Những từ then chốt đang dần được xâu chuỗi trong đầu Trần Việt, suy nghĩ của anh cũng càng lúc càng rõ ràng, sẽ nhanh chóng tra ra được manh mối trong chuyện này thôi.
Hai mươi năm trước, ba mẹ ruột của Tiểu Bích đột nhiên biến mất, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là do Tiêu Viễn Phong làm chứng nói bọn họ là gián điệp quân sự lấy trộm tài liệu cơ mật của quân khu Giang Bắc.
Bây giờ bọn họ phải kiểm tra xem có phải ba mẹ của Tiểu Bích đã bị Tiêu Viễn Phong hãm hại không. Lại phải điều tra vai trò của ông cụ trong chuyện này, còn có quan hệ giữa ông cụ và ba mẹ ruột của Tiểu Bích.
Chuyện này có liên quan đến ông nội của anh, ba của Giang Nhung, nhà họ Chiến và ba mẹ của Tiểu Bích.
Những người có liên quan đều có quan hệ thân thiết không thể chia lìa đối với Trần Việt.
Bất kể là Tiêu Viễn Phong hãm hại ba mẹ ruột của Tiểu Bích, hay ba mẹ ruột của Tiểu Bích là gián điệp, sự thật thế nào, anh cũng phải cho Giang Nhung một câu trả lời thỏa đáng.
Mà Trần Việt không biết, sau khi anh rời khỏi phòng, Giang Nhung cũng bị một cuộc điện thoại đánh thức. Trợ lý Hà bên cạnh ông cụ gọi điện thoại cho cô.
"Cô Giang, chào cô." Sau khi cuộc gọi được kết nối, trợ lý Hà rất lịch sự, khách sáo chào Giang Nhung.
Giang Nhung quá quen thuộc với loại lịch sự khách sáo giả tạo này.
Ba năm trước đây, khi bọn họ đưa cô đến vực sâu của địa ngục, bọn họ cũng đã dùng sự lịch sự khách sáo giả tạo này để nói chuyện với cô.
Giang Nhung nghĩ đến tình cảnh ngày đó, nghĩ đến mình bế Nhung Nhung nhỏ, tay trói gà không chặt chỉ có thể mặc cho người làm thịt.
Bất thình lình, trán của cô rịn mồ hôi lạnh.
Cô nghĩ đến Trần Việt, nhìn lại thì thấy bên cạnh chỉ có Nhung Nhung nhỏ đang nằm, không thấy Trần Việt đâu cả.
Trần Việt không ở đây, trong lòng Giang Nhung không khỏi hoảng hốt. Vào lúc cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lại nghe được trợ lý Hà nói.
"Cô Giang, cô đúng là phúc lớn mạng lớn. Tục ngữ nói nạn lớn không chết thì nhất định sẽ có hạnh phúc tới cuối đời. Tôi nghĩ cuộc sống sau này của cô Giang nhất định sẽ càng lúc càng tốt hơn. Ái chà, tôi suýt nữa quên mất cô còn có một cô con gái... Đứa trẻ đáng yêu như vậy nhất định sẽ khỏe mạnh lớn lên, nếu như không lớn lên được thì quá đáng tiếc."
Giọng nói của của trợ lý Hà thâm trầm giống như hồn ma truyền tới trong tai của Giang Nhung, làm cho cô đang nửa mê nửa tỉnh lập tức tỉnh táo lại.
Giang Nhung nắm chặt điện thoại, cắn răng và cười lạnh nói: "Trợ lý Hà, làm phiền anh nói với ông cụ một tiếng. Nếu ông cụ không muốn có một số việc bị vạch trần, vậy thì các người đều an phận một chút cho tôi. Nếu ai dám động tới con gái của tôi, hậu quả thế nào, các người xem mà làm."
"Nói như vậy, cô cũng biết chúng tôi muốn thứ gì à?" Trợ lý Hà bỗng nhiên cười, tiếng cười lạnh lùng, chói tai.
"Đúng." Giang Nhung trả lời chắc chắn.
Cô nói cho bọn họ biết trong tay cô có chứng cứ, có thể bọn họ sẽ an phận hơn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng không loại bỏ trường hợp bọn họ sẽ chó cùng rứt dậu.
"Cô giao đồ cho chúng tôi và đừng nói cho Trần Việt biết, như vậy về sau chúng ta sẽ nước giếng không phạm nước sông, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra." Trợ lý Hà lại nói.
"Coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra à?" Giang Nhung hỏi ngược lại. Chỉ sợ đây là chuyện nực cười nhất mà cả đời cô đã từng nghe được.
Bọn họ rốt cuộc có hiểu rõ không, tất cả mọi chuyện đều do bọn họ gây ra trước, cô là người bị hại đấy? Như vậy chỉ cô mới có quyền quyết định, chứ không tới phiên bọn họ đâu.
"Cô Giang, cô là người thông minh, cô hẳn phải biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói. Trước khi tất cả mọi việc chưa xảy ra thì chuyện gì cũng có thể thương lượng được. Có một số việc một khi đã xảy ra, như vậy cô tuyệt đối sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu."
Giọng nói của trợ lý Hà giống hết với giọng nói khiến người ta chán ghét ở sâu trong trí nhớ của Giang Nhung, nghe lịch sự khách sáo đến không thể xoi mói, lại khiến cho người ta muốn đánh người.
Giang Nhung đương nhiên biết mình không thể coi thường chuyện này được, cũng biết chỉ dựa vào phần ghi âm mơ hồ không đầy đủ âm sắc này sẽ hoàn toàn không có cách nào chứng minh được thân phận thật sự của ông cụ nhà họ Trần.
Phần ghi âm này không chỉ không có cách nào chứng minh thân phận thật sự của ông cụ nhà họ Trần, hơn nữa cũng không thể chứng minh ông cụ Trần giết người.
Thời gian đã qua quá lâu, giọng nói của ông cụ Trần cũng thay đổi...
Nghĩ đến những điều này, Giang Nhung cảm giác mình thật bất lực, nhưng cô cũng không định buông tha.
Trước mắt chỉ có hai anh em bọn họ từng nghe qua phần ghi âm này. Ông cụ căn bản cũng không biết nội dung ghi âm mơ hồ không được đầy đủ. Cô có thể nắm lấy cơ hội này để lợi dụng bọn họ.
Giang Nhung lại nói: "Trợ lý Hà, nói tới thông minh, anh thông minh hơn tôi nhiều. Cho nên tôi tin tưởng anh càng biết rõ hơn chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm."
"Giang Nhung, trước khi cô xuất hiện thì nhà họ Trần thế nào? Sau khi cô xuất hiện, nhà họ Trần lại thế nào? Cô tuyệt đối không thể vì cá nhân cô mà phá hỏng cả nhà họ Trần." Lần này, người nói chuyện chính là ông cụ nhà họ Trần.
Giang Nhung hừ lạnh một tiếng, nói: "Uy hiếp không thành lại đánh bài tình cảm tới tôi sao? Các người tỉnh táo lại đi."
Sau khi ném lại một câu, Giang Nhung cúp điện thoại. Lão già chết tiệt, uy hiếp không thành lại đánh bài tình cảm với cô, cho rằng cô ngu ngốc như vậy, sẽ để cho bọn họ nắm mũi dẫn đi sao?
Vứt điện thoại sang một bên, Giang Nhung nhẹ nhàng nằm xuống và ôm Nhung Nhung nhỏ bên cạnh vào trong lòng, lẳng lặng nhìn đôi má phúng phính của cô bé.
Đã lâu như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nhung Nhung nhỏ, Giang Nhung đều cảm thấy trái tim của mình như sắp tan chảy rồi.
Nhung Nhung nhỏ là bảo bối của cô, cô nhất định sẽ cố gắng bảo vệ cô bé, để cho cô bé khỏe mạnh trưởng thành, sau khi lớn lên sẽ gả cho một người chồng tốt như ba của cô bé, còn phải sinh ra một đám trẻ nữa chứ!
"Sao em không ngủ vậy?" Trần Việt về phòng, thấy Giang Nhung mở to mắt như đang suy nghĩ gì đó?
"Em đang nghĩ..." Giang Nhung hít sâu một hơi, mỉm cười: “Trong thời gian này đừng để cho Nhung Nhung nhỏ đi tới trường mầm non. Cứ để con bé ở nhà, cần học gì em đều có thể dạy cho con."
Những lời trợ lý Hà vừa nói vẫn làm cho Giang Nhung sợ hãi. Cô sợ bọn họ sẽ xuống tay với Nhung Nhung nhỏ... Cho nên cô muốn cô bé ở nhà.
Nặc Viên đã làm tốt công tác an ninh, lại có Liệt luôn ở bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, như vậy khẳng định sẽ an toàn hơn nhiều.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Việt đi nhanh tới và xoa đầu cô: “Có việc gì, em đừng giấu ở trong lòng, phải nói với anh đấy."
"Ngày nào em cũng ở trong nhà, em muốn Nhung Nhung nhỏ ở nhà với em." Giang Nhung không muốn nói cho Trần Việt biết về cuộc điện thoại vừa rồi.
Thật ra lời nói cuối cùng của ông cụ Trần vẫn làm cô suy nghĩ. Người nhà họ Trần còn có ba Trần, mẹ Trần và Trần Tiểu Bích...
Bọn họ ai nấy đều rất tốt, đặc biệt tốt đối với cô, cô đi vạch trần thân phận của ông cụ nhà họ Trần chính là chia rẽ cả nhà họ Trần.
Chờ một thời gian đi, chờ tới khi cô xác nhận chính xác ông cụ không phải là ông nội của Trần Việt, cô sẽ nói cho anh biết và để cho anh tự quyết định.
"Sao?" Trần Việt rõ ràng không tin vào lí do thoái thác của Giang Nhung.
"Anh vừa đi đâu thế?" Lúc này Giang Nhung mới nhớ tới, trước khi cô ngủ Trần Việt đã ngủ thiếp đi. Sao lúc này anh lại đi từ ngoài vào?