Trần Việt đặc biệt thiết kế một căn phòng trẻ em cho Tiểu Nhung Nhung ngay sát vách phòng ngủ chính, thế nhưng Tiểu Nhung Nhung hầu như không có ngủ trong căn phòng của cô bé.
Trước khi Tiểu Nhung Nhung đi nhà trẻ, cho dù Trần Việt đi tới đâu cũng sẽ dẫn Tiểu Nhung Nhung đi theo bên cạnh. Thời gian Tiểu Nhung Nhung rời khỏi anh lâu nhất cũng sẽ không vượt quá ba tiếng đồng hồ.
Bởi vì không có mẹ, Tiểu Nhung Nhung rất bám lấy ba, cô bé giống như keo dán nhỏ dính trên người ba mình.
Lúc ba đi công tác dẫn cô bé theo, lúc ba họp cũng dẫn cô theo, nói tóm lại trường hợp nào ba cô bé cũng dẫn cô bé theo cả.
Mấy tháng gần đây bởi vì một số chuyện, Trần Việt không thể không để Tiểu Nhung Nhung ở nhà một mình, thế là Tiểu Nhung Nhung liền ngủ trong phòng ba mình.
Có lúc là bảo mẫu sẽ ở bên cạnh bé, có lúc là cô út dễ thương sẽ ở cùng với cô bé, cũng có lúc là anh Liệt tốt nhất sẽ lo cho cô bé.
Tối hôm nay ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung đương nhiên chính là anh Liệt tốt nhất của cô bé rồi. Anh Liệt lo lắng cho cô bé sẽ lại gặp ác mộng, nên cậu ta ngồi bên cạnh giường, cầm lấy đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng kể chuyện cho cô bé nghe.
Sau khi Tiểu Nhung Nhung ngủ, Liệt thử rút tay của mình về, nhưng cậu vừa mới có động tác, Tiểu Nhung Nhung bỗng dưng mở mắt ra, đôi mắt long lanh tràn đầy hoảng sợ và bất an.
Liệt vội vàng nắm chặt tay Tiểu Nhung Nhung, cúi đầu khẽ nói bên tai cô bé: “Nhung Nhung đừng sợ, anh Liệt sẽ ở bên cạnh em. Anh Liệt sẽ đánh đám bại hoại kia bỏ chạy.”
Nghe được giọng nói dịu dàng của anh Liệt, Tiểu Nhung Nhung chớp chớp mắt sau đó nhắm lại ngủ thiếp đi, trong giấc mộng theo tiềm thức cô bé nắm chặt ngón tay của anh Liệt, giống như sợ anh Liệt sẽ thừa lúc mọi người không chú ý rời khỏi cô.
Liệt nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của Tiểu Nhung Nhung, cậu không nhịn được đưa tay véo một cái. Tầm mắt nhẹ nhàng nhìn lên trên, yên lặng nhìn vết thương giống như dấu ấn hoa mai trên trán của cô bé.
Sau khi bác sĩ thoa thuốc, vết thương đã kết vảy, thế nhưng bởi vết thương quá sâu, giống như bàn ủi ủi xuống một vết sẹo, sau khi vết sẹo khô rồi tróc ra cũng sẽ để lại một vết thẹo.
Tiểu Nhung Nhung là một bé gái, lại là một bé gái vô cùng yêu cái đẹp. Cô bé thường cảm thấy mình là một cục cưng xinh đẹp nhất, dễ thương nhất trên đời này. Mỗi ngày cô bé đều cảm thấy mình rất đáng yêu.
Nếu như ngày nào đó cô bé soi gương, nhìn thấy vết sẹo để lại trên trán, nhất định cô bé sẽ rất đau lòng.
Liệt đang suy nghĩ đến mê mẩn, trên hành lang bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân cố ý bước nhẹ nhàng.
Hiệu quả của gian phòng cách âm này vô cùng tốt, tiếng bước chân nhẹ nhàng như vậy, người có thính lực bình thường sẽ nghe không được, thế nhưng từ nhỏ cậu đã nhận được các loại huấn luyện, thính lực tốt đến kinh người.
Cậu ngừng thở yên lặng lắng nghe tình huống bên ngoài phòng, nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, đồng thời tiếng bước chân này cũng không phải của bất cứ người nào trong nhà này.
Đã muộn như vậy rồi còn ai xông vào đây nữa? Lại muốn làm gì? Chẳng lẽ còn có người muốn bắt Tiểu Nhung Nhung sao?
Bất luận là thế nào cậu cũng sẽ không để cho người khác tổn thương đến Tiểu Nhung Nhung.
Mẹ Trần nhịn không được vội vàng muốn đến thăm cháu gái. Nhưng lại lo lắng làm ồn đến cục cưng, nên cố ý bước thật nhẹ. Ba Trần nhìn tốc độ của bà cũng chỉ có lắc đầu, than thở.
Mẹ Trần biết Tiểu Nhung Nhung ngủ trong căn phòng sát vách phòng ngủ chính. Bà đi tới cửa lắng nghe, trong phòng không có tiếng động hẳn là cô bé đã ngủ rồi.
Vì không làm ồn đến Tiểu Nhung Nhung, mẹ Trần ngừng thở rón ra rón rén đẩy cửa phòng ra, trước tiên thò đầu vào xem.
Đẩy cửa phòng ra, mẹ Trần chưa nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung, tầm mắt của bà đã bị một ngọn núi băng có thể di động chặn lại rồi.
Nói là núi băng di động là bởi vì trời nóng như vậy, nhưng chàng trai trước mắt bà khắp cả người giống như bị khối băng vây xung quanh.
Mẹ Trần giật bắn người lùi về sau, nếu không phải có bà Trần kịp thời giơ tay ra đỡ bà, có thể bà đã ngã xuống đất rồi.
“Cậu là ai?” Ba Trần một tay đỡ vợ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liệt, đồng thời cũng nhìn sau lưng của cậu ta, ánh mắt lướt tới trên người Tiểu Nhung Nhung.
“Oa oa oa” trong phòng truyền tới tiếng khóc vang dội của Tiểu Nhung Nhung, Liệt không thèm để ý đến lời nói của ba Trần, cậu quay người chạy về phía Tiểu Nhung Nhung.
Lúc nãy cánh tay Tiểu Nhung Nhung đang nắm bỗng nhiên bị rút ra, bỏ lại một mình cô bé, cô bé sợ hãi, lập tức bị dọa tỉnh lại.
Mở mắt ra không thấy ai, cô bé sợ đến nỗi khóc lớn lên.
Liệt ôm lấy Tiểu Nhung Nhung, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé an ủi: “Nhung Nhung không khóc, anh Liệt ở đây.”
“Nhung Nhung sợ lắm, có tên xấu muốn bắt Nhung Nhung...” Tiểu Nhung Nhung không ngừng run rẩy trong lòng anh Liệt, giọng nói mềm nhũn mang theo nước mắt nói.
“Anh Liệt đã đánh bọn xấu đi rồi. Bọn chúng sẽ không bao giờ bắt được Nhung Nhung đâu. Nhung Nhung ngoan, nhìn xem ai đến rồi này?” Liệt chưa nhìn thấy mẹ Trần và ba Trần nhưng cũng đã từng nhìn thấy trên ảnh, vì vậy cậu nhận ra.
Tiểu Nhung Nhung thường thường lấy ảnh chụp cho cậu xem. Cô bé nói cho cậu biết ai là ông nội, ai là bà nội, ai là cô, ai là ba và ai là Tiểu Nhung Nhung...Trong ảnh gia đình chỉ thiếu duy nhất một người đó chính là mẹ của Tiểu Nhung Nhung.
Liệt không thích cùng người xa lạ nói chuyện, thật ra cũng không phải bản thân của cậu không thích nói chuyện, mà là cậu dùng thân phận giả này đến Giang Bắc, trong tài liệu viết cậu không không am hiểu giao tiếp với người lạ.
Cậu có thể lạnh lùng đối với bất kỳ người nào, nhưng không thể lạnh lùng đối với Tiểu Nhung Nhung, lúc nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung mũm mĩm, cậu chỉ muốn chăm sóc cô bé thật tốt.
Cậu muốn chăm sóc, bảo vệ cô bé, không chỉ là bởi vì cô bé là người có ơn cứu mạng cậu có thể, mà còn là do cô bé quá đáng yêu, lúc nhìn thấy cô bé, cậu sẽ nhịn không được muốn bảo vệ cô bé.
Liệt không hề trả lời câu hỏi của ba Trần, hành động của cậu đã có thể chứng minh cậu không phải là người xấu.
“Nhung Nhung, là bà nội đây, con còn nhớ bà nội không?” Mẹ Trần tiến lên vài bước, rất muốn ôm lấy cháu gái đã lâu không gặp.
Bọn họ đã hơn nửa năm không gặp mặt cháu gái, nhưng mà bọn họ cũng thường xuyên gọi video call qua mạng, hẳn là Tiểu Nhung Nhung vẫn nhớ bọn họ.
Tiểu Nhung Nhung từ trong tâm trạng sợ sệt tỉnh lại, cô bé chớp chớp mắt to trong veo như nước, nghiêm túc nhìn hai người trước mắt, nhìn một lúc lâu, cô bé mới bắt đầu mỉm cười ngọt ngào: “Ông nội, bà nội...”
“Ừm, cục cưng thật ngoan.” Mẹ Trần ôm lấy Tiểu Nhung Nhung từ trong lòng Liệt ra, nhìn vết thương trên trán của cô bà lại nhịn không được đau lòng: “Nhung Nhung, đầu của con bị té ở đâu thế?”
“Bọn xấu muốn bắt Nhung Nhung, anh Liệt đã bắt bọn xấu lại rồi.” Nói tới anh Liệt Tiểu Nhung Nhưng vẫn mang theo vẻ mặt sùng bái.
“Đây là anh Liệt của Nhung Nhung sao?” Ba Trần hỏi Tiểu Nhung Nhung, đồng thời lại nhìn hai mắt của Liệt. Cảm giác đầu tiên của chàng trai này khiến ông cảm thấy cậu ta không hề đơn giản
“Dạ...” Tiểu Nhung Nhung dùng gật đầu đầu nhỏ: “Ông nội, anh ấy chính là anh Liệt của Nhung Nhung, anh ấy sẽ bảo vệ Nhung Nhung, sẽ không có kẻ xấu nữa.”
Ba Trần là người có kiến thức rộng rãi. Liệt có thật lòng thương Tiểu Nhung Nhung hay không, ông chỉ cần đánh giá một chút thì đã có thể nhìn ra.
Lại nói con trai Trần Việt của ông làm việc cẩn thận, cũng sẽ không tùy tiện ném một người ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung.