Tiêu Kình Hà không muốn nói gì, Giang Nhungkhông thể làm gì khác hơn là tạm thời ra ngoài. Cô vừa đi ra thì Trình Diệp gọi điện thoại tới.
Trước khi cô đi tới phòng Tiêu Kình Hà đã gửi đơn xin nghỉ việc tới hòm thư điện tử của Trình Diệp. Lúc này anh ta gọi điện thoại tới, nhất định là muốn hỏi về chuyện xin nghỉ việc của cô.
Giang Nhung nghe máy: "Tổng giám đốc Trình?"
Trình Diệp nói: "Giang Nhung à, cô đang làm tốt, nghĩ thế nào mà lại xin nghỉ việc chứ?"
Trình Diệp không lớn tuổi, nhưng giọng điệu nói chuyện giống như một cán bộ lão thành mấy chục tuổi, giống như một bậc cha chú vậy.
Giang Nhung đã sớm nghĩ xong lý do xin nghỉ việc: "Tổng giám đốc Trình, là sức khỏe của tôi không cho phép nên vẫn mong anh tạo điều kiện giúp."
"Giang Nhung, không phải là tôi không đồng ý cho cô nghỉ việc, mà bây giờ chúng ta đang cần nhà thiết kế. Còn có mấy tháng nữa sẽ qua mùa xuân, trong thời gian ngắn thì tìm đâu ra được nhà thiết kế thích hợp chứ." Trình Diệp thở dài một tiếng, lại nói: “Nếu như không kịp cho ra loạt trang phục Gió yêu, chắc hẳn tôi cũng không thể ngồi yên trên vị trí này rồi."
Giang Nhung buồn bực không nói gì.
PM là một công ty lớn đa quốc gia, chỉ riêng phòng thiết kế bọn họ cũng có tới mấy chục người, nói thật là chẳng thiếu một mình cô.
Cô đi thì bọn họ có thể lập tức tìm ra nhà thiết kế cho loạt Gió yêu này.
Trình Diệp ra sức khuyên bảo: "Nếu không cô kiên trì thêm một thời gian nữa, sau khi hết bận loạt trang phục Gió yêu này, cô hẵng về nhà nghỉ ngơi. Chờ khi nào cô khỏe thì đi làm lại."
Sức khỏe của Giang Nhung vốn không có vấn đề, chỉ là cô không muốn gặp Henry - người cô thấy chán ghét kia thôi. Không phải anh ta đột nhiên xuất hiện, Giang Nhung cũng sẽ không giống như xe tuột xích vào thời điểm quan trọng này.
"Giang Nhung, cô có nghe tôi nói không?" Trình Diệp vẫn chưa từ bỏ ý định. Sự kiên trì của anh ta làm cho Giang Nhung cảm thấy dường như công ty PM thiếu một Giang Nhung cô thì không có cách nào hoạt động tiếp vậy.
"Tổng giám đốc Trình, tôi đã quyết định ra đi rồi. Anh không cho tôi nghỉ, tôi không lấy tiền lương tháng này là được." Bởi vì trong lòng Giang Nhung, Trần Việt mới là quan trọng nhất, tương lai Trình Diệp và cô không thể có vấn đề được.
Cô không phải là một người có lòng thông cảm lan tràn tới mức người ta nói với cô vài câu than thở thì cô sẽ dao động. Nếu vậy cô có thể đi làm từ thiện được rồi.
"Cô xem cô nói gì vậy chứ..." Trình Diệp thở dài nói: “Cô đã cố ý muốn đi, tôi cũng không tiện ép cô ở lại nữa. Nếu vậy, cô tới công ty làm thủ tục nghỉ việc là được rồi. Tôi sẽ nói rõ với bên phía phòng nhân sự."
Nói đùa sao? Ông chủ lớn thật sự của công ty này chính là Giang Nhung, anh ta có lớn hơn nữa cũng phải có chừng mực. Nếu như để Trần Việt phát hiện có gì mờ ám, vậy thì anh ta cũng tiêu đời.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Trình!" Giang Nhung cúp máy, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giang Nhung không chú ý tới chuyện Trình Diệp gọi cho cô là số điện thoại dự phòng ở nhà. Số điện thoại này không đăng ký ở công ty, dưới tình huống bình thường, đáng lẽ Trình Diệp không biết được.
...
Sau bữa trưa, Giang Nhung mới đi tới công ty PM.
Một là cô phải làm thủ tục nghỉ việc, hai là điện thoại của cô còn ở chỗ của Henry, cô nhất định phải lấy về.
Trình Diệp chắc hẳn đã nói trước với người của bộ phận nhân sự, Giang Nhung làm thủ tục nghỉ việc rất thuận lợi.
Nhưng Henry không có ở công ty.
"Giang Nhung, sao cô lại đột nhiên không làm nữa chứ?" Giang Nhung là người dễ gần, trợ lý tiểu Lâm thật không muốn cô nghỉ chút nào.
"Trong nhà tôi có chuyện." Giang Nhung mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua khu vực làm việc tìm kiếm bóng dáng của Henry. Nhưng cô nhìn một vòng cũng không thấy anh ta đâu.
Giang Nhung lại hỏi: "Tiểu Lâm, Henry có bảo cô giao gì cho tôi không?"
Cho dù cô biết Henry sẽ không có lòng tốt giao điện thoại cho tiểu Lâm, nhưng Giang Nhungvẫn ôm hy vọng mong manh hỏi thử.
"Không có." Tiểu Lâm thành thật lắc đầu, còn nói: “Buổi sáng, sau khi Henry nhận được điện thoại liền đi, cũng không nói là đi đâu."
"À, vậy tôi chờ một lát cũng được." Giang Nhung nhất định phải lấy điện thoại về lại không muốn phải tới công ty lần nữa. Nhưng cô chờ rất lâu cũng không đợi được Henry về.
Chờ đến khi thật sự mất kiên nhẫn, Giang Nhung gọi tới điện thoại của mình để ở chỗ của Henry. Nếu như anh ta để điện thoại ở công ty thì tốt rồi. Nếu không có, cô lại chờ thêm một lúc.
Khi gọi điện thoại, Giang Nhung nóng nảy nắm tóc. Bên kia đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy. Giang Nhung đang muốn nói, bên kia lại dứt khoát cúp máy của cô...
Giang Nhung bực bội cắn răng khi nghe điện thoại báo bận, cô lại gọi vào số điện thoại di động của mình. Lần này trong điện thoại vọng ra tiếng máy móc lạnh lùng "số điện thoại bạn gọi đang tắt máy".
Tên Henry này rốt cuộc muốn làm gì?
Không tìm được điện thoại về, Giang Nhung không thể làm gì khác hơn là mở ra chức năng báo mất điện thoại, xóa đi dữ liệu trong điện thoại chỗ của Henry và đi làm lại một thẻ sim khác.
Sau khi cô làm thẻ xong cũng không quá muộn, nhưng bởi vì trời đang mưa nên nhìn trông bầu trời tối sầm giống như đã muộn rồi vậy.
Giang Nhung nhìn đồng hồ. Còn một lúc nữa mới đến lúc Trần Việt hết giờ làm. Dù sao ở đây cũng gần trụ sở của Thịnh Thiên, cô qua chờ anh cùng về vậy.
Giang Nhung đi bộ khoảng hơn mười phút thì đến tòa nhà Thịnh Thiên. Lễ tân ở trước tòa nhà nhận ra cô, cho nên cũng không cản cô lên tầng.
Giang Nhung đi thẳng đến tầng văn phòng của tổng giám đốc. Thư ký của Trần Việt thấy cô thì rất kinh ngạc, sau đó lập tức tươi cười nói: "Bà Trần, Tổng giám đốc Trần đang họp, nếu không cô vào phòng nghỉ chờ tạm một lát?"
"Vậy tôi có thể đi vào văn phòng của anh ấy xem thử không?" Giang Nhung khách sáo mỉm cười. Cô muốn đi xem chỗ làm việc của Trần Việt, cảm nhận thử bình thường anh bận rộn thế nào.
"Đương nhiên có thể." Thư ký vội vàng dẫn đường.
Chuyện hai tháng trước còn rõ ràng ở trước mắt, tất cả mọi người đều thấy rõ địa vị của Giang Nhung ở chỗ ngài tổng giám đốc thế nào, ai dám ngăn cản cô chứ.
"Vậy cô cứ đi làm việc đi, tôi tùy tiện xem thôi. Tổng giám đốc Trần đang họp, cô không cần phải thông báo với anh ấy đâu." Giang Nhung muốn cho Trần Việt một niềm vui bất ngờ. Khi thấy cô đột nhiên xuất hiện ở văn phòng của anh, anh nhất định sẽ vui mừng.
Trong văn phòng của Trần Việt được lắp đặt trang trí trước sau vẫn rất đơn giản, màu sắc cũng là hai màu đen, trắng đơn giản mà anh thường dùng.
Nếu không phải văn phòng này khá lớn, vị trí cũng tốt, đứng ở trước cửa sổ sát đất có thể quan sát hết cảnh đẹp ở khu trung tâm của Giang Bắc, thật sự không nhìn ra được đây là văn phòng của lãnh đạo cao nhất trong Thịnh Thiên.
Giang Nhung ngồi vào ghế tổng giám đốc của Trần Việt, bắt chéo hai chân và đạp chân xoay một vòng.
Cái ghế này có vẻ không được tốt lắm nhưng làm đặc biệt tinh xảo, hoàn toàn chế tạo dựa theo tỉ lệ của Trần Việt, Giang Nhungngồi ở phía trên thật sự có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô vốn muốn bắt chước dáng vẻ Trần Việt ngồi ở trên ghế ra lệnh, nhưng cái ghế này thật bắt nạt người ta, Giang Nhung không biết ấn vào cơ quan gì mà cái ghế lại lắc lư di chuyển. Cô lục lọi một lúc lâu mới có thể làm cho nó dừng lại được.
Thật vất vả mới khiến cái ghế dừng lại, Giang Nhung ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khung ảnh được đặt trên bàn làm việc của Trần Việt.
Tấm ảnh chụp cả nhà ba người bọn họ.
Cả nhà ba người bọn họ chưa từng nghiêm túc chụp ảnh, tấm ảnh này vẫn là do nhà nhiếp ảnh tùy ý chụp vào ngày 28 tháng 8, hôm sinh nhật của Nhung Nhung nhỏ.