Thà bảo rằng tất cả mọi người bàng hoàng vì bị súng của trợ lý Hà bắn trúng, còn hơn nói người nổ súng là Giang Nhung.
Người phụ nữ yếu ớt đến nỗi chỉ cần rời xa Trần Việt là khiếp sợ, lại có thể nổ súng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hơn nữa một phát súng đã có thể bắn trúng trợ lý Hà.
Không chỉ những người khác bàng hoàng, mà đến bản thân Giang Nhung cũng vô cùng kinh hãi, cô thậm chí còn không biết mình đã bắn viên đạn đó ra thế nào.
Lúc đó, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô muốn bảo vệ Trần Việt, không được để bất cứ ai làm hại anh.
Cô chỉ ôm một ý nghĩ kiên trì như vậy, một người chưa bao giờ cầm súng lại nổ sung trước cả trợ lý Hà, lại còn một phát trúng trúng mi tâm khiến anh ta chết ngay tại chỗ.
Trong phút chốc tất cả như tĩnh lặng, Giang Nhung ý thức được mình vừa rồi đã giết người, bàn tay đang cầm súng không ngừng run rẩy.
Cô sợ đến nỗi muốn vứt súng đi, nhưng cô phải bảo vệ Trần Việt, nên vẫn nắm chặt nó trong tay.
Dù lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, những cô vẫn không buông tay, cô chỉ biết mình phải bảo vệ anh…
“Giang Nhung…” Trần Việt giao Thẩm Văn Tuyên cho Lục Diên, bước những bước đi yếu ớt hơn trước, đến bên cạnh cô, lấy súng trong tay cô đưa cho Lục Diên.
Trần Việt ôm cô vào lòng, ghì đầu cô vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vài cái vào lưng cô, an ủi cô giống như dỗ một đứa trẻ vậy.
“Trần Việt…” Giang Nhung bỗng từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi môi cùng gương mặt trắng bệch của anh.
Mũi cô hơi cay, suýt nữa thì rơi lệ, nhưng cô lại ép những giọt lệ chảy ngược vào trong, cô hít một hơi, nói: “Trần Việt, anh gắng gượng một chút nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
“Được.” Đôi môi mỏng gợi cảm của Trần Việt nhếch lên, vẽ một nụ cười, ấm áp mà xoa đầu cô: “Đừng lo, sẽ không sao đâu.”
Lại là đừng lo, sẽ không sao đâu.
Giang Nhung nổi giận mắng anh: “Chẳng lẽ phải đợi đến lúc anh không động đậy được nữa, không còn nhìn thấy em và Tiểu Nhung Nhung nữa, thì mới được coi là ‘có làm sao’ à?”
Trần Việt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nở nụ cười cưng chiều, so với một Giang Nhung ôn hòa ngoan ngoãn, anh vẫn thích một Giang Nhung bướng bỉnh hơn.
Giang Nhung như vậy có sức sống hơn, có sức hút hơn, giống như một mặt trời nhỏ phát sáng, che lấp những ngôi sao nhỏ xung quanh.
Giang Nhung tức giận cắn môi, lại nói: “Đi, theo em lên xe, chúng ta đến bệnh viện ngay, không được chậm trễ nữa.”
“Được.” Trần Việt lại cười nhẹ, nhưng con ngươi trước giờ vẫn như chứa cả một bầu trời đầy sao của anh giờ đây dường như mất đi ánh sáng, khiến Giang Nhung cảm thấy, hình như anh không nhìn thấy mình.
Đôi mắt anh không có hồn, trước kia anh luôn nhìn cô với ánh mắt sáng lấp lánh, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại không thấy nữa.
“Trần Việt…” Giang Nhung đang định nói cái gì, cơ thể cao lớn nặng nề của Trần Việt bỗng đè lên cô.
“Em an toàn thì anh yên tâm rồi.” Đây là câu nói cuối cùng của Trần Việt trước khi anh hoàn toàn mất đi ý thức.
Anh bị trúng đạn, lại mất quá nhiều máu, nếu đổi lại là người bình thường, sợ là đã ngã xuống từ lâu, nhưng anh vẫn có thể chống đỡ được đến bây giờ, đến khi Giang Nhung không gặp nguy hiểm nữa mới ngã xuống, tất cả đều dựa vào khả năng tự khống chế bản thân của anh.
Anh đã làm mất Giang Nhung một lần, đã khiến cô phải chịu vết thương nặng như vậy, lần này cho dù thế nào đi nữa anh cũng phải bảo vệ cô thật tốt, không để cô phải bị thương lần nữa.
Trần Việt ngã xuống, những vệ sỹ kia bỗng cảm thấy hơi hoang mang.
Giang Nhung thấy vậy, lập tức nói với Lục Diên: “Lục Diên, ở đây phiền anh xử lý hộ, tôi đưa Trần Việt đi bệnh viện trước.”
“Đừng có phí công đi bệnh viện làm gì, nó chết chắc…ha ha ha…” Thẩm Văn Tuyên cười lớn: “Có thế nhìn thấy Trần Việt ngã xuống trước, cảm giác này thật sảng khoái.”
“Lục Diên, bịt miệng ông ta lại cho tôi, không được cho ông ta nói bừa.” Giang Nhung lườm Thẩm Văn Tuyên.
Nếu cô không vội đưa Trần Việt tới bệnh viện, cô nhất định phải róc từng miếng thịt của lão xuống cho chó ăn. Báo mối thù giết cha, cắt bụng lấy con, làm hại Trần Việt và bắt cóc Tiểu Nhung Nhung.
“Mày bịt được miệng của tao, nhưng không thể thay đổi được sự thật chất độc đã đi vào lục phủ ngũ tạng của nó. Đừng lãng phí thời gian nữa, chuẩn bị quan tài cho nó sớm một chút đi.” Thẩm Văn Tuyên vừa cười vừa nói.
Ông ta thật sự vui vẻ, có thể nhìn thấy Trần Việt ngã xuống trước, bị người khác khống chế, lấy mất tự do, ông ta cũng không thấy khó chịu.
“Lục Diên, bịt mồm lão lại.” Giang Nhung hét lên, ánh mắt như lửa trừng Thẩm Văn Tuyên: “Ông đợi đấy, những gì ông nợ chúng tôi, tôi sẽ tìm ông tính sổ.”
“Vâng.” Không tìm được gì có thể bịt miệng, Lục Diên nhanh nhẹn nghĩ ra cách, anh cởi đôi tất thối dưới chân ra bịt mồm Thẩm Văn Tuyên lại.
Giang Nhung dùng cơ thể gầy yếu của mình đỡ lấy thân thể cao lớn của Trần Việt, sờ thử trán anh, anh đã bắt đầu phát sốt, phải đến bệnh viện ngay, lấy viên đạn kia ra gấp, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Nhưng đây là vùng nông thôn ngoài ngoại ô thành phố, gần đây chỉ có một bệnh viện nhỏ, không có đầy đủ cơ sở vật chất, mà để lái xe đến bệnh viện lớn gần nhất, ít cũng phải mất một giờ đồng hồ, đấy là còn chưa tính thời gian tắc đường.
Vào lúc Giang Nhung đang vô cùng lo lắng, trên không trung truyền tới âm thanh ầm ầm, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy năm chiếc máy bay trực thăng bay vòng trên bầu trời đang từ từ hạ cánh.
Năm chiếc máy bay trực thăng hạ cánh xuống khoảng đất trống bên cạnh, Chiến Niệm Bắc mặc quân phục, uy phong lẫm liệt, dẫn một tiểu đội đuổi tới.
Anh như đại bàng, ánh mắt quét một lượt cả hiện trường, cuối cùng rơi lên người Trần Việt, anh bước nhanh về phía Trần Việt, kéo tay anh bắt mạch, sau đó hét: “Quân y Trương.”
Nghe thấy Chiến Niệm Bắc gọi mình, quân y Trương lập tức tiến lên, chào theo kiểu quân đội: “Có mặt.”
Chiến Niệm Bắc lại nói: “Anh mang theo một tiểu đội, đưa bệnh nhân tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất. Nếu bị lỡ thời gian, xử lý theo quân pháp.”
Giọng nói Chiến Niệm Bắc âm vang, những con chim đậu trên cây gần đó nghe tiếng, đều sợ đến nỗi vội đập cánh mà bay đi.
“Rõ.” Nhận được mệnh lệnh của Chiến Niệm Bắc, quân y Trương và một binh sĩ khác lập tức hành động.
Có quân y, có trực thăng…muốn cứu Trần Việt, đây là cách tốt nhất hiện giờ, nhưng Giang Nhung lo, lo người khác mang Trần Việt đi rồi, sẽ không trả lại cho cô nữa.
Chiến Niệm Bắc thấy được sự lo lắng của cô, anh lại nói: “Ở đây để tôi xử lý, cô đi cùng Minh Chí đi, chăm sóc nó cẩn thận, đừng để nó xảy ra chuyện.”
Giang Nhung gật đầu, nhìn anh với ánh mắt cảm kích, đi cùng Trần Việt tới bệnh viện.