“Tiểu tử, vậy động tác nhanh một chút!” Vừa nghe Chiến Niệm Bắc tự tạo ra ‘chiến thuật’ mới, Trần Tiểu Bích đã không đợi được muốn thử, động tay muốn cởi quần áo của Chiến Niệm Bắc.
Động tác của cô loạn xạ cởi bỏ hai chiếc cúc áo sơ mi của Chiến Niệm Bắc, liền bị anh một tay giữ chặt tay cô, anh ta dùng lực cắn cô một cái, nói: “Mèo hoang nhỏ, đừng vội, đợi anh tắm một cái, chúng ta lại khai chiến.”
“Tắm cái gì mà tắm, đừng tắm nữa, em đợi không nổi rồi!” Trần Tiểu Bích giống như sói đói nuốt nước bọt, vội vội vàng vàng nói.
“Trần Tiểu Bích, em dù sao cũng là con gái, giữ ý một chút.” Lời thì nói thế, nhưng Chiến Niệm Bắc vừa chuyển người liền ôm Trần Tiểu Bích bước vào phòng tắm: “Đợi không nổi, vậy chúng ta bắt đầu sớm một chút.”
Rất nhanh phòng tắm vang lên tiếng nước, tiếng đập tường, đập cửa, các loại đập... Muốn vang dội bao nhiêu thì có vang dội bấy nhiêu, muốn kịch liệt bao nhiêu có kịch liệt bấy nhiêu.
Không biết qua bao nhiêu lâu, thời gian đã không thể tính được nữa, cửa phòng tắm bị đạp đổ, phát ra một tiếng rầm, tất cả mới trở lại yên tĩnh.
“Lưu manh!”
Mắng hai chữ này không phải là Trần Tiểu Bích, mà là Chiến Niệm Bắc.
Nhìn những dấu vết lớn nhỏ, mới cũ trên người anh ta, đều là Trần Tiểu Bích để lại, nếu nói Trần Tiểu Bích lưu manh thì một chút cũng không quá đáng.
“Chiến Niệm Bắc, anh đừng nói vừa nãy anh không sướng.” Trần Tiểu Bích trợn mắt nhìn anh ta một cái, vừa này rõ ràng người càng kịch liệt hơn là anh, anh ta lại không biết xấu hổi nói cô lưu manh.
Chiến Niệm Bắc hung ác nhìn cô một cái, bất mãn nói: “Lần sau xuống tay đừng ác như vậy!”
Nhìn những dấu vết trên người anh ta, vết cũ còn chưa khỏi liền có vết mới, còn tiếp tục như thế này, sau này vết thương trên người anh ta, đừng mong khỏi.
“Lúc hưng phấn em không khống chế được.” Trần Tiểu Bích không xấu hổ nói, cô cũng không nghĩ đến sức chiến đấu của bản thân kinh người như vậy.
Lúc nhìn dấu vết trên người Chiến Niệm Bắc sau lần đầu tiên, cô cũng bị dọa, đều không tin những dấu vết đó là chính cô để lại.
Chiến Niệm Bắc hận không thể làm chết cô. Con nhóc này, anh ta có thể thông cảm cho cô, cô ngược lại đối với anh xuống tay không chút lưu tình.
Nhìn dấu móng tay trên cơ bụng săn chắc của Chiến Niệm Bắc, ánh mắt Trần Tiểu Bích luôn phát sáng, không tự chủ liếm liếm môi, nói: “Chiến Niệm Bắc, cơ bụng anh càng ngày càng đẹp.”
“Cơ bụng của anh có lúc nào không đẹp?” Đối với dáng vóc của mình, Chiến Niệm Bắc vẫn rất vừa ý.
Trần Tiểu Bích: “Đúng đúng đúng, anh đẹp nhất.”
Cô thật muốn bóp anh ta một cái, cô khen anh chắc chắn là có ý khác, anh ta thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?”
Chiến Niệm Bắc vươn tay đem Trần Tiểu Bích trần truồng ôm vào lòng: “Em cũng không tệ, nhỏ hơn so với anh tưởng tượng.”
Trần Tiểu Bích dễ dàng đánh một cái lên người Chiến Niệm Bắc, cắn răng, nói: “Chiến Niệm Bắc, rốt cuộc anh có biết nói chuyện không vậy?”
“Ngủ.” Anh ta giữ chặt tay làm loạn của cô, không có cho cô đốt lửa.
“Ngủ cái lông.” Trần Tiểu Bích tiếp tục động tay làm loạn, cô không tin người đàn ông này nhịn được, nhưng lần này Chiến Niệm Bắc thực sự nhịn được.
Cô không hề biết nếu dựa vào thể lực của Chiến Niệm Bắc mãi mãi không đủ, nhưng vừa rồi ở trong phòng tắm hai người quá kịch liệt, Chiến Niệm Bắc thông cảm cho cô, mới cố gắng khống chế bản thân.
Anh ta trước nay đều không biết nói lời dễ nghe, càng không hiểu lời ngon tiếng ngọt, có thể thông cảm cho Trần Tiểu Bích, cũng là sự quan tâm khó có thể nhìn ra..
Chiến Niệm Bắc thực sự nhịn được, Trần Tiểu Bích tức giận, tức đến mức há miệng cắn Chiến Niệm Bắc một cái, tức giận nói: “Chiến Niệm Bắc, anh là lợn à?”
Cô đều ám thị rõ ràng như vậy rồi, anh vậy mà còn không hiểu, lần này phải làm ầm ĩ gì?
Chiến Niệm Bắc: “Em con lợn này!”
Trần Tiểu Bích: “Chiến Niệm Bắc con lợn ngốc nhà anh, nếu không chúng ta lại lần nữa.”
Không nói rõ, Chiến Niệm Bắc tên khốn này còn thực sự giả vờ không hiểu, vậy thì Trần Tiểu Bích cũng không giả vờ kín đáo với anh nữa.
“Lưu manh!” Chiến Niệm Bắc nằm không có động đậy, trong con người tràn ngập ý cười.
“Lắm lời như thế làm gì, muốn thì muốn, không muốn thì cút, chị đây không có thời gian phí phạm với anh” Trần Tiểu Bích có thể khẳng định, Chiến Niệm Bắc tên cháu nội này khẳng định hiểu ý của cô, nhưng là anh ta cố ý trêu cô.
“Vậy thì như em mong muốn!” Lời nói còn chưa hết, Chiến Niệm Bắc đã bổ nhào đến.
Rất nhanh, âm thanh đấu võ mồm của hai người biến mất, vang lên âm thanh du dường êm tai, trong phòng đứt quãng vang lên rất lâu, đến tận nửa đêm mới dừng lại.
Nghỉ ngơi một lát, Trần Tiểu Bích nghiến răng nói: “Chiến Niệm Bắc, anh con mẹ anh lại không có mang bao!”
Lần trước anh ta đồng ý với cô nói lần sau làm sẽ mang bao, để tránh cô mang thai ngoài ý muốn, nhưng mà người đàn ông này lại không có.
“Kêu cái gì mà kêu?” Chiến Niệm Bắc kẹp cô dưới nách, vỗ vỗ lưng cô: “Nếu có bầu thì đẻ là được, cái này có gì khó chứ?”
Lúc trước Chiến Niệm Bắc không có nghĩ đến chuyện muốn có con, nhưng nếu là Trần Tiểu Bích mang thai, anh đương nhiên chấp nhận đứa bé này.
“Có thai rồi đẻ ra, con sẽ theo họ ai a......” Trần Tiểu Bích nhỏ tiếng nói với Chiến Niệm Bắc, thực ra lúc nghe được câu này của Chiến Niệm Bắc trong lòng rất ấm áp.
Cô luôn cho rằng hai người bọn họ cả đời này có lẽ chỉ có thể tiếp tục mối quan hệ “không chính đáng” ban ngày gặp mặt giả vờ không quen biết, buổi tối gặp mặt liền hẹn hò như điên, Chiến Niệm Bắc đột nhiên nói câu này, sao có thể không khiến cô cảm động.
Mặc dù tuổi cô vẫn còn nhỏ, lại không có dự định có con, nhưng nếu như không cẩn thận mang thai, cô cũng muốn sinh.
Bởi vì đối phương là Chiến Niệm Bắc, là người đàn ông từ nhỏ cô đã quyết tâm muốn gả.
Chiến Niệm Bắc: “Não em có nước à, con của chúng ta chắc chắn phải theo họ anh, nếu không em còn muốn để con nhận bố nuôi linh tinh à?”
Trần Tiểu Bích: “Bố nuôi ngược lại không cần, bố ruột em vẫn có người dự bị.”
Chiến Niệm Bắc: “Trần Tiểu Bích, nếu em dám làm loạn, anh sẽ chặt đứt chân em.”
Trần Tiểu Bích: “Anh tốt nhất quản tốt cậu em của anh, để nó đừng làm loạn, nếu không em không phế nó không được.”
Chiến Niệm Bắc: “Yên tâm, cậu em của anh nhận người. Không phải em, nó đều không bằng lòng.”
“Lưu Manh!” Lần này là Trần Tiểu Bích nói, người không biết xấu hổ như cô nghe được lời này của Chiến Niệm Bắc cũng không tự chủ đỏ mặt.
Chiến Niệm Bắc cười xấu xa, nói: “Em cũng biết đỏ mặt.”
Trần Tiểu Bích vung tay đập vào ngực anh ta: “Em cũng là phụ nữ. Biết xấu hổ đỏ mặt rất bình thường.”
“Em là phụ nữ?” Chiến Niệm Bắc đột nhiên cười sảng khoái: “Trần Tiểu Bích, em xác định em là phụ nữ?”
Trần Tiểu Bích tức đến mức nghiến hai cái răng nanh, lật mình cưỡi lên người Chiến Niệm Bắc, chúi đầu cắn ngực anh: “Tên khốn xấu xa, em không phải phụ nữ, anh vừa mới nãy làm với đàn ông à.”
Chiến Niệm Bắc cười nói: “Lại cắn! Trần Tiểu Bích em là chó à?”
Miệng thì mắng Trần Tiểu Bích, nhưng ánh mắt Chiến Niệm Bắc nhìn Trần Tiểu Bích là dịu dàng như nước.
Cả đời anh có một cô nhóc lỗ mãng như vậy nguyện ngang ngược cùng anh, cùng anh làm loạn, cùng anh hoàn thành những động tác có độ có khó cao....