Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 317: Vẫn luôn tìm kiếm một người



Kết thúc cuộc nói chuyện với Chiến Niệm Bắc trở về nhà, thời gian đã không còn sớm, tiểu Nhung Nhung đã ngủ say, Giang Nhung đang ngồi bên cạnh con bé, trong tay cầm kim và chỉ, một kim một chỉ tự tay may áo cho tiểu Nhung Nhung.

Thời gian ba năm không thể ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung, không thể tận mắt nhìn con bé trưởng thành, đây là sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng Giang Nhung.

Thế nên sau khi trở về bên cạnh tiểu Nhung Nhung, cố gắng hết sức làm bất kì những việc nhỏ nhặt vì tiểu Nhung Nhung.

Trần Việt đứng ở cửa đã được một lúc lâu, nhưng Giang Nhung vẫn không chú ý đến anh, anh ho nhẹ một tiếng, muốn thu hút sự chú ý của Giang Nhung.

Nào biết Giang Nhung mải chú tâm đến công việc trên tay, đột nhiên nghe thấy tiếng, cái tay cầm kim hơi run, mũi kim không cẩn thận đâm vào tay, đau đến mức cô hơi nhíu mày.

Trần Việt bước vội đến, nắm lấy tay Giang Nhung, nhìn thấy giọt máu đang chảy ra ngoài, anh đến nghĩ cũng không thèm nghĩ liền cho tay vào miệng hút.

Sự tiếp xúc mềm mềm từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân Giang Nhung, cô muốn rút tay về, nhưng lại bị Trần Việt cắn cho một cái.

Anh buông cô ra, nói: “Không cẩn thận như vậy, từ sau không cho em làm những chuyện này nữa.”

Giang Nhung trợn mắt với anh: “ Cần anh quản em.”

“ Hử? Không cần anh quản em, muốn ai quản em?” Trần Việt ép sát cô, há miệng cắn lên khuôn mặc đỏ ửng của cô.

Giang Nhung đẩy anh một cái: “ Đều đã làm ba rồi, còn không đứng đắn.”

“Làm ba rồi, còn là một người đàn ông bình thường.” Trần Việt đem kim chỉ và vải vứt sang một bên, một tay ôm lấy cô: “ Bà Trần, đi tắm cùng anh.”

“ Trần Việt, em tắm rồi.” Cô sớm đã tắm rồi, còn tắm cái gì nữa chứ.

“ Cùng anh.”

“ Không muốn!”

“ Anh muốn!”

Giang Nhung biết người đàn ông này không phải là muốn cô đi tắm cùng anh, cái tên xấu xa này,.... aaaaa, cô nhớ đến Trần Việt trước đây thanh cao cấm dục quá.

“ Giang Nhung....” Trần Việt xoa đầu cô, nhẹ nhàng gọi tên của cô.

Giang Nhung chôn đầu trong gối, không muốn để ý đến người đàn ông xấu xa này, một chút không để ý đến anh

Trần Việt ôm cô vào lòng, trầm thấp cười: “ Đều là mẹ của con rồi, còn ngại ngùng như vậy, đáng yêu như vậy.”

Giang Nhung há miệng cắn vào ngực anh một cái, dùng âm mũi lạnh lùng nói: “ Xấu xa!”

Trần Việt cắn dái tai cô, cười xấu ca: “ Xấu xa, anh cũng chỉ ý đồ xấu với một mình em, người phụ nữa khác muốn anh có ý đồ xấu với họ, còn không có vinh hạnh đó.”

“ Ngài Trần, họ Trần nhà anh người nào cũng tự luyến như vậy sao?”

Giang Nhung cuối cùng cũng hiểu tại sao tiểu Nhung Nhung lại chảnh chọe như vậy.

Hóa ra không phải Trần Tiểu Bích dạy, mà là di truyền từ người đàn ông nhìn có vẻ đứng đắn này, quả nhiên là con cái của anh.

Trần Việt: “Anh chỉ đang kể một sự thật.”

Giang Nhung: “........”

Giang Nhung vẫn là lựa chọn không nói nữa, một nhà thiết kế thời trang nhỏ nhoi như cô, làm sao là đối thủ của Tổng giám đốc Trần.

Cô từng nghe Tiêu Kình Hà nói, Trần Việt trước đây còn là đội trưởng đội biện luận trong trường đại học, tài ăn nói muốn thắng được anh, rõ ràng là đang nằm mơ.

Trần Việt lại cúi đầu hôn Giang Nhung, ôm cô lại thở dài một hơi, nói: “ Đêm nay có thể ngủ ngon rồi.”

Giang Nhung trong lòng nói thầm, ý của anh là lúc trước ngủ không ngon sao? Ngủ không ngon lẽ nào còn trách cô sao?

Trần Việt ôm Giang Nhung hài lòng ngủ, Giang Nhung trong lòng anh lại không ngủ được.

Hai ngày nay bênTiêu Kình Hà vẫn chưa gửi tin tức đến, cũng không biết sự tình phát triển thế nào rồi?

Nếu như tìm được chứng cứ ông cụ Trần giết người, vậy cô và Trần Việt liệu có còn giống như bây giờ dịu dàng bước tiếp?

Cô không biết!

Nếu như cô và Trần Việt......

Nghĩ đến đây, Giang Nhung nghiêng đầu nhìn tiểu Nhung Nhung nằm bên cạnh, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt béo tròn của tiểu Nhung Nhung.

“ Haiz.....” Giang Nhung khẽ thở dài một hơi, nếu thực sự có ngày đó,cái gì cô cũng không cần, nhưng tiểu Nhung Nhung phải thuộc về cô.

“ Bà Trần, em đang nghĩ gì thế?” Âm thanh của người đàn ông đã ngủ từ lâu đột nhiên phát ra trên đỉnh đầu Giang Nhung.

Cô lắc lắc đầu, nói: “ Không còn sớm nữa, ngày mai anh vẫn còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm đi.”

Từ trong ngữ khí của Giang Nhung, Trần Việt liền phát hiện ra trong lòng cô nhất định giấu chuyện, anh xoa đầu cô, lại nói: “ Giang Nhung, nhớ những lời anh đã nói với em, nếu không anh sẽ không khách khí với em.”

Rõ ràng là những lời uy hiếp, nhưng Giang Nhung nghe lại là sự quan tâm sâu sắc, cô cười nói: “ Tuân mệnh, ngài Trần.”

.........

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời gay gắt trên cao, chiếu xuống giống như mặt đất sắp nứt ra.

Nhưng cho dù mặt trời có gay gắt thế nào, mọi người vẫn bận rộn như thường, việc nên làm một giây cũng không ngừng lại.

Cậu Bùi lúc này đang ngồi trong quán cafe tốt nhất Giang Bắc. Quán cafe này là một danh nhân nổi tiếng nước A đầu tư mở ra, nghe nói vì tưởng niệm một người bạn cũ.

Cậu Bùi rất thích chỗ này, sau khi anh đến Bắc Giang tuần nào cũng đến chỗ này, gọi một tách Blue Moutain Coffee chính tông, một miếng Schwarwaelder Kirschtorte, ngồi liền một mạch nửa ngày.

Hôm nay, cũng không ngoại lệ.

Chỉ là so với lúc trước ngây ngốc một mình, hôm nay cậu Bùi ngồi cùng một “ người bạn”.

Trần Việt ngồi đối diện cậu Bùi, anh vẫn như cũ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đeo chiếc kính gọng vàng, con ngươi đen sau mắt kính thâm sâu mà yên tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc, khí chất lãnh đạm như bậc đế vương.

Anh ngồi ở đó, ánh mắt âm trầm nhìn cậu Bùi

Cậu Bùi chỉ cảm thấy lực uy hiếp đè lên, song, anh nhiều năm lăn lộn trong hoàng thất nước A, tuyệt đối không kém cạnh, cho dù có chút thán phục khí chất của Trần Việt, nhưng anh vẫn nói cười như cũ.

Cậu Bùi bưng cafe lên, mùi thơm tràn vào trong khoang mũi: “ Ngày nóng như vậy, ngài Trần còn đặc biệt chạy đến đây, không biết có chuyện gì?”

Trần Việt cười, nhưng trong mắt vẫn yên lặng như cũ: “ Cậu Bùi trong lòng biết rõ, cần gì nói lời thừa thãi?”

Mấy ngày này, Trần Việt đã điều tra rõ thân phận của cậu Bùi, vậy thì cậu Bùi nhất nhất cũng biết những thông tin mà anh vẫn chưa điều tra ra được, thế nên lần này hẹn gặp cũng tiến hành hợp lẽ.

Bùi công tử tự nhiên sẽ hiểu lời của Trần Việt, chỉ là muốn tỏ chút uy thế với Trần Việt, hòng ngay từ đầu kiếm chút tiện nghi, nhưng không ngờ Trần Việt lại ném vấn đề này cho mình.

Cậu Bùi cười: “ Nếu đã như thế, ngài Trần cũng không cần phí lời nữa, nói thẳng vấn đề chính đi.”

“ Cũng có ý như vậy.” Trần Việt đẩy mắt kính, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, càng thêm lạnh lẽo.

Cậu Bùi có cảm giác đứng ngồi không yên không rõ ràng.

Nhưng, khóe môi Trần Việt có ý cười.

Trần Việt: “ Nghe nói, cậu Bùi mười năm nay luôn đi tìm một người?”

Cậu Bùi gật đầu: “ Không sai.”

Trần Việt nhíu mày: “ Tìm được rồi?”

“ Tìm được rồi.” Cậu Bùi đặt cafe xuống:“ Nói ra, tôi vẫn còn phải cảm ơn ngài Trần, thân phận cô ấy tôn quý, nhiều năm lưu lạc bên ngoài, may mà nhà họ Trần các người chăm sóc tận tình, nếu không không biết cô ấy phải chịu bao nhiêu khổ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.