Tuy chưa tự mình trải nghiệm, nhưng Trần Việt vẫn hiểu được sự cô đơn của Giang Nhung, hiểu được sự bất lực và sợ hãi của Giang Nhung.
“Giang Nhung...”
“Hửm?” Cô mệt rồi, ghé vào lòng anh mơ mơ màng màng đáp lại, đầu óc đã lơ mơ ngủ thiếp đi.
Xin lỗi!
Là anh không bảo vệ em thật tốt mới để những người thân của anh khiến em bị thương nặng như vậy, nhưng sau này sẽ không như thế nữa, xin hãy tin anh.
...
Giang Nhung của Trần Việt trở về rồi, vẫn là Giang Nhung của trước kia có chút lanh lợi, có chút hư hỏng, có chút bướng bỉnh, có chút ngại ngùng.
Mỗi khi nghĩ đến Giang Nhung, Trần Việt liền cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức mạnh bất tận, bất kể làm chuyện gì đều ngập tràn năng lực.
Nghĩ đến Giang Nhung, Trần Việt nhìn đồng hồ, cách giờ họp vẫn còn một lúc, anh liền gọi cho Giang Nhung: “Em đang làm gì vậy?”
“Vừa mới nhớ anh xong, đang chuẩn bị ra cửa đi tìm Giang Chính Thiên đây.” Giọng nói dịu dàng của Giang Nhung từ trong điện thoại vang vào tai Trần Việt.
Nghe được giọng điệu của cô, Trần Việt không kìm được bật cười, lại nói: “Nhớ bao lâu vậy, nhanh như thế đã nhớ xong rồi?”
Giọng nói hơi mang theo tiếng cười của Giang Nhung lần nữa vang ra từ trong điện thoại: “’Nhớ được vài phút rồi đấy.”
Anh lại nói: “Con người của Giang Chính Thiên gian xảo dối trá, anh không yên tâm một mình em đi tìm ông ta, em...”
Trần Việt còn chưa nói hết câu đã bị giọng nói của Giang Nhung trong điện thoại ngắt lời: “Ngài Trần, anh muốn nuốt lời những gì đã nói vào tối hôm qua sao?”
Họ đã nói trước rằng có chuyện phải bàn bạc với nhau, nên cô đã nói ý nghĩ của mình cho anh nghe.
Để cô đi tìm Giang Chính Thiên, giả vờ hợp tác với Giang Chính Thiên, nhằm dò thám ra bí mật của ông cụ Trần từ miệng Giang Chính Thiên.
Tối hôm qua, khi ở trên giường, anh rõ ràng đã hứa với cô, đồng ý cho một mình cô đi tìm Giang Chính Thiên, vừa xuống giường đã muốn nuốt lời rồi sao?
Trần Việt: “Anh từng nói gì?”
Giang Nhung: “...”
Quả nhiên những lời đàn ông nói trên giường đều không đáng tin đến vậy.
Xem ra ông Trần nhà cô cũng không ngoại lệ.
Trần Việt nói: “Anh sẽ cho người đi theo em, cũng sẽ nghe lén tình hình bên em bất cứ lúc nào, đừng lo lắng.”
Giang Nhung: “Ngài Trần, sao em cảm thấy cả đời này đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh vậy?”
Trần Việt: “Em muốn thoát khỏi sao?”
Giang Nhung lắc đầu theo bản năng, nhưng nhớ đến anh cũng không thấy được, cô nói: “Nếu anh không tốt với em, em sẽ trốn đi bất cứ lúc nào đấy.”
Tiếng cười trầm thấp của Trần Việt từ điện thoại vang vào tai Giang Nhung: “Anh sẽ không để em thoát được đâu.”
Giang Nhung đỏ mặt, nói: “Cúp máy đây.”
Trần Việt gật đầu: “Được.”
Vừa kết thúc cuộc gọi với Giang Nhung, Lục Diên liền gõ cửa bước vào đi đến trước bàn làm việc của Trần Việt, cung kính nói: “Tổng Giám đốc Trần, chúng tôi đã điều tra được một người, anh ta luôn truy xét thân thế của Polaris, hai hôm nay người của anh ta đang quan sát mợ chủ.”
Trần Việt cầm tài liệu lên lật ra xem, anh lật rất nhanh, nhưng với khả năng đọc nhanh như gió của anh cũng không được coi là rất nhanh.
Trần Việt vừa lật vừa hỏi: “Tên họ Bùi đó có quan hệ gì với thị trưởng Giang Bắc?”
Lục Diên nói: “Trùng hợp hai người đều họ Bùi, anh ta là bạn của con trai thị trưởng và con trai thị trưởng hiếm khi xuất hiện trước công chúng, rất nhiều người đều tưởng anh ta là con trai thị trưởng. Thật ra thân phận thực sự của anh ta là người nước A. Thân phận cụ thể trong nước A vẫn cần một khoảng thời gian mới điều tra ra được.”
Nghe Lục Diên nói đồng thời Trần Việt đã xem xong tài liệu trong tay, anh nói: “Chú ý cặn kẽ những hành động gần đây của anh ta, báo cáo tình hình với tôi bất cứ lúc nào.”
Lục Diên gật đầu: “Vâng.”
Trần Việt lại nói: “Gần đây Chiến Niệm Bắc có hành động gì không?”
Lục Diên nói: “Không có. Cuộc sống của anh ta luôn rất quy luật. Ngoại trừ thời gian ngủ ra, những thời gian khác đều trải qua trong quân khu.”
Trần Việt lại hỏi: “Vậy còn bên cụ Tiêu thì sao?”
Lục Diên nói: “Cụ Tiêu đã qua đời hơn hai mươi năm rồi. Vụ tai nạn xe năm đó đã bị phán quyết là tai nạn, đã kết án từ lâu. Hiện giờ tìm lại những tài liệu ra, kết quả vẫn như vậy, rất khó tìm được manh mối mới nữa.”
Thuộc hạ của Lục Diên điều tra theo từng manh mối của Trần Việt đưa ra, tưởng tất cả mọi chuyện sắp nổi lên mặt nước, nhưng lại như đi vào một ngõ cụt, vào lúc chỉ thiếu một chút nữa thôi, manh mối lại đột nhiên bị cắt đứt.
Trần Việt nói: “Tình hình bên ông cụ như thế nào?”
Lục Diên nói: “Đã quan sát bên ông cụ theo lời dặn dò của anh, những ngày gần đây ông ta đều đang nuôi dưỡng trong nông trại, không có liên lạc với bất kỳ người nào.”
Trần Việt rất rõ ông cụ Trần đang có dự định gì, lúc này ông cụ không liên lạc với bất cứ ai cả, thật ra là muốn cắt đứt mọi manh mối, khiến người của Trần Việt không thể tiếp tục điều tra nữa.
Nhưng ông cụ Trần cũng đã xem thường năng lực của Trần Việt, ông ta vẫn xem Trần Việt là đứa trẻ mà ông dạy từ nhỏ đến lớn, chưa thấy được sự tiến bộ trong những năm nay của Trần Việt.
Không tìm được manh mối từ phía ông cụ, bên Giang Chính Thiên và tên họ Bùi kia chính là bước đột phá tốt nhất, Trần Việt tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể tìm ra sự thật.
...
Giang Nhung đang ngồi trên chiếc xe chuyên dùng của Trần Việt sắp xếp, nhằm đề phòng cô gặp phải những tài xế taxi tương tự người cáo mật với cô lần trước.
Không những có xe riêng thay thế, phía sau còn có thêm hai vệ sĩ cao to đi theo, Giang Nhung cảm thấy bây giờ cô như một bà chủ giàu có.
Giang Nhung đã phân tích, Giang Chính Thiên hiện giờ có thể nói là trước sau đều có địch, ông ta cần gấp một đối tác có thể để ông ta thoát khỏi tình huống khó xử này, vì vậy cô là ứng cử viên tốt nhất cho Giang Chính Thiên.
Giang Chính Thiên vì muốn lợi dụng cô mà kiên nhẫn ở bên cô ba năm, cho cô một cuộc sống khác, đương nhiên sẽ không trở mặt nhanh như vậy.
Không biết có phải do Giang Nhung rời khỏi, Giang Chính Thiên chưa từng bước ra cửa nhà, ông ta ăn mặc rất nhếch nhác, trông ông ta già đi rất nhiều, đầu tóc dường như trắng hơn một nửa.
Mở cửa nhà ra, khi thấy Giang Nhung đang đứng ở trước cửa, Giang Chính Thiên kích động đến bật khóc, ông rơi nước mắt: “Nhung Nhung, con về thì ba yên tâm rồi.”
Giang Nhung không thể không thừa nhận, tài diễn xuất của Giang Chính Thiên rất giỏi, nếu đổi nghề đi làm diễn viên, dựa vào tài năng diễn xuất của ông, sẽ không ai dám giành giải thưởng ảnh đế với ông.
Giang Nhung rất bình tĩnh, đợi ông khóc, xem ông có thể khóc được bao lâu?
Khóc được một hồi, thấy Giang Nhung không nói chữ nào cả, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Giang Nhung, Giang Chính Thiên cũng không khóc tiếp được nữa.
Ông lau nước mắt nói: “Nhung Nhung, con rời khỏi nhà nhiều ngày như vậy, bỏ ba ở nhà một mình, chẳng lẽ con cũng muốn rời xa ba sao?”
“Giang Chính Thiên, đủ rồi, đừng diễn nữa!” Nghĩ đến những năm nay cô nhận giặc làm cha, gọi kẻ thù giết mẹ này là ba, Giang Nhung liền cảm thấy trái tim đang nhỏ máu.
“Nhung Nhung...”
“Giang Chính Thiên, đừng làm bộ làm tịch nữa.” Giang Nhung lạnh lùng nói: “Tôi đã nhớ lại toàn bộ ký ức trong quá khứ, ông muốn lấy tôi để uy hiếp Trần Việt thì cũng vô dụng thôi.”
“Không thể nào.” Giang Chính Thiên lắc đầu, kinh ngạc nói: “Người bị tiêm những loại thuốc đó, cho đến bây giờ không một người nào có thể khôi phục trí nhớ sau ba năm. Sao con có thể?”