Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 546: Đừng tìm lí do cho cậu ta nữa



“Lúc chúng em kết hôn, không liên quan đến tình yêu…… Hơn nữa, chúng em đều đã trưởng thành, anh ấy lại không ép buộc em phải kết hôn, tất cả đều là em tự mình quyết định. Em chính là thích anh ấy, bối cảnh gia đình anh ấy nói, hay không nói thì có sao chứ? Lúc ấy, em cũng có rất nhiều chuyện không nói với anh ấy, nhưng anh ấy lại nói với em, chuyện quá khứ của em không liên quan, anh ấy chỉ quan tâm tới tương lai của em.”

Những chuyện này, Giang Nhung không cần nghĩ đã tự mình nói ra hết.

Ngay từ lúc bắt đầu, đã đồng ý gả cho Trần Việt, đấy đều là lựa chọn của cô, Trần Viêt chưa từng ép buộc cô.

Bọn họ kết hôn đã lâu như vậy, tiểu Nhung Nhung cũng đã bốn tuổi rồi, cô còn đang mang thai, lẽ nào cô lại trách anh vì chuyện lúc đầu anh không nói bối cảnh gia đình cho cô.

“Em không nói với cậu ta, nhưng cậu ta cũng đã tra ra, cậu ta nắm em rất rõ…… Lẽ nào, cậu ta dễ dàng cưới em sao?” Giang Nhung càng bảo vệ Trần Việt, Tiêu Kinh Hà càng tức giận.

Tiêu Kình Hà lớn giọng, Giang Nhung liền gào lên to hơn: “Nếu em là Trần Việt, là người quản lý Thịnh Thiên, em cũng sẽ điều tra.”

“Được, vậy chúng ta không nhắc chuyện cũ nữa, chúng ta nói chuyện hiện tại đi, công ty PM sớm đã bị Thịnh Thiên thu mua, Trần Việt mới chính là ông chủ thực sự đứng sau, chuyện này, cậu ta đã từng nói với em chưa?” Tiêu Kình Hà nổi giận, nhưng không cách nào phản bác lại lời của Giang Nhung, người bình thường đều sẽ điều tra.

PM cũng bị Thịnh Thiên thu mua rồi?

Trần Việt mới là ông chủ thực sự đứng sau công ty PM?

Sao có thể?

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Giang Nhung, Tiêu Kình Hà liền biết Trần Việt không nói với Giang Nhung, Giang Nhung không hề biết chuyện này.

Nếu không phải nghe thấy Diệp Diệc Thâm vô tình nhắc đến, anh cũng không hề biết Trần Việt giấu Giang Nhung những chuyện này.

Anh tiếp tục nói: “Ngoài những việc về mặt công việc, những chuyện trong cuộc sống, em cũng không hoàn hiểu được cậu ta, đúng chứ?”

Giang Nhung tiếp tục nói đỡ cho Trần Việt nói: “Việc anh ấy thu mua PM, chắc chắn là vì em. Anh ấy biết em thích thiết kế, vì thế……”

“Giang Nhung, đủ rồi!” Tiêu Kình Hà một chân đá bay bàn uống trà, giận dữ gào lên: “Mẹ nó đừng có tìm lí do bào chữa cho cậu ta nữa.”

Giang Nhung sợ đến run người, muốn phản bác, nhưng nhất thời không tìm được lời phản bác Tiêu Kình Hà, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Kình Hà.

“Anh đã nói rồi, anh nói chuyện này với em, em muốn làm thế nào là do em tự mình quyết định. Em không tin Trần Việt sát hại ba, muốn tiếp tục cùng hắn ta sống vui vẻ, anh tuyệt đối không ngăn cản em. Anh cũng không trách em……” Chỉ có điều anh không vượt qua được cửa ải này, sau này có lẽ sẽ không muốn gặp lại cô nữa.

“Anh, em……”

“Em đi đi. Để anh yên tĩnh một mình.” Tiêu Kình Hà chỉ phía cửa, ra lệnh tiễn khách.

“Anh, anh tin em lần này, Trần Việt anh ấy sẽ không…….”

“Hắn ta sẽ không, lẽ nào là anh đổ oan cho hắn? Lẽ nào lời nói của ba trước lúc mất đi là nói dối?”

“Em……”

“Giang Nhung, tỉnh lại đi. Hoặc có lẽ Trần Việt để em nhìn thấy, chỉ là mặt tốt của hắn, hắn sẽ không để em nhìn được mặt còn lại, em vĩnh viễn đừng mong hiểu được, vĩnh viễn đừng mong có thể nắm rõ.”

“Hắn rốt cuộc đáng sợ thế nào, em không biết được đâu, có khi một ngày nào đó, kết cục của anh sẽ giống ba. Đến bản thân anh chết đi lúc nào cũng không biết.”

“Không, không đâu, Trần Việt anh ấy sẽ không làm thế, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm thế.” Giang Nhung lùi về sau, lắc lắc đầu.

Cô không hiểu được Trần Việt, nhưng cô tin Trần Việt, Trần Việt quan tâm cô, yêu thương cô, đó là thật.

Lời nói của một người có thể làm giả, nhưng ánh mắt sẽ không lừa người.

Ánh mắt anh nhìn cô chân thành đến vậy, nhẹ nhàng đến vậy, anh sao có thể lừa cô chứ.

Hơn nữa, cô ngoại trừ bản thân ra, không có bất kì thứ đồ đáng giá nào cả, Trần Việt không có lí do lừa gạt cô.

Anh đường đường là người đứng đầu tập đoàn Thịnh Thiên, có tiền có quyền lại có sắc, bên ngoài có biết bao phụ nữ quây quanh anh, muốn trèo lên giường anh, anh muốn người thế nào mà không có chứ, vì sao lại chọn cô?

Anh muốn gì liền có thứ đó, anh lừa một người cái gì cũng không có như cô để làm gì chứ?

Lẽ nào chỉ vì muốn chơi đùa?

Lẽ nào chỉ vì thấy cô ngốc nghếch?

Những lí do này, căn bản không chắc chắn, Trần Việt chưa vô vị đến mức đi tốn nhiều thời gian và tinh lực bên cạnh người phụ nữ anh căn bản không hề quan tâm.

Anh ngày nào cũng bận rộn công việc, ngày nào mà không làm tới đêm muộn chứ, làm gì có thời gian làm chuyện vô ích.

Nhưng nếu không phải Trần Việt, sao ba lúc hấp hối sẽ nói ra những lời đó chứ?

Người khác có thể nói dối, nhưng ba cô trước lúc chết sẽ không nói dối.

“Nếu có một ngày……” Nói một nửa, Tiêu Kình Hà đổi chủ đề: “Bất kể em quyết định thế nào, em vẫn là cô bé con mà ba không yên tâm nhất, cũng chính là em gái của anh.”

“Anh!”

“Đi đi.” Tiêu Kình Hà vẫy vẫy tay, quay người đi vào phòng, đem cửa đóng chặt, không muốn cãi nhau với Giang Nhung nữa.

Anh lo nếu còn tiếp tục nói với Giang Nhung, anh sẽ nói ra những lời khó tưởng tượng được, càng có khả năng sẽ ép buộc Giang Nhung làm những chuyện cô không muốn.

“Anh…….”

“Anh để em đi!” Đừng ép anh nữa, đừng để anh nhìn thấy em.

“Chúng ta cùng……”

“Đi đi!”

“Vậy em về trước nhé.” Tiêu Kình Hà biết, Giang Nhung sẽ hiểu.

Vì thế, vấn đề nhất định nằm ở hung thủ, hoặc là giống với cô nghĩ, hung thủ giả làm Trần Việt, ba mới bị nhầm với Trần Việt.

Giang Nhung đứng dậy, mới biết hai chân mềm nhũn ra, không chút sức lực, đành ngồi xuống.

Bụng cô có chút không thoải mái, cảm thấy một trận đau.

Bụng cô đau!

Đứa bé!

Nghĩ đến đứa bé, Giang Nhung sợ đến tim như nhảy ra.

Không được, cô không thể để con xảy ra chuyện, cô phải nhanh chóng đến bệnh viện.

“Anh, em không thoải mái, anh đưa em đi đi.” Cô muốn Tiêu Kình Hà lái xe chở cô đi, nhưng bất kể cô gọi thế nào, Tiêu Kình Hà cũng không để ý cô.

Giang Nhung chỉ đành cắn răng, chịu đựng cơn đau, gọi xe.

Không biết có phải cô xui xẻo quá không, lúc thang máy xuống tầng một, cô va vào một người đàn ông.

Cô vừa muốn nói xin lỗi, ngẩng đầu lên nhìn thấy đối phương là ai, cô liền đem hai chữ “xin lỗi” nuốt xuống, muốn bỏ đi.

Henry một tay nắm lấy cô: “Sao thế? Va vào tôi rồi, cũng không nói câu xin lỗi mà bỏ đi luôn.”

“Bỏ tôi ra!” Giang Nhung muốn đẩy anh ta ra, nhưng người cô không còn chút sức lực nào, đành chịu.

“Cô sao thế? Khó chịu chỗ nào à?” Nhìn sắc mặt Giang Nhung trắng bệch, trên trán ra nhiều mồ hôi, ánh mắt Henry cũng lộ ra vài phần lo lắng hiếm có.

“Buông tôi ra……” Giang Nhung còn chưa nói xong, liền cảm thấy chóng mặt, Henry trước mắt từ một người biến thành mấy người thậm chí còn đang lắc lư, dần dần cô không nhìn thấy gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.