Trần Tiểu Bích trở lên lầu, Liệt vẫn còn đứng ở bên ngoài cửa phòng của Tiểu Nhung Nhung, dáng đứng kiên cường thẳng tắp vẫn y như lúc cô rời đi, giống như sau khi cô rời đi cậu chưa từng nhúc nhích vậy.
Đối với chàng trai khoảng mười lăm mười sáu tuổi này, đúng là Trần Tiểu Bích càng lúc càng tò mò, cô nhịn không được nhìn cậu nhóc thêm vài lần.
Thấy cô đến, Liệt lại nhìn về phòng của Tiểu Nhung Nhung, sau đó cậu rời đi luôn mà không nói chữ nào.
Trần Tiểu Bích bĩu môi, nhìn chằm chằm bóng lưng của Liệt, cô không vui nói: “Hừ, tuổi còn nhỏ mà đã biết giả ngầu giả đẹp trai, đợi đến lúc trưởng thành còn giả vờ đến cỡ nào nữa.”
Bỗng nhiên, một ý nghĩ liều lĩnh xuất hiện trong đầu Trần Tiểu Bích khiến cô giật mình: “Sẽ không phải thằng nhóc kia coi trọng Tiểu Nhung Nhung nhà chúng ta chứ?”
Trần Tiểu Bích trở về phòng nhìn Tiểu Nhung Nhung đang ngủ say, nhìn đi nhìn lại, cô tự lẩm bẩm: “Tiểu Nhung Nhung nhà chúng ta đáng yêu như thế, con bé mới sẽ không coi trọng cái người kỳ lạ kia đâu.”
Cô nằm xuống bên cạnh Tiểu Nhung Nhung sau đó lại nói: “Cục cưng, cô út ngủ với con nhé. Ba mẹ con đang làm gì thế? Nói không chừng hai người xấu xa kia đang thân mật thắm thiết đấy. Đáng thương cho mình mà, bây giờ còn chưa theo đuổi được Chiến Niệm Bắc.”
Trần Tiểu Bích chính là người nói nhiều, đối diện với Tiểu Nhung Nhung đang ngủ say cũng có thể lải nhải một lúc lâu, chỉ có điều sở dĩ cô lải nhải nhiều như vậy còn không phải do một tay Chiến Niệm Bắc gây ra sao?
Nếu như Chiến Niệm Bắc đồng ý để cô theo đuổi, không làm khó cô thì cô sớm đã sinh em bé cho anh ta rồi. Lúc đó cô làm gì còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác chứ.
Cùng lúc đó, Liệt đã rời khỏi phòng của Tiểu Nhung Nhung nhưng cậu ta lại không trở về phòng của mình, mà là tự mình đi tới mái nhà, ngồi đúng vị trí gian phòng của Tiểu Nhung Nhung, cậu ta lặng lẽ quan sát động tĩnh xung quanh.
Đêm nay trời không có gió mát, nhiệt độ cao của ban ngày vẫn không tản đi, vì vậy tối nay có vẻ đặc biệt hanh khô.
Có điều so với sự oi bức của đêm nay, những kẻ rục rà rục rịch, không mang lòng tốt kia càng khiến cho lòng người ta càng thấy không yên.
Trong đêm đen ánh mắt của Liệt nhìn ngó xung quanh, đôi mắt kia giống hệt mắt mèo, cho dù bên ngoài biệt thự tối đen như mực, cậu ta cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Những kẻ không có lòng tốt kia, chỉ cần cậu ta còn ở nơi này một ngày thì nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của Trần Nhạc Nhung, chắc chắn sẽ không để cho bọn chúng đạt thành mục đích.
Buổi tối hanh khô này đối với Liệt mà nói cực kỳ dài, giống như phải đợi rất lâu trời mới sáng, mọi thứ nguy cơ tạm thời đã được giải trừ.
Cùng là một buổi tối như thế nhưng đối với Trần Việt và Giang Nhung mà nói lại vô cùng ngắn ngủi.
Ôm đối phương vào lòng, da thịt dán sát vào nhau, hơi thở vấn vít, còn chưa cố gắng hưởng thụ hết mọi thứ, một buổi tối như vậy đã trôi qua.
Nằm bên cạnh Giang Nhung, nhìn gương mặt tinh xảo của cô, nhìn lông mi như cánh bướm của cô, nhìn thấy vô số dấu ấn anh để lại trên người cô, Trần Việt chỉ cảm thấy hạnh phúc lấp đầy khoang ngực, rất muốn mãi mãi như vậy với cô.
Anh muốn quên đi bí mật khiến Giang Nhung vô tội bị liên lụy kia, quên đi trong trí nhớ của Giang Nhung vẫn còn chưa có anh, quên đi tất cả mọi thứ, chỉ như vậy có được đối phương, chậm rãi già đi.
Khi Giang Nhung tỉnh lại mặt trời đã nhô cao quá đỉnh đầu, cô chỉ cảm thấy rất mệt, không còn sức lực để xoay người. Cô tốn rất nhiều sức mới mở mắt ra được, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Trần Việt.
Không thể không nói người đàn ông Trần Việt này rất ưa nhìn, cho dù cô đã quen thuộc với bộ dáng của anh, nhưng vẫn kinh ngạc với dáng vẻ đẹp đẽ của anh.
Tối qua thật giống như anh đang cố gắng, người mất sức là anh, nhưng mà tinh thần của anh thoạt nhìn lại tốt hơn cô rất nhiều, cũng không biết tại sao tinh lực của người đàn ông này lại tốt đến thế.
“Em tỉnh rồi.”
Giọng nói trầm ấm của anh truyền tới tai cô, vào lúc này đặc biệt lay động lòng người đến nỗi tim người ta không ngừng đập thình thịch.
“Ừm.” Giang Nhung gật đầu.
Cô vừa phát ra một âm tiết, thậm chí còn chưa kịp nói xong đã bị Trần Việt cúi người xuống hôn.
“Ừ, a...” Theo bản năng Giang Nhung đẩy anh một cái, nhưng cơ thể mạnh mẽ của anh đè lên người cô giống như một ngọn núi, cô đẩy không được.
Trần Việt tận tình thưởng thức vẻ vui sướng đặc biệt của cô, giống như con mạnh thú đói khát đã lâu hung dữ mạnh mẽ, lực bộc phát dũng mãnh, thế nhưng trong dũng mãnh lại mang theo sự dịu dàng chỉ có ở anh.
Hơi thở của Giang Nhung bị anh nuốt lấy, cô bị anh hôn đến đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì, không làm được gì, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm, để anh một lần nữa dẫn cô vào thế giới triền miên của hai người.
Trước giờ Giang Nhung cũng không biết người đàn ông Trần Việt này bề ngoài nhìn có vẻ thanh cao, lạnh lùng vậy mà lại dũng mãnh hung dữ như thế, trong nháy mắt anh hóa thân thành một con sói ác, ăn sạch cô đến xương cốt cũng không còn.
Sau đó, sau đó nữa Giang Nhung thật sự là không chịu nổi được anh giống như hổ sói, khi anh kết thúc một hiệp chiến đấu cô lại mệt mỏi thiếp đi.
Vừa thiếp đi Giang Nhung đã ngủ hết một ngày, khi một lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Rõ ràng cô đã tỉnh rồi, nhưng cô sợ mình vừa mở mắt ra đã bị Trần Việt nhào tới một lần nữa, nếu tới một lần nữa cô sẽ hỏng mất.
Đương lúc cô do dự nên làm thế nào thì bên tai đã truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trần Việt. Tiếng cười kia giống như rượu ủ lâu năm, thơm nồng mà khiến lòng người say đắm.
Giang Nhung kéo chăn lên trùm kín người, cô quyết định không cần để ý đến kẻ xấu xa này nữa, để cho anh cứ từ từ cười cô đi.
“Giang Nhung…” Trần Việt sáp lại, hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Ừm, em đã ngủ một ngày một đêm rồi, ngủ lâu quá sẽ không tốt cho cơ thể. Thức dậy ăn cơm rồi chúng ta sẽ đi đến một nơi.”
Giang Nhung nổi giận: “Em không đói bụng.”
Trần Việt sờ đầu cô, giọng điệu cực kỳ chiều chuộng nói: “Em thật sự không đói à? Có phải là vẫn còn muốn…”
Giang Nhung đưa tay ra che miệng anh lại, đỏ mặt nói: “Trần Việt, nếu anh lại đến nữa, em…”
Trần Việt chụp cánh tay của cô, khẽ hôn nói: “Lần đó của ban ngày ngày hôm qua tính như em bồi thường cho anh đã nhẫn nhịn ba năm qua, sau này anh sẽ không khiến em mệt như hai ngày nay đâu.”
Ặc…
Giang Nhung thật sự là không biết làm thế nào nói người đàn ông này, anh đúng là trong ngoài không giống nhau mà.
Chuyện này mọi người tự hiểu trong lòng là được rồi, sao anh lại có thể nói ra được chứ?
“Em không thể nằm ì trên giường nữa.” Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Thức dậy rửa mặt, ăn sáng, lát nữa anh sẽ dẫn em đến một nơi?”
“Đi đâu vậy?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
Được rồi, vậy cô sẽ không hỏi nữa, anh dẫn cô đi đâu thì cô sẽ đi đó.
Chỉ cần nơi nào có anh, mặc kệ là đi đâu cô cũng đều bằng lòng.
Trạm đầu tiên, Trần Việt dẫn cô đi thăm mẹ Giang.
Đứng trước mộ bia, dường như Giang Nhung có thể cảm nhận được sự đau lòng của ngày đó lúc an táng mẹ ruột, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì, cô vẫn không thể nhớ lại được.
Trạm thứ hai, Trần Việt dẫn Giang Nhung núi tuyết Nishiyama ở Kinh đô cũng là những nơi bọn họ từng đi qua.
Bây giờ đang là mùa hè, khu ngắm cảnh không có tuyết, không có các hạng mục hoạt động trượt tuyết, nhưng lại có một loại cảnh sắc tươi đẹp khác. Hoa hải đường nở rộ tô điểm núi tuyết thành một biển hoa rực rỡ sắc màu.