Nhà hàng Trần Việt đặt là một nhà hàng ngắm cảnh từ trên không ở gần Vịnh Hồng Thụ của Giang Bắc, ngồi trong nhà hàng có thể chiêm ngưỡng được cảnh đêm của bờ biển rộn rã.
Phong cảnh rất đẹp, người ngồi trước mặt càng đẹp hơn, như mọi người thường nói, rượu không làm người say mà là người tự say.
Cảnh đẹp, thức ăn ngon, người đẹp... Những thứ này bày ra trước mắt, có thể nhìn được, có thể ăn được, có thể chạm được, vẻ đẹp của cuộc sống, chẳng qua chỉ như thế thôi.
Hôm nay, Giang Nhung mặc một chiếc váy dài ngang gối màu trắng, đường cắt vừa vặn làm tôn lên những đường cong cơ thể của cô, mái tóc dài hơi xoăn được xả ra tự nhiên, trông rất mảnh khảnh và xinh đẹp.
Ngũ quan của Giang Nhung vốn rất tinh xảo, trang điểm nhẹ trông càng nổi bật hơn, cùng Trần Việt hai người ngồi dùng bữa trong nhà hàng, không ngoài dự đoán đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trần Việt sớm đã quen với ánh mắt của người khác, có thể phớt lờ đi sự tồn tại của những ánh mắt đó, nhưng Giang Nhung lại có phần khó chịu.
Khó chịu không phải vì người khác nhìn chằm chằm cô, mà là chán ghét những người phụ nữ kia nhìn Trần Việt, mắt của những người đó có vấn đề à?
Bên cạnh ngài Trần nhà cô đã có một người phụ nữ xinh đẹp như thế, những người phụ nữ đó còn dùng ánh mắt quyến rũ anh, có phải muốn đánh nhau không?
Giang Nhung hận không thể cô có được phép thuật, như vậy cô có thể biến một tấm chắn ra, giấu ngài Trần của cô ở nơi chỉ có cô có thể nhìn thấy, những người khác đừng hòng.
Nhưng cô không có phép thuật, cũng không thể đánh nhau với người ta, ngài Trần của cô cứ như thế bị người ta nhìn.
May rằng, ngài Trần của cô nhìn không chớp mắt, trong mắt chỉ thấy được sự tồn tại của cô, như trên thế giới này chỉ còn lại một người phụ nữ vậy.
“Bà Trần, học tiểu Nhung Nhung bĩu môi là muốn uống sữa sao?” Nhìn vẻ mặt tức giận của Giang Nhung, Trần Việt cảm thấy rất buồn cười, không kìm được muốn chọc cô.
Giang Nhung trợn tròn mắt nhìn anh, buồn rầu nói: “Em muốn uống sữa đấy, anh có không?”
Giang Nhung vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt của Trần Việt nhìn thoáng qua ngực cô, ánh mắt đó rất gian ác rất xấu xa.
Giang Nhung dùng tay che ngực lại theo bản năng, hơi nổi giận nói: “Trần Việt, anh còn nhìn bậy nghĩ bậy nữa, cẩn thận em đánh anh.”
Tổng tài Trần lạnh lùng hãy mau trở về, cô không muốn người đàn ông không biết xấu hổ ở trước mặt này đâu.
Trần Việt cười nhẹ: “Cô gái ngốc, người ta nhìn chồng của em, vậy chứng tỏ chồng em cũng không tệ, cũng có nghĩa rằng em có mắt nhìn người, em nên vui mới đúng, nổi giận sẽ trở nên xấu xí đấy.”
Giang Nhung nói: “Em xấu đến mấy cũng là mẹ của Trần Nhạc Nhung, nếu anh dám ghét bỏ em, hai mẹ con em sẽ không cần anh nữa.”
“Giang Nhung, hai hôm trước anh đã nói gì với em?” Trần Việt sa sầm mặt, lạnh giọng nói: “Còn nói bậy nữa, anh đánh em đấy.”
“Anh nỡ sao?” Giang Nhung nói nhỏ.
Thật ra cô cũng nói đùa thôi, cô đâu nỡ không cần anh, nếu không có anh, liệu cuộc đời cô sẽ còn sức sống sao?
Chắc chắn là không.
Trần Việt vốn muốn đặt riêng nơi này, nhưng chủ yếu là muốn Giang Nhung cảm nhận được trạng thái hẹn hò của cặp đôi bình thường nên không đặt bao hết nơi này.
Nào ngờ cô gái nhỏ này vẫn là một thùng giấm, người phụ nữ khác nhìn anh vài lần, cô liền ghen tuông không thôi.
Trần Việt thở dài: “Đồ ngốc, ăn cơm đi, ăn xong chúng ta đi dạo.”
Giang Nhung gắp thức ăn vào chén Trần Việt, nói: “Sức khỏe anh vẫn chưa hồi phục, ăn nhiều một chút.”
“Thật muốn cứ bệnh mãi như thế.” Bệnh mãi thì có thể hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của cô, thỉnh thoảng còn có thể giở tính trẻ con với cô nữa, khá tốt đấy.
“Anh còn nói bậy nữa, em cũng đánh anh đó.” Giang Nhung dữ tợn liếc nhìn anh, người đàn ông này sao lại ngốc đến thế.
“Em nỡ sao?” Anh dùng lời cô từng nói hỏi cô.
“Nỡ chứ.” Chẳng qua nếu đánh anh, anh là vết thương ngoài da còn cô là vết thương trong lòng mà thôi, có gì không nỡ chứ.
Một bữa cơm kết thúc trong cuộc cãi cọ của hai người, hoàn toàn không cảm nhận được sự lãng mạn khi hẹn hò của cặp đôi bình thường, Trần Việt cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc sống rồi.
Nhưng anh vẫn chưa muốn kết thúc thời gian hai người họ ở bên nhau, lại kéo theo Giang Nhung đi dạo dọc trên đường bờ biển Vịnh Hồng Thụ.
Trần Việt nắm tay của Giang Nhung, Giang Nhung dựa vào bên người Trần Việt, cuối cùng cũng có chút cảm giác cặp đôi cùng nhau đi dạo rồi.
Đi qua một con đường rợp bóng cây dài, tầm nhìn trước mắt trở nên sáng sủa hơn, có thể nghe được tiếng sóng, vì có ánh đèn chiếu sáng còn có thể nhìn thấy cảnh biển gần đó.
Trần Việt đứng vững, vuốt ve trán Giang Nhung, khẽ nói: “Giang Nhung, em có còn nhớ chúng ta đã cùng nhau đi trên con đường này không?”
Giang Nhung gật đầu.
Cô tất nhiên nhớ rồi, chỉ là lúc đó cô vì muốn trốn tránh anh nên mượn cớ đi dạo, nào ngờ người đàn ông này không biết điều chút nào.
Nhưng chính vì sự không biết điều của anh mới có cuộc đi dạo và tâm sự sau bữa ăn đầu tiên của hai vợ chồng họ.
Chặng đường này, họ đã cùng nhau đi qua, Trần Việt nhớ, Giang Nhung cũng nhớ, cô còn nhớ nguyện vọng của mình, muốn xây một công viên nước trên vịnh đó.
Nghĩ đến đây, Giang Nhung ngẩng đầu nhìn qua, vịnh của khu bảo tồn thiên nhiên đó đã dựng các giàn giá lên, chắc là đang xây dựng.
“Trần Việt, không phải nói vịnh đó là khu vực bảo tồn thiên nhiên sao? Sao lại xây dựng vậy? Cơ quan xây dựng có được chính phủ phê duyệt chưa?”
Nơi mà cô mong muốn xây dựng công viên nước đã bị người khác khai phá, Giang Nhung cảm thấy con tim mình như bị đâm mạnh vào.
Trần Việt nói: “Ừm, chuyện này anh cũng không rõ lắm.”
Nếu Giang Nhung tỉ mỉ hơn chút nữa chắc chắn có thể phát hiện ra ý cười thoáng qua trong mắt Trần Việt, nhưng lúc này cô đang nóng lòng nên đã bỏ lỡ.
“Chính phủ thì sao chứ? Đã nói là khu bảo tồn rồi, muốn khai phá thì khai phá sao?” Trong lòng Giang Nhung, giữ lại vịnh này cô còn có thể có một mơ tưởng, một khi đã bị khai phá thì giấc mộng của cô liền tan vỡ.
Trần Việt ôm chầm lấy Giang Nhung kích động đến lạ thường, an ủi nói: “Ngốc ạ, khai phá thì khai phá thôi. Nói không chừng sẽ xuất hiện những chuyện tốt bất ngờ.”
“Em không phải tiểu Nhung Nhung, đừng dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con lừa em.” Người đàn ông này không phải cô, chắc chắn không thể hiểu được cảm nhận trong lòng cô.
“Nhung Nhung lớn, hôm nay em đã hứa ăn cơm với anh, đi dạo với anh, nhưng em có biết không, em cứ luôn phá hủy bầu không khí đấy.” Người phụ nữ này không có tế bào lãng mạn hơn anh, thật muốn bỏ rơi cô, tìm một người khác thông minh xinh đẹp hơn cô.
“Ai bảo anh chọc em.”
“Anh... Được được được, là anh sai, không nên chọc em tức giận.”
Giang Nhung nói với lẽ đương nhiên: “Anh biết lỗi là được.”
Trần Việt: “...”
Quả nhiên, đừng nói lý lẽ với một sinh vật như phụ nữ, bạn mãi mãi đều không biết rốt cuộc trong não cô ấy đang nghĩ những gì.
Bất kể có làm sai hay không, chỉ cần nhớ lấy một nguyên tắc, ngoan ngoãn nhận lỗi với họ, vậy mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Trần Việt đang chuẩn bị đưa Giang Nhung về nhà, bất ngờ nhận được cuộc gọi của Chiến Niệm Bắc, không biết Chiến Niệm Bắc đã nói những gì, Giang Nhung thấy sắc mặt của Trần Việt bỗng chốc thay đổi.
Anh nói: “Giang Nhung, anh đưa em về nhà trước, sau đó anh phải đến quân khu Giang Bắc một chuyến.”