."

Giang Nhung hi vọng Trần Việt có thể bộc lộ sự giận dữ này đến dường nào. Dù anh mắng chửi cô một trận cũng được, nhưng cô không muốn anh chịu đựng như vậy.

Anh chịu đựng như vậy, cô sẽ đau lòng.

Nhưng Trần Việt vẫn không để ý tới, anh không lên tiếng, sắc mặt ngày càng nặng nề, giống như giận dữ tích tụ mấy năm đang muốn bùng nổ.

Trần Việt không để ý, Giang Nhung cũng không biết làm thế nào mới tốt, cô định rút tay lại, nhưng lại bị Trần Việt một tay giữ chặt.

Giang Nhung ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẫn cảm thấy anh không để ý tới cô, cô mấp máy môi, yên lặng ngồi bên cạnh anh.

Tận đến khi về đến khách sạn, đóng cửa phòng lại, Trần Việt mới xoay người một cái đặt Giang Nhung ở trên cánh cửa, nụ hôn cực nóng bá đạo mạnh mẽ theo nhau mà tới.

Trần Việt cao một mét tám tám, mà Giang Nhung chỉ cao một mét sáu tám. Dù chiều cao hay là hình thể, Giang Nhung đều kém Trần Việt, thể lực lại càng kém xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.